Ngươi tiến vào, nàng ta ra ngoài. Giọng nói âm lãnh lại vang lên.
Phó Dĩ Lam cố sức từ dưới đất bò dậy, trên mặt đất dính không ít vết máu.
Phó Dĩ Lam lắc đầu, không chịu ra ngoài, không muốn Mộc Tịch Bắc dùng an nguy của mình để bảo trụ nàng.
Dĩ Lam, mau ra đây, nếu như muội không chịu đi ra, hôm nay hai người chúng ta đều không thể rời đi. Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng khuyên nhủ, đồng thời bản thân cũng đã bước nhanh đi vào.
Trong mắt Phó Dĩ Lam tích tụ nước mắt, khập khễnh đi ra ngoài cửa, lúc hai người né người đi qua, nhìn nhau chăm chú, đều không nói gì.
Mộc Tịch Bắc cũng không đỡ lấy nàng, mà chỉ thấp giọng nói: Đi mau.
Phó Dĩ Lam mím chặt môi, tùy ý để nước mắt tràn ra hốc mắt, tựa như đã hạ quyết tâm, tăng nhanh bước chân đi ra ngoài, có lẽ bởi vì bị thương, nên nửa đường bị trượt chân ngã xuống đất, nhưng cũng không quay đầu lại, dùng cả tay chân, nghiêng ngã bò dậy, kiên định bước ra ngoài.
Nhìn thấy Phó Dĩ Lam đi ra ngoài, đại môn chậm rãi đóng lại, Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng thở ra, nhưng trái tim cũng bắt đầu treo lên.
Lẳng lặng đánh giá bốn phía, chờ người tới xuất hiện.
Vĩnh Dạ công chúa quả nhiên can đảm hơn người, khiến bản cung bội phục không thôi. Giọng nói của Hiên Viên Ngưng Sương từ sau một cánh cửa truyền đến, lại bởi vì căn phòng quá mức trống trải, cho nên khó mà phân rõ phương hướng.
Nếu Hiên Viên công chúa đã tới, vì sao không đi ra gặp mặt. Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.
Hiên Viên Ngưng Sương từ sau một cánh cửa đi ra, phía sau đi theo mấy người, nhưng lại có một người làm cho Mộc Tịch Bắc kinh hãi vô cùng.
Đám người Ân Cửu Dạ một mực mai phục ở ngoài cửa nhìn thấy Phó Dĩ Lam toàn thân chật vật đi ra, tất cả đều nhẹ nhàng thở ra, Sơ Nhị vội vàng chạy lên ôm chặt lấy Phó Dĩ Lam.
Dĩ Lam...
Phó Dĩ Lam vừa gặp được vòng ôm ấm áp lại quen thuộc này, lập tức lên tiếng khóc lớn: Sơ Nhị ca ca.... Bắc Bắc... Bắc Bắc...
Nét mặt Sơ Nhị lạnh lùng, thiếu một tia đờ đẫn, nhìn thấy nữ tử vết thương đầy người không biết nên mở miệng an ủi như thế nào, chỉ từng chút từng chút một vuốt ve lưng nàng.
Biết không phải là thời gian hỏi thăm, Sơ Nhị rất nhanh mang Phó Dĩ Lam về đến địa điểm đám người mai phục.
Ân Cửu Dạ nắm thật chặt đao trong tay, giống như dã thú luôn ẩn núp ở trong rừng, quanh thân tản ra hơi thở âm lãnh, khó mà tới gần.
Cánh cửa toà nhà dần dần mở ra, mấy người Hiên Viên Ngưng Sương mang theo Mộc Tịch Bắc từ trong tòa nhà đi ra, vì phòng ngừa Mộc Tịch Bắc giở trò quỷ, còn cố ý khóa một sợi dây xích trên cổ tay của nàng.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy xích sắt kia, hai mắt đều đỏ lên.
Không đợi bọn người Hiên Viên Ngưng Sương kịp phản ứng, Ân Cửu Dạ phất tay, đám người lập tức xuất thủ.
Bởi vì bất ngờ không kịp phòng bị, nên ngay từ đầu đám người Hiên Viên Ngưng Sương cũng không chiếm được chỗ tốt, trường kiếm của Ân Cửu Dạ chỉ thẳng mi tâm Hiên Viên Ngưng Sương.
