Hình như đây vẫn là cuối tuần trọn vẹn đầu tiên cô và Cận Nam Đình cùng nhau trải qua, Cố Dạ Đồng nghĩ.
Ba tháng sau khi kết hôn, một nửa thời gian Cận Nam Đình đều bận công tác nước ngoài. Anh luôn khởi hành vào Chủ nhật và trở về vào thứ Bảy. Vài chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi ở nhà cũng phải chia ra cho hai bên gia đình. Sự tương tác giữa họ khi ở riêng dường như ngoài trên giường thì chỉ còn lại vài câu ít ỏi trong bữa ăn.
Với tư cách là người thừa kế tương lai có tham vọng của một tập đoàn, lịch trình của Cận Nam Đình luôn dày đặc. Năm nay anh càng bận rộn hơn vì việc tái cấu trúc kinh doanh ở châu Âu và Đông Nam Á, suốt ngày bay qua lại giữa các châu lục, đến mức hầu như không có thời gian chuẩn bị cho đám cưới của chính mình. Từ việc trang trí nhà cưới đến các công tác lễ cưới, đều là cô và Đường Đường lo liệu.
Nhưng anh cũng biết cách khiến phụ nữ cảm động. Giống như lần trước, dù bận rộn cỡ nào, anh vẫn dành thời gian đưa Đường Đường bay sang Berlin để xem buổi hòa nhạc của mười hai cây đàn cello.
Cận Nam Đình không gọi tài xế mà tự lái chiếc Range Rover hiếm khi dùng đến. Trên đường, hai người trò chuyện đôi chút về thời sự và tình hình thương mại gần đây, chuyến xe ba tiếng đồng hồ cũng không đến mức buồn tẻ.
Họ đến Tây Sơn vào khoảng gần năm giờ chiều. Quản lý khách sạn đã nhận được thông báo, sớm chờ sẵn ở cửa. “Chào anh Cận, chị Cận.”
Cách gọi vẫn còn xa lạ ấy khiến Cố Dạ Đồng hơi nhíu mày. Cảm giác như mình trở thành phụ kiện đi kèm với người đàn ông này, khiến cô thấy hơi khó chịu.
Ngoài điều đó ra, người phụ nữ lễ độ kia tiếp đón vô cùng chu đáo. Cô ta dẫn họ tham quan khuôn viên mang phong cách Trung Hoa ngay từ lối vào, đi qua lối đi lát tre quanh co và bức tường thác nước nhân tạo, rồi tới khu nhà ở. Theo yêu cầu của Cố Dạ Đồng, họ được phá lệ tham quan phòng tiêu chuẩn duy nhất chưa có khách thuê trước khi đến phòng suite cao cấp.
“Cuối tuần này tỷ lệ đặt phòng của chúng tôi đạt 90%, tháng Chín thường là mùa vắng, nhưng phòng cho mùa lá đỏ tháng Mười và Mười Một đều đã được đặt kín từ lâu rồi.” Quản lý tự hào giới thiệu thành tích.
Tây Sơn là vùng hiếm hoi có nguồn suối nước nóng địa nhiệt. Năm đó Tập đoàn Thịnh Thế không chỉ mua mảnh đất xây khách sạn mà còn mua luôn gần như cả ngọn núi, tốn khoản lớn để di dời cây cối từ nơi khác về, tạo nên một chốn bồng lai có thể thưởng ngoạn cảnh đẹp bốn mùa. Có thể thấy nơi đây đã học hỏi rất nhiều từ mô hình khách sạn suối nước nóng kiểu Nhật, mỗi phòng ngủ đều có bồn tắm riêng. Phòng suite này thậm chí còn có bồn tắm riêng hướng ra núi, vừa đảm bảo sự riêng tư vừa mang đến tầm nhìn tuyệt đẹp.
Tuy nhiên, phong cách trang trí của toàn khách sạn lại mang nét thẩm mỹ Trung Hoa độc đáo, từ khung cửa sổ, mái hiên cong cho tới chậu cây cảnh, tất cả đều thể hiện khí chất không gian qua từng lớp bố cục. Không ngạc nhiên khi ngay cả phòng bình thường nhất cũng có giá năm nghìn một đêm mà cả sáu mươi phòng luôn được đặt kín kể từ ngày khai trương.
“Với tư cách khách hàng, anh có thích thiết kế này không?”
Không muốn dùng bữa tại nhà hàng, hai người để bếp chuẩn bị vài món đơn giản. Kết quả là những đĩa nhỏ với nhiều món lần lượt được bày ra từ hộp, gần như phủ kín cả bàn ăn.
Trong lúc ăn, Cố Dạ Đồng lại hỏi:
“Với tư cách khách hàng…”
Cận Nam Đình đáp: “Tôi sẽ thấy may mắn vì mình có khả năng chi trả. Đôi khi tách khỏi thành phố và cuộc sống thường ngày một chút, vẫn rất đáng giá.”
Có lẽ bị bầu không khí yên tĩnh ảnh hưởng, sau bữa tối, người đàn ông không mở máy tính hay điện thoại làm việc như mọi khi. Họ giống như một cặp vợ chồng bình thường, pha một ấm trà Phổ Nhĩ, cuộn mình trên sofa mở TV xem vài chương trình.
Liệu họ sẽ cứ thế tiếp tục như vậy? Dần dần đi vào quỹ đạo, sống như bao cặp đôi bình thường khác, lặng lẽ đi hết quãng đời còn lại?
Lén nhìn người đàn ông đang xem tin tức quốc tế, Cố Dạ Đồng nghĩ. Ánh sáng từ TV khắc họa các đường nét gương mặt anh càng thêm rõ nét, đặc biệt là đường cong hoàn hảo giữa xương chân mày và sống mũi khiến người ta muốn giơ tay chạm vào.
Nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế.
Cận Nam Đình từng nói rất rõ, điều anh mong muốn chỉ là một cuộc hôn nhân ổn định, có thể cùng nhau trải qua những thăng trầm, vì anh muốn con mình được lớn lên trong một gia đình đầy đủ và ấm áp. Cô tin anh là người đàn ông giữ vững nguyên tắc, sẽ không ngoại tình, càng không tạo dựng gia đình nhỏ bên ngoài — như cha cô từng làm.
Nhưng đứa con mà anh coi trọng hơn cả vợ ấy… có phải là do cô sinh ra không?
Sau khi kết hôn, họ luôn sử dụng biện pháp tránh thai. Giữa hai người có một thỏa thuận ngầm: việc sinh con phải được cả hai bên cân nhắc kỹ lưỡng và đạt được sự đồng thuận thì mới bắt đầu chuẩn bị.
Dù sao thì, cả hai đều là kết quả của những cuộc hôn nhân thất bại, không ai muốn vì một phút bốc đồng mà làm liên lụy đến thế hệ sau.
Phần lớn thời gian, Cận Nam Đình đều dùng bao. Còn để tăng thêm sự đảm bảo, cô cũng uống thuốc tránh thai tác dụng dài. Cận Nam Đình biết điều này, cũng biết cô bận việc dễ quên uống thuốc đúng giờ, nên dặn dò quản gia mỗi khi cô ở nhà thì mang thuốc đến bên bàn ăn, còn khi không ăn ở nhà thì cũng phải nhắn tin nhắc nhở.
Ban đầu, cô rất phản cảm với việc bị người khác giám sát như vậy, nhưng về sau lại phải thừa nhận cách sắp xếp của Cận Nam Đình là cần thiết.
Dù sao thì cô cũng không muốn gánh rủi ro trở thành công cụ sinh sản cho bất kỳ ai.
Dù cô căm ghét sự phản bội của cha đối với mẹ và ông ngoại, nhưng vẫn có phần cảm thông cho ông. Dưới gối ông ngoại chỉ có một người con gái, nên đã chọn một trợ thủ đắc lực của mình làm con rể ở rể, mẹ cô và chị em cô đều mang họ ông ngoại. Mẹ cô là con gái độc nhất, từ nhỏ đã được nuông chiều, tính cách tất nhiên có phần kiêu căng. Khi còn bé, cô từng không chỉ một lần nghe thấy mẹ vì chuyện nhỏ mà nổi giận, chỉ tay vào mặt cha, dùng thân phận ở rể để sỉ nhục ông. Dù ông ngoại có mắng mẹ bốc đồng, nhưng cuối cùng vẫn thiên vị con gái.
Vì thế, khi mẹ qua đời vì ung thư vυ", cha cô lập tức rời khỏi nhà mà không chút lưu luyến, còn mang theo không ít người của ông ngoại đến một thành phố khác để gây dựng sự nghiệp riêng.
Năm đó cô mới mười tuổi, Đường Đường chỉ mới bốn tuổi.
Từ đó đến nay, cô chưa từng gặp lại cha mình. Với đứa con gái được sinh ra như một công cụ truyền giống, ông hẳn chẳng có bao nhiêu tình cảm. Sau này cô mới biết, thì ra cha sớm đã có một gia đình nhỏ bên ngoài, người em trai cùng cha khác mẹ của cô chỉ nhỏ hơn cô vài tháng.
Nghe nói, cuộc sống sau này của cha với gia đình mới rất hạnh phúc.
Vậy nên, cho dù không bao giờ mơ mộng về một tình yêu vĩnh viễn như cổ tích, cô vẫn luôn cho rằng dù là hôn nhân hay cùng nhau sinh con, giữa hai người cũng phải có chút tình cảm.
Vậy mối quan hệ giữa cô và Cận Nam Đình rốt cuộc là gì? Liệu có thể trở thành điều gì?
Khi người dẫn chương trình thời sự nói lời chào tạm biệt với khán giả, cô nhấn nút chuyển kênh.
“Xem phim đi.” Cô chủ động nói, muốn kéo suy nghĩ của mình ra khỏi vòng luẩn quẩn.
Người đàn ông không phản đối, để mặc cô lướt kênh chọn bộ phim mình thích.
Cô không muốn xem phim tình cảm — cô đã có quá nhiều ảo tưởng không thực tế.
Hôm nay cũng không muốn xem phim tội phạm — không khí yên tĩnh, an nhàn này không thích hợp với cảnh đánh đấm giết chóc.
Khi chuyển đến thể loại phim nhân văn, mục đề xuất ở đầu trang khiến động tác lật trang của cô dừng lại.
《Hỷ Yến》.
Tựa phim mộc mạc được in bằng chữ đỏ truyền thống trên áp phích, ở góc trái phía dưới có một khuôn mặt phụ nữ bị che khuất nửa phần bởi bóng tối, tạo thành sự đối xứng với tiêu đề.
Khuôn mặt ấy đã hiện rõ dấu vết thời gian, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Bóng tối che mất một nửa gương mặt ấy không thể nào che đi được khí chất thanh đạm mà thoáng mang chút u buồn của bà. Có thể đoán rằng, thuở trẻ, bà đã từng khiến bao người đàn ông say đắm.
Cha của Cận Nam Đình chính là một trong số đó.