Ai có thể nghĩ tới, Mộc Tịch Bắc chẳng qua chỉ vào cung một chuyến, liền đem quyền thế Liễu gia lột bỏ hơn phân nửa, ca ca của mình hãm sâu trong lao ngục, mắt thấy sẽ bị sung quân, hai đứa bé cũng đều bị phán xử tử hình, cả nhà muội muội của mình lại để cho người ta cho chia cắt hầu như không còn, thậm chí cũng bị biến thành kẻ điên, chỉ còn lại một đứa con trai không có nửa điểm quyền lực.
Lão phụ thân của mình lại không thể không từ vị trí Lại bộ Thượng thư lui xuống dưới, khi không chắp tay nhường cho người ta, sao Liễu Chi Lan có thể không hận, thật sự là hận không thể lột da của nó, rút gân của nó, uống máu của nó! Lần này nó bình an trở về, thế nhưng Liễu gia lại tổn thất thảm trọng! Những ngày này ở trong Đế đô, bà đúng là bị không ít người chế nhạo!
Bắc Bắc ở trong cung cũng phá lệ tưởng nhớ mẫu thân, liền ngóng trông một ngày nào đó có thể trở về, có lẽ là thành tâm cảm động Phật Tổ, vậy mà Hoàng Thượng thật sự thả Bắc Bắc ra cung.
Mộc Tịch Bắc cười vui vẻ, đầy mắt chân thành.
Thanh Từ ở sau lưng trợn trắng mắt, bị tiểu thư tưởng nhớ thật sự không phải chuyện gì tốt.
Liễu Chi Lan nắm chặt khăn lụa trong tay, lại cười đoan trang:
Điện tuyển còn chưa bắt đầu, Hoàng Thượng ngược lại lại để tâm đến Bắc Bắc.
Chuyện này Liễu Chi Lan như thế nào cũng nghĩ không ra, mặc dù bà biết đương triều hiển hách Ngũ quý phi đã bị nhốt lại, nhưng để Mộc Tịch Bắc ở lại trong cung, sẽ tốt hơn so với ở Tướng phủ, cho nên Liễu Chi Lan sao có thể không thăm dò một hai.
Ý mẫu thân là nói Hoàng Thượng cùng Bắc Bắc lén lút gặp nhau? Mới có thể phá lệ khai ân chuẩn Bắc Bắc xuất cung?
Mộc Tịch Bắc vẻ mặt kinh nghi, tựa hồ có chút vừa run vừa sợ!
Đương nhiên không....
Liễu Chi Lan còn chưa nói xong, Lão thái phi Keng một tiếng, cầm đôi đũa trong tay đặt ở trên chén, cả giận nói:
Sao ngươi nói chuyện càng ngày càng không có cấm kị như vậy! Loại lời này có thể tùy tùy tiện tiện nói sao! Ngươi là muốn đặt Tướng phủ ở loại hoàn cảnh nào đây!
Dựa theo tổ chế Tây La, trước khi điện tuyển, Hoàng đế không được phép gặp riêng tú nữ, một khi Hoàng đế gặp riêng tú nữ, chính là vi phạm lễ pháp tổ tông, không để ý tới pháp chế tổ huấn, sẽ bị thiên hạ chửi mắng, đây cũng là lý do vì sao trước đó Hoàng đế nhất định phải đi cùng đám đại thần, mới có thể cùng nhau tiếp kiến tú nữ, để tỏ rõ không phải mình muốn gặp tú nữ, mà là đáp ứng lời mời của đông đảo đại thần, không tiện cự tuyệt thôi, dù sao vi phạm ý chỉ của Thái tổ hoàng đế, tội danh này cũng không nhỏ, sẽ bị vô số dân chúng quở trách.
Một câu mắng làm sắc mặt Liễu Chi Lan cực kì khó coi, vốn dĩ gần đây chuyện của Liễu gia đã nhiều, mà bà còn bị nữ nhân so với bà không lớn hơn mấy tuổi chửi mắng, thật sự tức đến muốn chết.
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc đánh giá Lão thái phi, một thân váy dài màu hồng cánh sen khảm cúc non màu vàng, búi tóc tinh xảo không có một tia lộn xộn, trọng yếu nhất là khí độ quý giá đẹp đẽ khắp người, không giận mà uy, không hiện mà quý, vừa nhìn liền biết thân phận bất phàm, bà lại càng không giống như Liễu Chi Lan, ra vẻ ôn hòa rộng lượng, biểu hiện từ ái giả nhân giả nghĩa, ngược lại hết thảy tính nết đều từ tâm mà ra, không tồn tại loại tư thái cúi thấp đầu trước người khác.