Hiên Viên Ngưng Sương lui lại một bước, nhanh chóng rút kiếm trên hông thị vệ bên cạnh lập tức cản lại.
Có lẽ bởi vì từ sau khi mất roi xương người, trong tay không có binh khí gì thuận tay, cho nên Hiên Viên Ngưng Sương ra tay lực đạo ngược lại nhỏ đi không ít.
Keng một tiếng, đao kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng.
Vài chiêu qua đi, Hiên Viên Ngưng Sương rốt cuộc không phải đối thủ của Ân Cửu Dạ, liên tục bị tan tác, một mực thối lui đến trước cửa tòa nhà, mà Mộc Tịch Bắc ở một bên mặc dù trên cổ từ đầu đến cuối đều gác một cây đao, nhưng bởi vì bọn người Ân Cửu Dạ ra tay quá mạnh, nên trong lúc nhất thời đều không tìm được cơ hội ra tay.
Giờ phút này bên người Hiên Viên Ngưng Sương ngoại trừ một người có thể ngự thú, còn lại cơ bản đều là cao thủ bình thường của Nam Kiều, so sánh với nhóm mặt quỷ sát khí nghiêm nghị, chung quy là kém hơn không ít.
Thấy Hiên Viên Ngưng Sương liên tiếp lui về phía sau, Ân Cửu Dạ một kiếm đâm vào yết hầu người đứng phía sau Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc cũng vội vàng chạy về phía Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ chặt đứt xích sắt trên tay nàng, kéo lấy nàng ở dưới sự yểm hộ của mọi người bắt đầu rút lui.
Hiên Viên Ngưng Sương thoạt nhìn tức đến hổn hển, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sáng thực hiện được ý đồ.
Mau! Không thể để cho bọn họ chạy thoát! Một đám thùng cơm! Hiên Viên Ngưng Sương tức không nhẹ.
Ân Cửu Dạ lôi kéo Mộc Tịch Bắc nhanh chóng lui về phía sau, mặt khác hành động của Sơ Nhất và Sơ Nhị vậy mà cũng dần dần thành công.
Vân Khải mặc dù vẫn luôn ở bên người Hiên Viên Ngưng Sương, nhưng về một phương diện hắn đảm đương nhân vật là mưu sĩ, một phương diện khác hắn là người ở bên cạnh Hiên Viên Ngưng Sương cùng nhau lớn lên.
Nhưng Vân Khải lại chỉ là một người bình thường, cũng không như Hiên Viên Ngưng Sương tu luyện một ít công phu tà môn ma đạo, lại thêm thời gian dài cùng Hiên Viên ngưng sương sinh hoạt vợ chồng, bị Hiên Viên Ngưng Sương hút đi không ít tinh khí, nên võ công của hắn cũng không cao.
Dưới sự liên thủ giáp công của Sơ Nhất và Sơ Nhị, Vân Khải rất nhanh không địch lại, cả người đều bị Sơ Nhị cùng Sơ Nhị bắt được.
Cuộc chiến đình chỉ, hai nhóm người giằng co lẫn nhau, Mộc Tịch Bắc được Ân Cửu Dạ ôm ở trong ngực.
Một bên, Sơ Nhất gác đao ở trên cổ Vân Khải.
Hiên Viên Ngưng Sương nhìn thấy Vân Khải bị bắt, trong lòng quýnh lên, có chút tức giận.
Dường như Vân Khải nhìn thấu ý nghĩ của nàng, lúc này mở miệng nói: Đừng vì ta mà làm ảnh hưởng tới kế hoạch của công chúa, Vân Khải chỉ là một kẻ ti tiện, chết không có gì đáng tiếc.
Sơ Nhất xiết chặt đao trên tay, trên cổ Vân Khải lập tức có thêm một vết máu.
Ân Cửu Dạ không ngờ tới sự tình sẽ thuận lợi như vậy, Bắc Bắc được an toàn cứu ra, mà Vân Khải cũng thành công bị bắt được, trở thành con tin của bọn hắn, chỉ là hắn cũng không biết tại sao, trong lòng cứ luôn có một cỗ bất an nói không nên lời, khiến cho hắn nhịn không được cảm thấy bối rối.
