Vi thần tuân mệnh, hôm nay canh giờ cũng không còn sớm nữa, không biết có thể sáng mai mới để Kiến Ninh chuyển vào cung được không.
Mộc Chính Đức thở dài mở miệng, không có đề cập đến chuyện của Mộc Tịch Bắc, nhưng trong lòng lại đang mừng như điên, rốt cục Bắc Bắc có thể trở về nhà rồi, một bước này, đi thật nguy hiểm, có điều không thể không thừa nhận là, bắt đầu từ lúc Bắc Bắc tiến cung, phủ Thừa Tướng thu hoạch rất khá.
Thật ra hôm nay Bắc Bắc xuất cung mới là tốt nhất, nếu thật sự đợi đến điện tuyển lại không được tuyển mà bị đá ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy ít nhiều có chút ý tứ bị Hoàng đế chọn thừa, cho dù người khác không thèm để ý, nhưng trong lòng Mộc Chính Đức cũng sẽ không thoải mái.
Như thế cũng được.
Mộc Chính Đức hướng Hoàng đế cáo lui, trong tay cầm văn thư kênh đào Ô Giang, xoay người đi ra ngoài, lại để lại cho Hoàng đế một cái bóng lưng chua xót tái nhợt, không khỏi làm cho Hoàng đế cảm thấy mình thật sự áp chế đúng rồi!
Ra khỏi Hoàng cung, Mộc Chính Đức bước đi như bay, lên xe ngựa lập tức phân phó nói:
Nhanh lên, thông báo quản gia, đem nơi ở của Ngũ tiểu thư thu thập lại một lần nữa, trực tiếp mang ta đi Nam Cung môn.
Sự tình bên này vừa mới thành, Mộc Tịch Bắc đã nhận được tin tức thái giám truyền đến, nói là Hoàng đế chuẩn để Mộc Tịch Bắc đi về nhà trước.
Xem ra sự tình rất thuận lợi.
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn sắc trời đã không còn sớm, không ngờ mới đó mà đã trôi qua một ngày.
Nhưng tiểu thư, sao người lại biết Mộc Kiến Ninh giống Tuệ phi?
Thanh Từ luôn có rất nhiều điều không hiểu, nàng cảm thấy tiểu thư thật sự quá lợi hại, nếu không phải kiếp trước gặp phải An Nguyệt Hằng, không biết sẽ làm bao nhiêu nam tử bị xáo trộn.
Ngươi có nhớ lúc trước khi Hoàng đế xử trí Hàn gia, An Nguyệt Hằng từng lệnh chúng ta tiến đến điều tra không?
Thanh Từ gật đầu:
Lúc đó, nô tỳ đã nhìn thấy bức hoạ lúc còn trẻ của Tuệ phi ở Hàn gia.
Hàn gia vốn là nhà ngoại Hoàng đế, cũng không phải đại tộc gì, nhưng cũng bởi vì Hoàng đế hiện tại dần dần phát triển an toàn, Hoàng đế bởi vì quan hệ với mẫu thân mình, có thể nói là có chỗ tốt gì cũng đều không quên Hàn gia, nhưng cũng bởi vậy, cây to đón gió, Hàn gia đã thành cái đinh trong mắt An Nguyệt Hằng.
Vì thế, An Nguyệt Hằng thiết kế, đầu tiên là giải quyết nam đinh Hàn gia, sau đó Mộc Tịch Bắc mang theo không ít sát thủ đánh giết vào Hàn gia, giải quyết những người già trẻ em còn lại.
Nàng còn nhớ rõ, lúc ấy nàng có bao nhiêu khổ sở, nhìn thấy máu chảy thành sông, nàng run rẩy hỏi An Nguyệt Hằng:
Tay của ta có phải không thể rửa sạch được nữa hay không? Những đứa nhỏ ấy, vì sao cũng phải giết chết?
Lúc ấy ánh mắt An Nguyệt Hằng rất phức tạp, dường như còn mang theo đau lòng, ôm nàng vào lòng, nói cho nàng:
Cho dù là đứa nhỏ cũng có một ngày sẽ lớn lên, đợi đến khi nó trưởng thành, chúng ta đều đã già, chẳng lẽ nàng muốn nhìn bọn nó tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng tới giết ta sao?
Mộc Tịch Bắc vẫn run rẩy như cũ, không có lên tiếng, An Nguyệt Hằng lại tiếp tục mở miệng nói:
Không cần tự trách, tính tình nàng thẳng thắn, dám nghĩ dám làm, ông trời sẽ không trách cứ người dũng cảm truy tìm chân ái.
Cho tới bây giờ, Mộc Tịch Bắc rốt cuộc hiểu được, vì sao lúc ấy ở trong ngực của hắn, nàng vẫn như cũ không có cảm giác ấm áp, đó là bởi vì hắn từ đầu đến chân đều chỉ đang lợi dụng nàng, lấy danh nghĩa yêu thương, khiến nàng gánh trên lưng vô số mạng người, thậm chí một lần lại một lần khiến cho nàng nghĩ rằng, tình yêu chính là như thế.
