Mộc Kiến Ninh nhìn nữ tử quanh thân tản ra hào quang trước mắt, trong chớp mắt liền cảm thấy, dường như cả đời này mình cũng không thể so kịp ánh sáng loá mắt này, cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của nữ tử, nửa ngày cũng chưa mở miệng.
Rõ ràng kiêu ngạo như vậy, nhưng từ trong miệng của nàng nói ra, lại là chắc chắn cùng đương nhiên như thế, khiến cho người ta không chút nào hoài nghi sự chân thật của nó, Mộc Kiến Ninh rất muốn hỏi, là vì có Mộc Chính Đức cho nàng chỗ dựa sao? Hay là bởi vì cái gì khác?
Ngươi thật sự chắc chắn vậy à, ngươi cứ như vậy tin tưởng, cả đời này của ta cũng không sánh bằng ngươi?
Mộc Kiến Ninh vẫn không cam tâm như cũ, chẳng qua trải qua mấy ngày huấn luyện, lại làm cho nàng hiểu được rất nhiều, không còn ngu xuẩn như trước nữa.
Mộc Tịch Bắc lại nở nụ cười:
Ta không thích có người so sánh với ta, muốn so trước hết phải có mạng ở đây.
Trong nháy mắt sắc mặt của Mộc Kiến Ninh tái nhợt, rõ ràng nữ tử kia chỉ là cười nói, lại làm cho nàng không tồn tại sinh ra có một cỗ hàn ý, còn nhớ ngày trước chính mình ngu xuẩn đến cỡ nào, vậy mà nhiều lần đối nghịch với nàng.
Lúc này nàng chỉ im lặng, sắc mặt tái nhợt cúi đầu, lúc trước Thôi di nương nuông chiều nàng, nàng lại có phủ Thôi thị lang làm chỗ dựa, nhưng bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đã hiểu được, đối với nam nhân nàng xưng là phụ thân kia mà nói, nàng cũng chỉ là một quân cờ tùy thời có thể vứt bỏ mà thôi!
Nghĩ đến đây, Mộc Kiến Ninh không khỏi đem ánh mắt đặt ở trên người vừa tiến vào liền ngồi ở chỗ đó, vẫn đang phẩm trà, chưa từng mở miệng nói với nàng một câu nào.
Mộc Kiến Ninh duỗi ra hai bàn tay, nhìn mười ngón tay của mình, mấy ngày này bởi vì gấp rút luyện đàn mà đã sưng lên, không khỏi lại nhìn về phía nam nhân từ đầu đến cuối đều cười giống như hồ ly kia.
Vì sao là nàng ta? Vì sao ông đơn độc thiên vị nàng ta như thế, trước kia rõ ràng ông chẳng quan tâm đến nàng ta, thậm chí còn rất chán ghét mà?
Trong mắt Mộc Kiến Ninh mang theo một tia giãy dụa, nàng vẫn không cam tâm, làm sao có thể cam tâm, cùng là con gái, nhưng vì sao một người lại phải làm quân cờ cho một người khác?
Mộc Tịch Bắc cũng nhìn qua, vấn đề này nàng cũng rất muốn biết, trước mặt người nam nhân này, nàng lại chưa từng hiểu qua.
Hai mắt Mộc Chính Đức hơi nheo lại, thả chén trà đang bốc hơi nóng trong tay ra, hai tay đan vào nhau ở trong tay áo, nhìn về phía Mộc Kiến Ninh.
Mộc Kiến Ninh giật mình trong lòng, có chút khiếp đảm, tuy nhiên trải qua mấy ngày huấn luyện nên vẫn cố gắng làm cho mình bất động thanh sắc, chỉ tiếc vẫn còn quá non nớt, không chạy khỏi hai mắt hồ ly của Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức cười một tiếng:
Ngươi chỉ cần làm chuyện ngươi nên làm là được, chẳng lẽ An ma ma không dạy cho ngươi, không nên hỏi chuyện không nên hỏi à?
Lần này Mộc Kiến Ninh buông xuống đôi mắt, nàng biết, mình không thể đem nam nhân dễ dàng tha thứ này xem như dung túng được, liền không lên tiếng nữa.
Mộc Tịch Bắc lại cười nói:
Nếu như ngươi không cam lòng, không ngại thử một lần, chúng ta cùng nhau nhìn xem kết quả như thế nào.
Mộc Kiến Ninh không mở miệng nữa, nhưng cũng hiểu được, mình rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng, nếu nàng thật sự cho rằng, huấn luyện mấy ngày này đã có thể làm cho nàng chống lại được hai người kia, vậy nàng ăn những khổ này mới thật sự là ăn không.