Ân Cửu Dạ ôm chặt eo của Mộc Tịch Bắc, tựa như muốn nhờ vào đó giảm bớt bất an của bản thân, cặp mắt màu đen rơi vào trên đỉnh đầu nữ tử, lại luôn cảm thấy quái dị không nói ra được.
Mộc Tịch Bắc tựa ở trong lòng Ân Cửu Dạ, cả người thoạt nhìn cũng không bị kinh hãi quá lớn, một đôi mắt đen cực kì bình tĩnh vô ba.
Sơ Nhị một mực chiếu cố Phó Dĩ Lam, lúc nhìn thấy mấy vết xanh tím trên người nàng, cả người nhịn không được bắt đầu run rẩy, dùng sức lắc bả vai Phó Dĩ Lam: Là ai? Là ai!
Nước mắt của Phó Dĩ Lam giống như trân châu đứt dây, một giọt tiếp một giọt rơi xuống, lắc đầu không nói lời nào.
Một bên, Vân Khải thảnh thơi không chút để ý nở nụ cười, mở miệng nói: Là ta.
Ngươi nói cái gì? Sơ Nhị giống như nổi điên, buông Phó Dĩ Lam ra, bóp chặt bả vai Vân Khải.
Hiên Viên Ngưng Sương trái tim treo cao, đã thấy Vân Khải nói: Là ta, là ta cưỡng gian nữ nhân của ngươi, làm sao, ghen tỵ à? Hương vị thật đúng là không tệ.
Phó Dĩ Lam che miệng lắc đầu, một đôi mắt chứa đầy nước mắt, không biết đang ẩn nhẫn cái gì.
Vân Khải! Hiên Viên Ngưng Sương kinh hô ra tiếng, trong lòng biết là Vân Khải đang cố ý chọc tức bọn họ, để cầu được chết, chỉ cần Sơ Nhị giết hắn, đến lúc đó bọn họ không còn bất kỳ nhược điểm gì trong tay, thì kế hoạch của bọn nàng có thể tiếp tục thuận lợi tiến hành.
Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi! Sơ Nhị giơ kiếm lên lập tức muốn chém xuống.
Hiên Viên Ngưng Sương cả trái tim đều nhấc lên, không biết là vô tình hay cố ý nhìn Mộc Tịch Bắc một cái.
Mộc Tịch Bắc mắt thấy kiếm kia hạ xuống, vội vàng mở miệng nói: Cửu Dạ, nhanh ngăn hắn lại!
Ân Cửu Dạ toàn thân cứng đờ, nhưng cũng lập tức giơ chân hất thanh kiếm trên đất, đá bay về phía Sơ Nhị, ngăn lại động tác của hắn.
Cánh tay Sơ Nhị bị chấn động run lên, trong mắt đầy vẻ thống khổ, kiếm trong tay cũng vô lực buông xuống.
Vân Khải tùy tiện cười ha hả, chửi mắng Sơ Nhị: Sao thế? Không dám à? Sao không giết ta đi? Thật là một kẻ hèn nhát!
Sơ Nhị hai mắt muốn nứt, Phó Dĩ Lam tiến lên một bước, từ sau lưng ôm chặt lấy hông Sơ Nhị, nói khẽ: Sơ Nhị ca ca, có phải huynh không cần ta nữa phải không.
Sơ Nhị sốt ruột đôi môi run run, lại nói không ra lời, Phó Dĩ Lam không khỏi cô đơn mấy phần, buông lỏng tay ra: Ta biết rồi, ta sẽ không quấn lấy huynh nữa đâu.
Sơ Nhị cảm nhận được tay nhỏ bên hông rời đi, lo lắng kéo lại nữ tử, môi mỏng hung hăng phủ lên, hành động trực tiếp thay thế tất cả ngôn ngữ.
Thật sự là phu thê tình thâm. Vân Khải không buông tha chọc giận nói.
Thế nhưng Sơ Nhất lại nhìn không được, trong lòng thẹn với Phó Dĩ Lam cùng Sơ Nhị, nếu như ban đầu là chính mình bị thương, thì có lẽ về sau sẽ không phát sinh một loạt chuyện như vậy.
Sơ Nhất giơ cao đao trong tay, không lưu tình bổ xuống người Vân Khải, lần này Mộc Tịch Bắc cũng không tìm được lý do ngăn cản nữa.