Đạo lý này rất đơn giản, cũng giống với người chỉ có địa vị thấp mới đi ton hót nịnh nọt, nịnh nọt, có hoả không dám phát, tức giận không thể biểu hiện ra ngoài, nhưng người chân chính có địa vị lại có thể tùy tâm sở dục, làm theo cảm tính!
Liễu Chi Lan thật sự cực hận người tỷ tỷ này của Mộc Chính Đức, đứng chung một chỗ với mình, lại sinh sinh hạ thấp bà xuống, rõ ràng không lớn hơn mình mấy tuổi, lại cứ ỷ vào một cái bối phận lớn, luôn giáo huấn mình!
Được rồi được rồi, Chi Lan cũng là vô tình.
Mộc Chính Đức mở miệng giải vây cho Liễu Chi Lan.
Liễu Chi Lan cúi đầu xuống, mắt đỏ hồng, năm đó bà vì một cái liếc mắt của Mộc Chính Đức mà bị khuynh đảo, cả ngày nhớ mãi không quên, thế nhưng bà lại nghe người ta nói, trong phủ Mộc Chính Đức có một nữ tử cực kì được sủng ái, gọi là Sở Lương, hai người phu thê tình thâm, ngày ngày trước sau không rời.
Bà mặc kệ những lời đồn đãi ngoài kia, nam nhân nào có mấy người sẽ toàn tâm toàn ý chỉ đợi một nữ nhân, cho nên bà biểu lộ tâm ý với ông, nhưng không ngờ bị ông từ chối thẳng thắn, vô luận như thế nào cũng không chịu cưới bà!
Điều này khiến cho người có thân phận cao quý, lại luôn tâm cao khí ngạo như bà cảm thấy rất nhục nhã, chỉ nghĩ sẽ không bao giờ để ý đến ông nữa.
Thế nhưng người chính là như thế, càng không chiếm được thì lại càng muốn, sau khi trở lại Liễu phủ, bà ngày ngày cơm nước không vô, càng ngày càng nhớ ông hơn, năn nỉ mẫu thân mình tìm cách để mình gả cho ông!
Liễu lão phu nhân thấy bà động chân tình, liền thương lượng với Liễu lão gia tử, Liễu lão gia tử thì lại cho rằng Mộc Chính Đức tiền đồ vô lượng, vui vẻ đồng ý, thế là Liễu lão phu nhân liền tự mình tìm tới cửa, tìm Mộc Chính Đức trao đổi, chỉ tiếc, khi đó Mộc Chính Đức vô luận như thế nào đều không chịu đáp ứng! Việc này lại khiến cho Liễu lão phu nhân tức giận!
Trùng hợp lúc ấy Liễu gia đang có tiếng nói trong gia tộc, vì thế một trong những yêu cầu đưa ra với An Nguyệt Hằng là tạo áp lực với Mộc Chính Đức, khiến Mộc Chính Đức cưới Liễu Chi Lan làm chính thê, vì thế dưới sự chèn ép khắp nơi, Mộc Chính Đức rốt cuộc bị ép cưới Liễu Chi Lan.
Nhưng sau khi Liễu Chi Lan gả qua phủ, Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối đều lãnh đạm với bà, mặc dù ngẫu nhiên cũng sẽ qua đêm ở chỗ của bà, nhưng từ đầu đến cuối đều không nhiệt tình, Liễu Chi Lan chỉ cho rằng vì ông bị gia tộc mình quản chế nên mới không chào đón mình, cho nên vẫn tràn đầy cõi lòng chờ mong như cũ.
Nhưng thật không ngờ, mình chẳng qua chỉ mới vào cửa hơn một năm, Mộc Chính Đức lại tiếp tục cưới vào một thê tử nữa, mà nữ nhân này lại là Thanh Quốc Công chúa vốn có ý định làm đám hỏi với Hoàng tộc Tây La, là công chúa của một nước, tự nhiên không thể làm thiếp, thế là Thanh quốc công chúa lợi dụng thân phận vào phủ Thừa Tướng làm bình thê, đây không thể nghi ngờ là cho Liễu Chi Lan một cái tát thật mạnh.
Rồi sau đó, Mộc Chính Đức lại cưới thêm không ít nữ nhân nữa, lại vẫn như trước cực kỳ sủng ái nữ tử được gọi là Sở Lương kia, việc này càng khiến Liễu Chi Lan ghen tị đến điên rồi!
Mà nhiều năm như vậy, Mộc Chính Đức đối xử với bà vẫn dị thường lãnh đạm, cho tới bây giờ đều là lời nói lạnh nhạt, khách khí xa cách, tình yêu của bà đối với ông rốt cục cũng bị thời gian mài mòn hầu như không còn.
Chỉ là không ngờ, hôm nay, bà rốt cuộc đã đợi được một câu che chở của ông, lại là ở lúc Liễu gia xuống dốc, đây có phải cho thấy, nhiều năm qua như vậy, trái tim của ông cũng không phải chưa từng có bà? Có phải trong lòng của ông, bà cũng chiếm hữu một vị trí nho nhỏ hay không!
Tâm tình Liễu Chi Lan chỉ bởi vì một câu của Mộc Chính Đức, liền chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt cũng không khó coi như trước nữa, ngược lại khôi phục bình tĩnh, mở miệng nói với Lão thái phi:
Thái phi dạy phải, đều là Chi Lan nói năng không kiêng kị, nếu không phải Thái phi kịp thời nhắc nhở, Chi Lan sợ là đã mang đến phiền toái cho Tướng phủ.
Lão thái phi thấy đệ đệ bảo bối của mình tự mình mở miệng, cũng không gây khó dễ nữa:
Biết sai thì tốt, hiện nay trong triều tình thế quỷ dị khó lường, thay đổi chỉ trong chớp mắt, một câu nói thôi cũng có thể mang đến tai hoạ ngập đầu, càng phải cẩn thận làm việc.
Liễu Chi Lan nhẹ gật đầu, không tiếp tục lên tiếng nữa.
Được rồi, mau dùng bữa đi.
Mộc Chính Đức lại mở miệng, vẫn không quên gắp đồ ăn cho Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc nhìn đồ ăn trong đĩa, không hề động đũa, cũng đang thắc mắc vì sao hôm nay Mộc Chính Đức lại giải vây giúp Liễu Chi Lan? Nếu không ít nhiều gì mình cũng phải cho Liễu Chi Lan thêm chút ngột ngạt.
Bắc Bắc, sao lại không ăn? Chẳng lẽ không hợp khẩu vị, cha nghe nói xưa nay con thích ăn cay, nên cố ý để người ta làm không ít thức ăn cay đó.
Mộc Chính Đức nhìn về phía Mộc Tịch Bắc không hề cử động.
Mộc Tịch Bắc nhìn lướt qua bàn ăn, quả thật, một cái bàn hơn mười món đã có một nửa là món cay.
Mộc Tịch Bắc còn chưa mở miệng, Thanh Từ đã chen miệng nói:
Dạ dày tiểu thư không tốt, ăn cay nhiều sẽ bị đau bụng.
Mộc Vãn Tình rốt cuộc tìm được cơ hội xen mồm nói:
Ta thật ra không biết khi nào thì nha hoàn của muội muội lại không có quy củ như vậy, chủ tử đang nói chuyện vậy mà nàng cũng dám xen mồm vào.
Mộc Tịch Bắc cong lên đôi môi, không có mở miệng, Thanh Từ cũng là thái độ không tốt trả lời:
Vậy còn ngươi không phải không đợi lão tử mở miệng, ngươi cái tiểu nhân lại bắt đầu rống to rồi à?
( lão tử và tiểu nhân: ở đây là người lớn và trẻ nhỏ)
Ngươi...!
Một câu của Thanh Từ liền khiến cho Mộc Vãn Tình bị đánh bại, lại thêm Mộc Hải Dung tới tham gia náo nhiệt, mở miệng nói:
Cha, không phải chỉ có cẩu tài mới có thể dùng từ rống to sao?
( Cẩu tài: cách gọi đùa cợt, nhạo báng người nào đó.)
Mộc Vãn Tình tức đến phổi đều muốn nổ tung, chỉ vào hai người nửa ngày cũng không nói ra lời:
Ngươi... Ngươi.
Cha! Cha nhìn nàng ta đi, một cái nha hoàn cũng dám kiêu ngạo như vậy, rồi mặt của tiểu thư Tướng phủ ta biết để nơi nào a!
Mộc Vãn Tình mở miệng với Mộc Chính Đức, trong giọng nói còn mang theo ý vị nũng nịu, dường như muốn Mộc Chính Đức làm chủ cho nàng!
Được rồi, ngươi một Đại tiểu thư còn đi so đo với một nha hoàn, cũng không sợ đánh mất giá trị của bản thân, truyền ra ngoài, người ta không phải đều chê cười ngươi! Lát nữa bảo mẫu thân ngươi tìm thêm cho ngươi một ma ma giáo tập hảo hảo dạy dỗ ngươi!
Lời nói của Mộc Chính Đức khiến cho người ta không biết là đang che chở Mộc Vãn Tình, hay là che chở cho nha hoàn kia nữa.
Liễu Chi Lan ở phía dưới không ngừng nháy mắt với Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình đành phải quệt miệng cúi đầu ăn cơm.
Thấy Mộc Vãn Tình an tĩnh lại, Mộc Chính Đức quay đầu mở miệng nói với Thanh Từ:
Muốn lấy được thứ mình thích thường thường phải trả giá đại giới, còn nếu không chịu trả giá đại giới, thì không được gọi là thích.