Máu An Nguyệt Hằng là lạnh, tâm cũng lạnh, triệt để là động vật máu lạnh, bằng không, vì sao hơn mười năm bên cạnh lại chỉ đổi lại cõi lòng tràn đầy hối hận! Hắn luôn nghĩ rằng, nàng thân thủ tốt, vận khí tốt, đầu óc tốt, mới có thể hoàn thành nhiều nhiệm vụ mà người bên ngoài không có khả năng hoàn thành, nhưng lại không biết, nàng có bao nhiêu lần tìm đường sống trong chỗ chết mới có thể sống sót được.
Tiểu thư, tiểu thư!
Thanh Từ thấy Mộc Tịch Bắc ngẩn người, vỗ vỗ đầu vai của nàng.
Mộc Tịch Bắc phục hồi lại tinh thần, duỗi hai tay của mình ra, nhìn kỹ một chút, có chút cứng ngắc cười cười, phải rồi, mãi mãi đều không tẩy sạch được, nếu đã ô uế, vậy thì lại bẩn thêm một chút đi.
Đi thôi, chúng ta nên đi gặp Mộc Kiến Ninh.
Mộc Tịch Bắc mở miệng với Thanh Từ, ánh mắt kiên nghị.
Ra cửa cung, Mộc Tịch Bắc liền trông thấy nơi đó dừng lại một chiếc xe ngựa, phía trên là dấu hiệu phủ Thừa Tướng, chẳng qua chỉ có xa phu chủ động tiến lên tiếp đón, trên xe cũng không có người đi xuống.
Ngũ tiểu thư, người mau lên xe đi, nô tài đợi đã lâu rồi.
Phu xe kia tiếp nhận đồ đạc trong tay Thanh Từ, đưa cho Mộc Tịch Bắc một cái đấu lạp màu đen, Mộc Tịch Bắc cũng không vội đeo lên.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhấc lên màn xe liền ngồi xuống, kết quả nhìn thấy Mộc Chính Đức đang mừng rỡ ngồi ở chỗ đó.
Bắc Bắc, con có thể tính là từ trong cung đi ra.
Mộc Chính Đức có chút không biết nên nói cái gì cho phải, thậm chí còn hơi khoa tay múa chân.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, Mộc Chính Đức quả thật đối xử với mình rất tốt, trước mặc kệ ông ta có mục đích gì, nhưng ít nhất hiện tại mình có thể nhanh chóng tiếp cận trung tâm quyền lực hay không, hoàn toàn dựa vào sự dung túng của người phụ thân này.
Dạ, đi ra.
Mộc Tịch Bắc cũng cười.
Trực tiếp đi đường Đông Kiều đi, ngày mai Kiến Ninh tiến cung rồi.
Mộc Chính Đức hỏi ý kiến Mộc Tịch Bắc.
Dạ, cũng đang muốn đi.
Mộc Tịch Bắc dịu dàng mở miệng.
Hai cha con câu được câu không trò chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp, ánh mắt từ ái của Mộc Chính Đức luôn dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, dường như còn mang theo vài phần oán niệm, Mộc Tịch Bắc cũng chỉ dịu dàng nở nụ cười.
Xe ngựa một đường chạy qua, nửa canh giờ sau mới tới đường Đông Kiều, đứng ở trước một cửa nhỏ.
Mộc Chính Đức giải thích nói:
Cửa trước có người của Hoàng đế giám thị, cửa sau này mặc dù lộn xộn, lại có thể tránh đi tai mắt.
Mộc Tịch Bắc đeo lên đấu lạp màu đen, cùng Mộc Chính Đức một trước một sau đi vào, Thanh Từ cũng theo sát sau lưng.
Ra cửa sau, phát hiện đi vào một tiểu viện, tiểu viện bố trí cực kỳ lịch sự tao nhã, mặc dù không lớn, lại là đình đài lầu các, tranh sơn thủy hành lang cái gì cần có đều có, rất thích hợp cho nữ tử ở lại, thanh u thanh nhã, bị tuyết trắng bao phủ, càng có vẻ tinh xảo, không khó nhìn ra nơi này đường nét độc đáo.
Mộc Chính Đức dẫn Mộc Tịch Bắc theo hành lang quanh co đi vào trong, lượn quanh vài vòng, lại chuyển qua mấy con đường, mới đứng ở trước một cánh cửa, đẩy cửa ra, Mộc Tịch Bắc trước tiên đi vào.
Nữ tử trong phòng ngước mắt nhìn về phía người đội đấu lạp màu đen.
Nhưng Mộc Tịch Bắc lại đánh giá gian phòng trước, phòng rất lớn, trái phải nối liền nhau, mặt phải đặt một đàn cổ tinh xảo, góc tường bày hai bồn Trúc phú quý, ở giữa đặt một tấm bình phong sơn thủy ngư trùng lục phiến, ngược lại có mấy phần cảm giác thản nhiên.
Bên phải là thư phòng, trên bàn bày biện không ít bộ sách cùng văn phòng tứ bảo, mà trước bàn đang ngồi một nữ tử, dáng người xinh đẹp, gợi cảm đầy đặn, dường như trước đó đang nghe vị ma ma che mặt trước mắt giảng giải gì đó, chỉ là bây giờ lại không chớp mắt nhìn Mộc Tịch Bắc.
Lão gia.
Ma ma kia nhìn lên thấy Mộc Chính Đức thì ngừng lại, khom người vấn an Mộc Chính Đức.
An ma ma vất vả, hôm nay trước hết đến đây thôi.
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với ma ma kia.
Ma ma kia tựa hồ có chút kinh ngạc khi Mộc Tịch Bắc biết bà, lại không biết kỳ thật chính là Mộc Tịch Bắc bảo Mộc Chính Đức mời bà tới đây.
An ma ma này là người ở trong cung ra, làm người an phận, làm việc có khuôn khổ, lại nhìn quen sự tình bẩn thỉu trong cung, để bà ta đến dạy bảo Mộc Kiến Ninh không còn gì thích hợp hơn.
Sau khi An ma ma rời khỏi đây, Mộc Tịch Bắc tháo xuống đấu lạp, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ.
Mộc Kiến Ninh đứng dậy, sửng sốt hồi lâu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, nói không rõ là vì cái gì.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, đánh giá Mộc Kiến Ninh, một thân váy dài áo ngực màu hồng cánh sen, phía trên điểm đầy trân châu phỉ thúy, óng ánh óng ánh, làn da trắng nõn, đầy đặn mượt mà, trên mặt trang điểm tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều mang theo quyến rũ xinh đẹp, xem ra, Mộc Chính Đức nuôi dưỡng nàng ta không tệ.
Tam tỷ tỷ, đã lâu không gặp.
Mộc Tịch Bắc trước tiên mở miệng, Mộc Chính Đức lại ngồi xuống một bên, không nói gì.
Đúng vậy, đã lâu không gặp.
Mộc Kiến Ninh cười có chút xấu hổ cùng chua xót.
Từ khi bị đày đến thôn trang, nàng có thể nói là nếm hết thảy chua xót khổ cay khắp thế gian này, ở thôn trang ngây người nửa tháng, nàng suýt nữa mất đi một cái mạng, nha hoàn bà tử nơi đó từng cái đều tráng kiện hung ác, bóp nàng, so với bóp chết con kiến còn không phí khí lực.
Nàng cho rằng mình cứ như vậy mà chết đi, nhưng lại không biết vì sao, dù bệnh tật quấn thân, chịu đủ khi dễ ngoài sáng trong tối, thậm chí ngay cả phần cơm đều không kịp ăn, nàng lại vẫn còn sống.
Cho đến sau này, Mộc Chính Đức tìm đến nàng, nói là có một cơ hội, có thể rời khỏi nơi này, cho nàng cuộc sống tốt nhất, không biết nàng có nguyện ý hay không, nàng vốn rất vui mừng, nhưng khi biết cái gọi là cơ hội lại chính là làm quân cờ cho Mộc Tịch Bắc!
Nàng không khỏi cảm thấy bi ai, vì sao rõ ràng đều là con gái như nhau, nhưng nam nhân trước mắt này lại đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy? Nàng càng bi ai vận mệnh, cảm thấy mình chịu đựng nhiều tra tấn như vậy đều không chết, chính là để làm quân cờ cho Mộc Tịch Bắc! Cho nên nàng phẫn nộ, nhưng nàng cũng bất đắc dĩ!
Nàng còn nhớ rõ, vẻ mặt Mộc Chính Đức nghiêm túc nói với nàng:
Mặc dù ta không cho rằng ngươi có bản lĩnh phá hủy ván cờ này, nhưng nếu ngươi chỉ là quân cờ vô dụng, thì cũng không cần thiết tồn tại nữa.
Nàng hiểu được câu sau chưa nói ra của Mộc Chính Đức, ông ta ngay cả quân cờ vô dụng cũng sẽ không giữ lại, huống chi là quân cờ không tuân mệnh lệnh?
Mộc Tịch Bắc cũng không vội vàng mở miệng, Mộc Kiến Ninh lại chăm chú nhìn vẻ mặt Mộc Tịch Bắc, hỏi vấn đề mà trước giờ mình luôn muốn hỏi:
Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi không sợ ta tiến cung rồi, được sủng ái, quay lại dí ngươi vào chỗ chết.
Vẻ mặt Thanh Từ có chút quỷ dị quay đầu qua chỗ khác, Mộc Kiến Ninh này biến hóa thật đúng là không nhỏ, tuy nhiên vấn đề này sao nàng lại có cảm giác nàng ta vẫn không có đầu óc như lúc trước vậy.
Mộc Tịch Bắc lại giương lên khóe môi, nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời, nhíu mày, dịu dàng nói:
Ta nâng ngươi lên, tự nhiên cũng đạp ngươi xuống được!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hoá ra phiếu đánh giá mỗi tháng nhiều nhất chỉ có một tấm a.... Ta nghĩ rốt cuộc phiếu tháng đều bóp nhiều như nhau.... Các bảo bối không cần tiêu tiền ném ha
~Đề cử bạn tốt Nam Phong 《 Cưới sủng — Pháp y đại thúc đùa giỡn lưu manh 》