Hiên Viên Ngưng Sương không khỏi đỏ mắt, một mặt thì mắng Vân Khải là một tên ngốc, nhưng mặt khác lại bởi vì cách làm của Vân Khải mà cảm động.
Còn chưa động thủ! Hiên Viên Ngưng Sương quát lên một tiếng chói tai.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, nữ tử tựa ở trong ngực Ân Cửu Dạ đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một thanh chuỷ thủ sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim Ân Cửu Dạ.
Trên đỉnh vách núi cách đó không xa truyền đến một tiếng thét tê tâm liệt phế:
Không!
Lúc mọi người ở đây đều cho rằng Ân Cửu Dạ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thì cánh tay vẫn luôn ôm eo nữ tử của Ân Cửu Dạ lại nhanh hơn động thủ trước nữ tử, đao nhọn hung hăng cắm vào sau lưng nữ tử, chủy thủ trong tay nữ tử vừa mới chạm vào da thịt của Ân Cửu Dạ, thì cả người đã cứng ngắc không thể động đậy được nữa.
Vụ Ái!
Hiên Viên Ngưng Sương dưới tình thế cấp bách la lên.
Nữ tử kia không nhúc nhích, Ân Cửu Dạ đẩy nàng ta ra, nữ tử mất đi chỗ dựa, ngã về phía sau, kiếm trên lưng bởi vì bị lực đè mạnh mà xuyên qua toàn thân nữ tử, trong miệng nữ tử không ngừng tuôn ra máu tươi, thân thể kịch liệt run rẩy.
Nàng Vụ Ái cùng muội muội Vụ Tuyết là đệ nhất cao thủ dịch dung trên giang hồ, không chỉ có thể học được hình dáng của người khác, mà ngay cả tính cách cùng thói quen đều có thể ở trong thời gian rất ngắn học được không kém bao nhiêu, chỉ cần nàng muốn, thì cả giọng nói và khí chất đều có thể học được vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ là vì sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi, mình đã bị hắn khám phá, nàng không cam lòng a!
Trong lòng Hiên Viên Ngưng Sương cũng đau xót không thôi, nàng thật sự là đánh giá thấp Ân Cửu Dạ, bây giờ lại hao tổn thêm một cao thủ, lần này thật sự có thể nói là tổn thất nặng nề!
Kế hoạch của nàng vốn là để cho Vụ Ái giả mạo Mộc Tịch Bắc, ở lại bên người Ân Cửu Dạ.
Trong mấy ngày qua, nàng nhìn ra, tình yêu của Ân Cửu Dạ dành cho Mộc Tịch Bắc tuyệt đối không phải chỉ có một chút, mà Mộc Chính Đức càng coi nàng ta như hòn ngọc quý trên tay, chỉ cần Mộc Tịch Bắc thành người bên cạnh bọn họ, rất nhiều chuyện khó làm, sẽ trở nên dễ như trở bàn tay.
Đến lúc đó, vô luận là muốn giết Ân Cửu Dạ hay là giết Mộc Chính Đức, đều sẽ trở nên dễ như trở bàn tay, chỉ là không thể tưởng được, thật sự là không thể tưởng được, bọn họ lại giảo hoạt đến như thế, bắt ai không bắt, hết lần này tới lần khác lại bắt Vân Khải để khống chế nàng! Thật sự là xảo trá đa đoan!
Ân Cửu Dạ, không hổ chảy cùng dòng máu với Hiên Viên gia ta, càng không hổ là ca ca của Hiên Viên Ngưng Sương ta, quả nhiên là không phải hạng người hời hợt, chẳng qua rốt cuộc làm sao ngươi nhìn thấu được! Hiên Viên Ngưng Sương chất vấn.
Nàng đã từng nghĩ tới có lẽ có một ngày, Ân Cửu Dạ cùng Mộc Chính Đức sẽ phát hiện, nhưng lại hoàn toàn chắc chắn ở dưới tình huống khẩn cấp như vậy và trong thời gian ngắn như thế sẽ không xuất hiện điều gì khả nghi, nhưng đến cùng là tại sao!
Ân Cửu Dạ đối với câu hỏi của nàng ta ngoảnh mặt làm ngơ, tay cầm đao run rẩy không ngừng, trầm giọng hỏi: Bắc Bắc đâu?
Hiên Viên Ngưng Sương đắc ý cười to, có lẽ đây chính là chiến tranh, ngươi thắng một trận, nhưng ta cũng không thua, lại hoặc là cuối cùng người thắng vẫn là ta!
Sau khi Hiên Viên Ngưng Sương cười xong, xoay người lại, nhìn về phía đỉnh núi ở xa xa, đỉnh núi là một vách đá dựng đứng, thế nhưng ở dưới vách núi lại dùng dây thừng treo một người, cả người đều lơ lửng giữa không trung, ngẫu nhiên còn bị gió thổi đung đưa.
Mọi người nhìn lại theo ánh mắt của nàng ta, một trái tim lập tức treo cao, bị treo ở nơi đó không phải người khác, chính là Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc cũng đang ở trong kinh ngạc, đúng là vì nữ tử bên người Hiên Viên Ngưng Sương giống mình y như đúc, còn chưa kịp phản ứng, người bên cạnh Hiên Viên Ngưng Sương đã bắt đầu động thủ.
Mộc Tịch Bắc biết, chính mình bây giờ mặc dù có vài năm nội lực, thế nhưng vẫn như cũ rất khó địch lại những người bên cạnh Hiên Viên Ngưng Sương, nếu bọn họ đã đặt sẵn bẫy chờ mình đến đây, thì làm sao có khả năng để cho mình chạy thoát dễ dàng.
Tâm tư của nàng nhanh chóng xoay chuyển, suy tư xem có biện pháp gì có thể thoát thân hay không, nhưng Hiên Viên Ngưng Sương căn bản không cho nàng thời gian, thị vệ bên cạnh đã ra chiêu không chút lưu tình.
Mà trọng yếu nhất chính là, nàng bây giờ vừa mới có bầu, hài tử còn chưa ổn định, điểm này lại thành trói buộc, khiến nàng khắp nơi bị quản chế, cho dù động võ, thì có rất nhiều động tác cũng không dám tùy tiện sử dụng, dù sao nếu như đứa bé đầu tiên của mình, lại bởi vì mình mà mất đi, chỉ sợ nàng sẽ mãi mãi không thể tha thứ cho chính mình.
Trải qua một hồi giao thủ, nàng liền không phản kháng nữa, Hiên Viên Ngưng Sương sai người trói nàng lại rồi mang đi, mà nữ tử giả mạo mình thì dùng xích sắt khóa lại, đi theo Hiên Viên Ngưng Sương ra ngoài.
Mộc Tịch Bắc không khỏi vạn phần lo lắng, lo lắng bọn người Ân Cửu Dạ có thể nhận ra nữ tử kia không phải là nàng hay không, mà càng lo lắng hơn là mục đích nàng ta giả mạo mình.
Bốn tên thị vệ đè ép Mộc Tịch Bắc đi hướng đỉnh núi.
Mộc Tịch Bắc nhìn bốn người mặt lạnh bên cạnh, dự định ra tay từ bốn người này, sau khi cẩn thận quan sát giày của mấy người, liền mở miệng nói với một người trong đó: Ngươi hẳn là người có chức vụ cao nhất trong mấy người này đi?
Người kia lông mày khẽ nhúc nhích, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, dường như muốn hỏi Mộc Tịch Bắc làm sao kết luận ra.
Thế nhưng lại bị một tên thị vệ khác trừng mắt liếc, quát lớn: Ngươi quên công chúa điện hạ đã từng nói qua cái gì sao?
Người kia khẽ co rúm lại, không nói thêm gì nữa, từ đó về sau, vô luận Mộc Tịch Bắc nói thế nào, bọn hắn đều không đáp một lời.
Nàng vừa mới chú ý đến giày của bốn người, lập tức dễ dàng đoán được ai là thủ lĩnh, chỉ là lại cố ý lựa chọn một thị vệ bình thường, chỉ chờ đợi dùng loại phương pháp đơn giản nhất kích thích bọn họ nội đấu, như vậy dưới tình huống nàng đang bị trói mới có thể đào tẩu.
Lại không ngờ, Hiên Viên Ngưng Sương sớm đã lường trước, thông báo trước với mấy người kia, vô luận Mộc Tịch Bắc nói cái gì, đều không cần nghe cũng không cần để ý tới, càng không cần nói với nàng câu nào.
Cho nên, cái này cũng dẫn đến việc Mộc Tịch Bắc cái gì cũng không làm được, bởi vì còn canh chừng hài tử trong bụng, nên suốt đoạn đường lên núi nàng đều không tìm được cách thuận lợi đào thoát, trong lúc nhất thời chỉ có thể bị người khống chế.
Đến đỉnh núi, mấy người treo dây thừng, một mặt cột vào trên một cây đại thụ trên vách núi, một mặt cột vào trên người nàng, sau đó đẩy nàng xuống vách núi.
Chỉ cần có người tới gần, thị vệ kia sẽ lập tức buông ra dây thừng, cả người Mộc Tịch Bắc sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Bắc Bắc... Bắc Bắc. Ân Cửu Dạ đỏ mắt, chạy thẳng đến trên núi.
Tất cả mọi người đều không ngờ được Hiên Viên Ngưng Sương còn lưu lại một chiêu này, hôm nay nếu như Sơ Nhất cùng Sơ Nhị không bắt được Vân Khải, thì Mộc Tịch Bắc chỉ có một con đường chết, thế nhưng cho dù hiện tại có Vân Khải trong tay, thì tình cảnh của Mộc Tịch Bắc vẫn làm người ta kinh hãi như cũ.
Sơ Nhất vẫn giữ chặt Vân Khải không thả, một đoàn người chạy hết lên đỉnh núi.
Hiên Viên Ngưng Sương mắt sắc tĩnh mịch, cũng mang người đi theo lên núi.
Mấy thị vệ trên núi thấy có người đi lên, liền tranh thủ cởi ra đoạn dây thừng cột vào trên cây, rồi giữ chặt trong tay.
Bởi vì người ở dưới vách núi, cho nên. Mộc Tịch Bắc chỉ có thể từ xa nhìn thấy bọn người Ân Cửu Dạ chạy tới, đợi đến khi ra khỏi tầm mắt của nàng, thì nàng lại không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Chẳng qua chỉ cảm thấy mình ở trong không trung lắc lư một chút, hình như lại tụt xuống mấy phần, dây thừng buộc trên eo nàng siết chặt khiến nàng khó có thể thở dốc, lại vạn phần lo lắng cho hài tử trong bụng, trong lúc nhất thời sắc mặt trở nên tái nhợt, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi.
Ân Cửu Dạ rất nhanh đã lên đến đỉnh núi, mấy thị vệ nhìn thấy hắn vạn phần đề phòng: Ngươi đừng tới đây! Nếu ngươi bước thêm một bước, ta sẽ buông tay!
Ân Cửu Dạ vẻ mặt hung ác nham hiểm, nhưng quả thật không còn dám tiến về phía trước một bước nào nữa, vừa nghĩ tới giờ phút này Mộc Tịch Bắc bị treo ở phía dưới, hắn liền hận không thể lập tức nhảy xuống bên cạnh nàng.
Hiên Viên Ngưng Sương từ phía sau chạy tới, không khỏi vỗ tay: Người của Hiên Viên gia chúng ta từ trước đến nay bạc tình bạc nghĩa, nhưng xem ra, hôm nay ta thấy được ca ca lại là một người thâm tình.
Đôi mắt màu đen của Ân Cửu Dạ gắt gao khóa trụ Hiên Viên Ngưng Sương, Hiên Viên Ngưng chỉ cảm thấy ráng hồng đầy trời trong nháy mắt biến thành đỏ thẫm như Diêm La Địa Ngục, nhịn không được lui về sau hai bước.
Nhưng ngẫm lại, lại rất nhanh thanh tỉnh: Ca ca sao lại hồ đồ như vậy, thật sự là không giống người của gia tộc Hiên Viên ta, ca ca không ngại ngẫm lại xem, nếu như hôm nay nàng ta chết, Mộc Chính Đức nhất định sẽ cực kỳ bi thương, đến lúc đó Nam Kiều chúng ta lại giúp ngươi một tay, Tây La này còn không phải là thiên hạ của Hiên Viên gia chúng ta sao!
Ân Cửu Dạ hai mắt đăm đăm, không có một chút động tâm, đao trong tay lại nắm chặt hơn, trực tiếp giết về phía Hiên Viên Ngưng Sương.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Các ngươi đoán xem Cửu Dạ vì sao phát hiện Bắc Bắc không phải là Bắc Bắc ~ Mệt mỏi quá, quay về trường học, ta lại bị giày vò~