Bầu không khí nhất thời đóng băng, Mộc Chính Đức thấy vậy liền mở miệng lần nữa:
Kiến Ninh, ngươi dọn dẹp đồ đạc một chút, Hoàng đế đã khâm điểm cho ngươi sáng mai vào cung, đêm nay ngươi dọn dẹp một chút, sáng mai liền chuẩn bị tiến cung.
Vâng.
Mộc Kiến Ninh nhu thuận đáp.
Mộc Tịch Bắc cũng ngồi xuống ghế, tiếp tục nói:
Nghĩ đến những ngày này ngươi cũng đã thăm dò tính nết những người trong cung đi, có thể được Hoàng đế sủng ái hay không chính là nhờ vào bản sự của ngươi, có điều ta vẫn phải nhắc nhở Tam tỷ tỷ, chỉ có phủ quyền thế phủ Thừa Tướng càng lớn, ngươi mới càng có thể đứng vững đôi chân.
Trong lòng Mộc Kiến Ninh giật mình, lại rịn ra một trận mồ hôi lạnh, đúng vậy a, nàng chỉ suy nghĩ chính mình có thể chống lại hai người này hay không, mà lại quên mình ngay cả một chỗ dựa cũng đều không có, vậy làm sao sống sót được ở trong cung.
Không có nhà mẹ đẻ cường đại, chỉ có một cái danh hiệu nương nương, còn không phải mặc người chém giết?
Ta sẽ lấy lợi ích phủ Thừa Tướng làm đầu.
Mộc Kiến Ninh mở miệng, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, chỉ có thể như thế, hơn nữa chỉ có thể chân thành, ngay cả thân tình đều không thể tin, người bên ngoài hứa hẹn làm sao lại có thể tin.
Mộc Chính Đức vừa lòng gật gật đầu, xoay mặt nói với Mộc Tịch Bắc:
Sắc trời không còn sớm, chúng ta về Tướng phủ trước đi.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
Được.
Vì thế Mộc Chính Đức liền lôi kéo Mộc Tịch Bắc đi ra ngoài, Mộc Kiến Ninh nhìn thấy đau lòng một trận, cũng quyết tâm, một lòng chỉ truy đuổi quyền thế.
Ngồi lên xe ngựa, Mộc Chính Đức giúp Mộc Tịch Bắc choàng tấm thảm nhung lên trên đùi, Mộc Tịch Bắc lại nghiêm túc nhìn Mộc Chính Đức mở miệng nói.
Kỳ thật câu hỏi của Mộc Kiến Ninh con ngược lại vẫn rất muốn hỏi.
Mộc Tịch Bắc nhìn trong ngăn kéo nhỏ được chế tạo từ gỗ đàn hương đang bốc lên thứ gì đó.
Mộc Chính Đức hơi sững sốt, sau đó lại nở nụ cười, đem lò sưởi vừa tìm được nhét vào trong tay Mộc Tịch Bắc:
Con là con gái của Mộc Chính Đức ta, ta không thương con thì thương ai?
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, không mở miệng nữa, lời này của Mộc Chính Đức cũng rất có thâm ý!
Trong xe nhất thời yên tĩnh, Mộc Chính Đức lại mở miệng, dò hỏi:
Bắc Bắc, con cảm thấy khi nào thì Lục hoàng tử sẽ trở về?
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Mộc Chính Đức, chống lại cặp mắt mà ngay cả nàng cũng nhìn không hiểu kia.
Có trong chớp mắt, Mộc Tịch Bắc thậm chí nghĩ rằng, Mộc Chính Đức có phải cũng biết sự tồn tại của Ân Cửu Dạ hay không?
Người cho rằng hắn không chết?
Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.
Mộc Chính Đức uống một ngụm trà, tiếp tục nói:
Không trông thấy thi thể, ta tất nhiên là không tin, có lẽ Lục hoàng tử đang từ một nơi bí mật gần đó nhìn cũng nên.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
Quả thật, có lẽ là giả chết cũng không chừng, từ một nơi bí mật gần đó cẩn thận nhìn xem người nào là thật tâm trung thành với hắn, người nào là tai mắt kẻ thù, người nào là mượn gió bẻ măng cỏ đầu tường, chỉ cần lại đợi thêm một thời gian nữa, liền dễ dàng phân ra trình độ của những người này.
Mộc Chính Đức gật gật đầu, tựa hồ rất là đồng ý, hai mắt hơi nheo lại mang theo thâm ý, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc lại mở miệng nói:
Ta thấy Đương kim Bệ hạ tựa hồ cũng không biểu hiện quá nhiều bi thống.
Mộc Tịch Bắc cũng nhướng mày, sau khi nàng rời khỏi U Minh viện, vẫn chưa gặp qua Hoàng đế, nhưng chỉ từ chuyện Hoàng đế một lòng với Mộc Kiến Ninh, Mộc Tịch Bắc liền cảm thấy ông ta tựa hồ đối với đứa con trai bị mất này cũng không lộ ra mười phần ưu thương.
Chẳng lẽ, Hoàng đế cũng tính để Ân Cửu Dạ rời núi thay thế giả chết Ân Cửu Sanh? Nhưng nếu lúc hai người còn nhỏ ông ta cũng không diệt trừ một người, dựa theo lẽ thường thì hẳn là ông ta cũng có cảm tình với hai người này, nhưng bây giờ chết mất một người, mà ông ta vẫn còn suy nghĩ âm thầm độ sức với An Nguyệt Hằng, loại tình huống này, ít nhất cũng phải đứng dậy vỗ bàn, biểu thị phẫn nộ chứ?
Loại ý nghĩ này bị Mộc Tịch Bắc phủ định, như vậy còn có khả năng gì nữa đây? Chẳng lẽ Hoàng đế cùng Ân Cửu Sanh hợp mưu giả chết? Dùng chuyện này để quét sạch một trong số những người có ý đồ làm loạn của Lục hoàng tử? Nhưng nhìn vẻ mặt ngay lúc đó của Ân Cửu Dạ lại không giống diễn trò, nếu thật sự diễn trò thì Ân Cửu Sanh cũng không nên bị trọng thương, như vậy rốt cuộc vì sao Hoàng đế đối với chuyện này lại không biểu hiện bi thống thật lớn nhỉ?
Mộc Chính Đức nhìn thấy Mộc Tịch Bắc nhíu mày suy tư, không tiếp tục mở miệng nữa, nhấp nhẹ một ngụm trà, hơi nóng của nước trà khiến nét mặt của ông nhìn không rõ ràng.
Sau khi suy tư một lát, Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Chính Đức, người nam nhân này dường như đang nhắc nhở nàng cái gì đó, nhưng đến cùng là cái gì đây?
Một đường không nói chuyện, xe ngựa ở dưới bóng đêm nhanh như chớp lái vào phủ Thừa Tướng.
Lúc Mộc Tịch Bắc xuống xe, quản gia liền tiến lên đón:
Lão gia, Ngũ tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, đều đang đợi đây.
Vậy đi nhanh đi.
Mộc Chính Đức gật gật đầu với quản gia.
Nào, Bắc Bắc, cha để cho người ta chuẩn bị không ít thức ăn mà con thích đấy.
Mộc Chính Đức kéo Mộc Tịch Bắc, đi vào bên trong, hình ảnh một lớn một nhỏ, phá lệ ấm áp.
Trong phòng ăn đèn đuốc sáng trưng, trên cái bàn tròn lớn như thế trải lên khăn trải bàn màu hạnh vàng, khâu lại thành một bó dây tua, trong chén đĩa Bát Bảo viên văn đều là món ngon mỹ vị, có thủy tinh chân giò lợn, xuyên hương cánh gà, Kim Ngọc Mãn Đường.... Khiến cho người ta vừa thấy liền cảm giác nước miếng chảy ròng ròng.
Lão thái phi ngồi ở trên chủ vị, bên trái liên tiếp để trống hai cái ghế, bên phải ngồi đầu tiên chính là Liễu Chi Lan, xuống chút nữa, là Mộc Vãn Tình, Mộc Hải Dung, vị trí thứ ba bên trái là Mộc Tịch Hàm.
Thỉnh an cô mẫu, thỉnh an mẫu thân.
Mộc Tịch Bắc nhu thuận phân biệt thỉnh an hai người.
Sắc mặt Lão thái phi ngược lại không có gì thay đổi, chỉ là Liễu Chi Lan tươi cười lại có chút cứng ngắc.
Trở về là tốt rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi, phụ thân con cũng mệt nhọc cả ngày rồi.
Lão thái phi nhìn thoáng qua Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
Vâng, cô mẫu.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Mộc Chính Đức đầu tiên là ngồi vào vị trí thứ nhất bên tay trái, ngay sau đó Mộc Tịch Bắc cũng ngồi vào vị trí thứ hai.
Bắc Bắc đứa nhỏ này, bởi vì có một thời gian mẫu thân không thấy, nên cực kì tưởng nhớ.
Liễu Chi Lan từ ái nhìn Mộc Tịch Bắc, nhưng trong lòng thì rất rối rắm, hận không thể ăn sống nuốt tươi nàng.