Ranh Giới

Chương 8: Choáng váng (H)

Trước Sau

break

Bọn họ gần như chưa bao giờ hôn nhau, lần cuối cùng có lẽ là vào đêm tân hôn.

Đêm đó, nụ hôn của anh đầy thô bạo, mang theo mùi máu.

Còn lúc này, nụ hôn ấy lại trở nên cẩn trọng đến lạ thường.

Môi anh khẽ chạm vào môi cô như chuồn chuồn lướt nước, dừng lại trong giây lát như thể đang chờ phản ứng từ cô. Khi cô hơi hé môi, anh mới một lần nữa cúi xuống, nhưng lần này lại đầy bá đạo và xâm lược, không để cô chống cự mà tham lam chiếm lấy, liếʍ mυ"ŧ, kéo theo lưỡi cô quấn quýt hoang dại.

Lần này, cô cũng không né tránh mà vòng tay ôm lấy cổ anh, ngược lại còn ngậm lấy môi trên của anh, nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy. Cố Dạ Đồng cảm thấy vật cứng nóng rực bên dưới giật mạnh một cái, ngay giây sau, người đàn ông khẽ rên lên, dùng một tay tách hai chân cô ra rồi trượt vào trong mật đạo ướt mềm của cô.

Hôm nay, Cận Nam Đình rõ ràng không còn bị lý trí chi phối. Anh không giống như trước kia luôn dạo đầu thật kỹ, phải đợi đến khi cô khát khao đến phát cuồng mới chịu tiến vào. Khi vật thô to ấy mạnh mẽ chen vào lối nhỏ chỉ vừa mới hơi ướt của cô, Cố Dạ Đồng đau đến mức nhíu chặt mày, không nhịn được mà cắn nhẹ lên môi anh.

Người đàn ông lập tức nhận ra sai lầm của mình, vội vàng kiềm chế ý muốn tiếp tục xông tới. Nhưng anh cũng không rút ra, mà giữ nguyên, vùi sâu trong cơ thể cô, chờ cô từ từ thích ứng với sự tồn tại của mình.

Khác với cơn đau dữ dội trong lần đầu tiên, cảm giác đau do ma sát giữa lớp niêm mạc lúc này không quá mãnh liệt, mà dâng lên từng đợt. Cùng với những cơn run rẩy nơi mật đạo, cơn đau này khiến cô càng cảm nhận rõ ràng hơn — vào khoảnh khắc này, một phần của Cận Nam Đình thuộc về cô, bị cô bao bọc, bị cô chiếm hữu.

Nhận thức ấy khiến nơi sâu kín của cô lập tức tiết ra nhiều mật dịch hơn. Cô muốn thử nhúc nhích một chút để cảm nhận rõ ràng hơn niềm thỏa mãn khi được độc chiếm, nhưng lại bị Cận Nam Đình giữ chặt lại.

“Đừng vội.” Người đàn ông khàn giọng nói bên tai cô, “Đừng làm mình bị thương.”

Tay anh trượt xuống nơi hai người giao hợp, nhẹ nhàng xoa nắn, vẽ vòng trên nụ hoa của cô, đôi môi cũng lần xuống vùng cổ nhạy cảm, nhẹ nhàng hôn lên, liếʍ mυ"ŧ từng chút một.

kɧoáı ©ảʍ tê dại khiến Cố Dạ Đồng không kiềm được mà ngửa cao đầu, thân thể mềm nhũn dựa hẳn vào người Cận Nam Đình. Trong từng đợt co rút nơi mật đạo, cô gần như cảm nhận được rõ từng đường gân xanh nổi lên trên thân thể cứng rắn của anh.

Chắc chắn anh đang cố gắng nhẫn nhịn đến đau đớn, nhưng vẫn không hề hấp tấp, dù từng giọt mật ngọt của cô đang dần thấm ướt toàn bộ chiều dài thô lớn ấy.

“Có... có thể rồi.” Cô không chịu nổi cảm giác ngứa ngáy lan rộng trong cơ thể, eo lại bị giữ chặt không thể di chuyển lên xuống, đành nhẹ nhàng lắc hông sang trái phải để giảm bớt cơn khó chịu.

Được cô cổ vũ, Cận Nam Đình cuối cùng cũng thử rút ra một chút, sau đó lại nhẹ nhàng đẩy vào, từng lớp thịt mềm bị anh tách ra lần nữa.

Sau khi xác nhận động tác ra vào của mình không còn khiến cô đau, tiết tấu dưới thân anh lập tức thay đổi.

Anh lại cúi xuống hôn cô, ngậm lấy mọi tiếng rêи ɾỉ kinh ngạc của cô. Hai bàn tay to lớn từ eo cô trượt dần xuống, mười ngón thon dài ấn sâu vào cặp mông trắng nõn, nâng cô lên rồi hạ xuống, bá đạo khống chế hoàn toàn tốc độ và độ sâu mà cô đang nuốt lấy vật cứng của anh. Lồng ngực rắn chắc của anh đè lên bầu ngực đầy đặn của cô, đầu ngực dẹt vô tình lướt qua nụ hoa mẫn cảm, lại khiến nơi sâu nhất trong cô run rẩy không thôi.

Tư thế này giúp anh dễ dàng chạm đến tận cửa tử ©υиɠ, nhưng ngay sau tiếng đau đầu tiên của cô, Cận Nam Đình đã kìm lại. Nhịp ra vào ngày càng dồn dập, còn những đường gân nổi bên thái dương anh cũng hiện rõ hơn.

“Cận... Cận Nam Đình!” Cô muốn nói với anh rằng không cần phải vì cô mà cố nhẫn nhịn. Những cú va chạm sâu đến tận cùng ấy tuy mang theo cảm giác ê buốt, nhưng cũng kéo theo dư âm ngây ngất không dứt.

Thế nhưng, Cận Nam Đình đột ngột rút ra khỏi cơ thể cô, xoay người đặt cô quỳ gối trong làn nước suối nóng, hai tay chống lên phiến đá ven bờ.

“Đã nói rồi, lúc như thế này đừng gọi đầy đủ tên anh.” Giống như lần trước, anh cắn nhẹ vành tai cô như một hình phạt.

Vậy rốt cuộc nên gọi anh là gì? Câu hỏi vừa chạm đến môi đã bị những cú thúc không nương tay của anh nghiền nát thành từng tiếng rêи ɾỉ mê loạn. Tư thế từ phía sau tuy không tiến vào sâu bằng lúc trước, nhưng lại khiến mỗi lần xâm nhập của anh đều chuẩn xác cọ xát qua điểm mẫn cảm nhất trong cô, cũng giúp anh dễ dàng rảnh tay chơi đùa nơi nụ hoa giữa hai chân cô.

Nước suối nóng như bị đun sôi, hơi nóng khiến hai má cô đỏ bừng, hơi thở dồn dập.

Mỗi cú thúc đều như muốn đem cả thân thể anh hòa vào trong cô. Cô dần mất đi sức lực, chỉ còn biết chống người bằng khuỷu tay. Cặp ngực mềm mại suýt nữa bị ma sát lên mặt đá thô ráp thì bàn tay lớn của anh kịp thời đỡ lấy, cảm giác tê dại từ đầu ngực bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rút cạn chút sức lực cuối cùng của cô.

Cuối cùng, trong khoảnh khắc kɧoáı ©ảʍ tích tụ bấy lâu vượt qua ngưỡng cuối cùng rồi bùng nổ mạnh mẽ, Cố Dạ Đồng bỗng thấy trước mắt tối sầm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc