Dường như không ngờ Ân Cửu Dạ lại đột nhiên ra tay, Hiên Viên Ngưng Sương nhất thời né tránh không kịp, toàn bộ bả vai đều bị kiếm khí bén nhọn gây thương tích.
Thấy Ân Cửu Dạ ra tay không chút lưu tình, trong lòng tức giận không thôi, bây giờ Mộc Tịch Bắc còn đang ở trên tay nàng, vậy mà hắn vẫn còn dám kiêu ngạo như vậy.
Đều nói ngươi vạn phần sủng ái Vĩnh Dạ công chúa, nhưng bây giờ xem ra cũng không gì hơn cái này. Hiên Viên Ngưng Sương hừ lạnh nói.
Ân Cửu Dạ không cho nàng ta thời gian thở dốc, giống như nổi điên lao vào công kích Hiên Viên Ngưng Sương.
Hiên Viên Ngưng Sương bị Ân Cửu Dạ từng bước ép sát rất nhanh liền lộ vẻ quẫn bách, trong lòng còi báo động rung lên mãnh liệt.
Quát lên với mấy tên thị vệ đang cầm dây thừng: Còn chờ cái gì nữa, ném dây thừng đi!
Dứt lời, thị vệ kia thật sự thả dây thừng trong tay ra, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy cả người mình đang nhanh chóng rơi xuống, nghe thấy phía trên vang lên tiếng đánh nhau, chí ít có thể phán đoán Ân Cửu Dạ tạm thời vô sự.
Bọn người Sơ Nhất muốn chạy tới bắt lấy dây thừng, thế nhưng bởi vì cách khá xa, nên chung quy là không kịp.
Trái tim Ân Cửu Dạ treo lên, cũng bất chấp thế kiếm Hiên Viên Ngưng Sương đang đâm tới, vội vàng lao tới đoạt lại dây thừng.
Dây thừng không dài, ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc tuột đến bên bờ vực, Ân Cửu Dạ giơ chân dẫm chặt được dây thừng đang tuột xuống.
Ngay tại lúc đó, kiếm của Hiên Viên Ngưng Sương cũng đâm vào thắt lưng Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ cứng người, lại nhanh chóng nhặt lên dây thừng đang đạp ở dưới chân, cầm chắc trong tay.
Hai đầu gối quỳ trên mặt đất, một tay khác chống lấy mặt đất, cúi người nhìn xuống dưới: Bắc Bắc, nàng sao rồi?
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc hơi trắng bệch, thời gian dài treo ở nơi này, chỉ cảm thấy huyết dịch dường như cũng không thông, nhưng dù vậy, vẫn cố gắng ngẩng đầu, giơ lên một khuôn mặt tươi cười nói với Ân Cửu Dạ: Ân Cửu Dạ, ta không sao.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy trên trán Mộc Tịch Bắc toàn là mồ hôi, trong lòng tê rần: Ta kéo nàng đi lên.
Mà Hiên Viên Ngưng Sương mắt thấy một kích của mình thành công, dễ gì chịu bỏ qua cơ hội tốt này, tất nhiên lại muốn tiến lên lần nữa.
Nhưng nhóm người mặt quỷ đứng ở một bên cũng không phải ngồi không, đã sớm vọt lên trước khi Hiên Viên Ngưng Sương dự định đánh lén lần hai, quấn chặt lấy Hiên Viên Ngưng Sương.
Hiên Viên Ngưng Sương sắc mặt không thay đổi, kiếm trong tay giống như giao long, một lòng công kích về phía vách núi.
Bọn người Sơ Nhất đều từng ăn trái đắng trên tay Hiên Viên Ngưng Sương, nên tất cả đều rất cẩn thận, nhưng cho dù Hiên Viên Ngưng Sương có lợi hại thế nào đi nữa, thì bây giờ đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, chung quy cũng có chút cố sức.
Những người bên cạnh Hiên Viên Ngưng Sương rất nhanh cũng gia nhập trận chiến, những người còn thừa bên cạnh nàng ta không nhiều, nhưng lưu lại đều là cao thủ.
Hiên Viên Ngưng Sương xuất thủ tàn nhẫn, một mặt giao thủ cùng đám người mặt quỷ, mặt khác thời khắc chú ý đến nam nhân bên bờ vực.
Bởi vì chiêu trước Ân Cửu Dạ ra tay tàn nhẫn, nên Hiên Viên Ngưng Sương bị thương khá nặng, dưới sự liên thủ giáp công của đám người mặt quỷ, Hiên Viên Ngưng Sương rất nhanh bị một chưởng đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người thoạt nhìn càng thêm yêu diễm, Sơ Nhất nhanh chóng gác đao lên trên cổ của nàng ta.
Phát quan cùng trâm cài trên đầu Hiên Viên Ngưng Sương trong lúc đánh nhau bị rơi xuống, một đầu tóc dài đen bóng theo gió tung bay, vết máu đỏ tươi nơi khóe miệng nhìn lại cực kì quỷ dị.
Sơ Nhất cẩn thận nhìn động thái của Hiên Viên Ngưng Sương, thế nhưng Hiên Viên Ngưng Sương lại thái độ khác thường cười ha hả nói: Ha ha ha ha ha ~ Đám tiểu nhân các ngươi, các ngươi nghĩ các ngươi đã thắng sao?
Lời nói của Hiên Viên Ngưng Sương khiến trong lòng mọi người phát lạnh, lần nữa trái tim treo cao, chẳng lẽ nàng ta còn có hậu chiêu?
Thanh Từ cau mày, nhìn về phía nam nhân đang từng chút kéo Mộc Tịch Bắc lên, vừa ngẩng đầu một cái, một trái tim bị dọa thiếu chút nữa ngừng đập.
Một mặt chạy đến bên người Ân Cửu Dạ, một mặt hét lên: Mau dừng tay!
Ân Cửu Dạ cảm giác được Thanh Từ đang lao về phía hắn, cả người sững sờ, ngẩng đầu một cái, lại nhìn thấy trên vách núi đối diện đứng một loạt thị vệ Nam Kiều đang giơ cung tiễn trong tay.
Động tác trong tay không khỏi ngừng lại, không còn dám cử động nữa.
Trong không khí chỉ để lại tiếng cười càn rỡ của Hiên Viên Ngưng Sương, Sơ Nhất gác kiếm ở trên cổ Hiên Viên Ngưng Sương cũng run lên một cái, không biết nên làm thế nào cho phải.
Bàn tay Ân Cửu Dạ bởi vì lôi kéo dây thừng thô ráp mà bị chà xát toàn là máu tươi, cả người cũng mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc cách mình càng ngày càng gần, trong lòng nhịn không được bắt đầu run rẩy.
Hiên Viên Ngưng Sương dùng hai ngón tay, nhẹ nhàng dời đi thanh kiếm Sơ Nhất gác ở trên cổ, Sơ Nhất chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta từ dưới kiếm của mình đi ra, chỉ cảm thấy chưa bao giờ ấm ức như vậy.
Hiên Viên Ngưng Sương đi tới bên cạnh Ân Cửu Dạ, một đôi giày màu đỏ đính hơn trăm viên trân châu đặt lên trên tay Ân Cửu Dạ.
Hiên Viên Ngưng Sương nhìn xuống nam tử bên bờ vực, quan sát tỉ mỉ nửa ngày, cuối cùng lại cảm thấy hắn chẳng có chỗ nào là giống mình.
Một cước đạp mạnh lên tay Ân Cửu Dạ, có thể nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy.
Ngươi xem, cuối cùng người thắng vẫn là ta, chỉ cần ta mất hứng một cái, bọn hắn sẽ lập tức bắn tên, dây thừng này mà đứt, thì ngươi sẽ không bao giờ gặp được Vĩnh Dạ công chúa âu yếm của ngươi nữa. Ngữ khí của Hiên Viên Ngưng Sương vẫn hoàn toàn tùy tiện như trước đây, cuồng phong thổi qua mái tóc nữ tử, khiến hai mắt nàng ta nhìn cực kì ác độc.
Sơ Nhất rất nhanh đẩy Vân Khải đến phía bên kia Ân Cửu Dạ, đồng dạng đứng ở bên bờ vực.
Không đợi Sơ Nhất mở miệng, Hiên Viên Ngưng Sương đã giành nói: Bản cung không phủ nhận, Vân Khải đối với bản cung mà nói, thật sự là có tình cảm đặc thù, chỉ là so với thành tựu thiên hạ đại kế, bản cung vẫn không thể không đau lòng bỏ qua hắn.
Bên dưới vách núi, Mộc Tịch Bắc có thể cảm nhận được Hiên Viên Ngưng Sương không hề nói sai, nàng ta thật sự có thể bỏ qua Vân Khải, đối với một nữ tử thích truy quyền đoạt thế mà nói, một nam tử không có thân phận gì nhiều nhất chỉ có thể khiến nàng ta động tình, nhưng thường thường đến cuối cùng, các nàng cũng sẽ tự tay giết chết những người này, mà lựa chọn vì chính mình giành lợi ích lớn nhất.
Thế nhưng nếu cứ như vậy, thì bọn người Ân Cửu Dạ sẽ hoàn toàn bị bọn họ khống chế, một bước thất bại, thì sẽ không còn nhược điểm gì trong tay để có thể chống lại Hiên Viên Ngưng Sương nữa.
Hiên Viên Ngưng Sương này tâm kế quả nhiên là sâu không lường được, từng bước một tính toán đến tận đây, Mộc Tịch Bắc giả bị nhìn thấu chẳng qua là ngoài ý muốn, nhưng cho dù nhất chiêu thất bại, nàng ta vẫn còn chuẩn bị nhiều hậu chiêu ở phía sau, đầu tiên là dẫn dụ bọn người Ân Cửu Dạ đến tận đây, sau đó lại còn an bài cung thủ ở đỉnh núi đối diện, mà ngay cả nàng, trước đó cũng không phát hiện được bọn họ tồn tại.
Đôi mắt đen của Ân Cửu Dạ tựa như nhuốm máu, không biết suy nghĩ cái gì, nhìn một loạt cung thủ phía đối diện, trong mắt lóe lên hai tia sáng tối không rõ, mang theo một loại quyết tuyệt.
Ngay lúc Hiên Viên Ngưng Sương đang định làm khó dễ, Ân Cửu Dạ lại đột nhiên động, một tay túm chặt lấy mắt cá chân của Hiên Viên Ngưng Sương, tung người nhảy xuống, trực tiếp nhào xuống vách núi.
Chủ tử! Mọi người không khỏi lên tiếng kinh hô, vội vàng chạy tới.
Cung thủ đối diện lúc đầu chưa kịp phản ứng, nhưng mà rất nhanh, bọn họ liền bắt đầu bắn tên.
Sau khi Ân Cửu Dạ tung người nhảy xuống, liền bắt lấy Mộc Tịch Bắc ôm chặt trong vòng ngực, đưa lưng về phía những mũi tên đang bay tới phía đối diện.
Hiên Viên Ngưng Sương bởi vì không kịp phản ứng, cũng không nghĩ tới Ân Cửu Dạ vậy mà lại quyết tuyệt như vậy, bản thân không sợ chết nhảy xuống không nói, lại còn kéo cả nàng xuống theo.
Bởi vì bị Ân Cửu Dạ kéo mắt cá chân trước, cho nên tư thế của Hiên Viên Ngưng Sương khác biệt với Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ, nàng là đầu to hướng xuống dưới, hơn nữa bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, không có phòng bị, trước đó lại bị trọng thương, nên trong lúc nhất thời công lực không lớn bằng lúc trước.
Ân Cửu Dạ chăm chú vòng chặt nữ tử ở trong ngực, cũng không để ý tới tên bắn phía sau, cho đến giờ phút này, cảm nhận được nhiệt độ trên người nàng, hắn mới cảm thấy an tâm.
Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía nam tử chật vật, không khỏi bị nước mắt làm mơ hồ hai mắt: Đồ ngốc.
Thân thể Ân Cửu Dạ thoáng cứng đờ, Mộc Tịch Bắc nhạy cảm phát hiện ra, đang lo lắng muốn mở miệng hỏi, thì bờ môi Ân Cửu Dạ đã phủ lên, mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt, còn kèm theo nước mắt mặn chát của Mộc Tịch Bắc.
Nam nhân bá đạo chiếm cứ nữ tử mềm mại, Mộc Tịch Bắc cũng nhắm mắt lại cảm thụ nam nhân triền miên, cảnh tượng chung quanh nhanh chóng lui lại phía sau.
Giờ khắc này, Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên cảm thấy phá lệ yên tĩnh, tựa như cho dù giờ phút này Thái Sơn áp đỉnh, núi lửa phun trào thì nàng cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ cần nam nhân này ở đây, nàng liền cảm thấy bầu trời sẽ không bao giờ sụp xuống.
Ân Cửu Dạ ôm chặt eo Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc tựa đầu ở trên ngực của hắn.
Ân Cửu Dạ, sau khi ở bên chàng ta mới hiểu được, thế gian này chuyện đáng sợ nhất không phải là ai rời đi, cũng không phải vạn kiếp bất phục, mà là hai người ở bên nhau, nhưng cuối cùng lại chỉ có một người chậm rãi già đi.
Có lẽ từ xa xưa đã tự có thiên định, vạn sự vạn vật, nhân quả tuần hoàn, nhưng cuối cùng ta vẫn muốn cảm tạ ông trời, cảm tạ ông trời không để cho chúng ta trải qua sinh ly tử biệt, cũng cảm tạ ông trời cuối cùng để cho chúng ta có thể chết cùng nhau.
Như vậy, vô luận là Thiên Đường hay Địa Ngục, chỉ cần có chàng làm bạn, ta cũng sẽ không cảm thấy rét lạnh, khi Mạn Đà La xinh đẹp nở rộ trên đường hoàng tuyền, chàng vẫn có thể nắm tay của ta là được.
Trên vách đá, Thanh Từ đỏ mắt nhìn tiểu thư nhà mình cứ như vậy rớt xuống vách núi, lúc này liền muốn nhảy xuống theo.
Sơ Nhất kéo lại nàng, chăm chú giam cầm ở trong ngực của mình, Thanh Từ lại ít khi có thất thố, mãnh liệt đẩy Sơ Nhất ra, cũng bất chấp việc có thể cào trúng mặt hắn hay là làm bị thương hắn: Thả ta ra! Thả ta ra!
Nàng điên rồi! Sơ Nhất quát lên với Thanh Từ đang khóc một cách bất lực.
Mà lúc này Vân Khải ở một bên, lại mở miệng nói với mấy bóng dáng càng ngày càng nhỏ phía dưới: Ngưng Sương, ta đến với nàng đây!
Nói xong, không đợi đám người kịp phản ứng, cả người Vân Khải cũng nhảy xuống, thậm chí vận dụng công lực, lao thẳng đến gần Hiên Viên Ngưng Sương.
Hiên Viên Ngưng Sương nhìn thấy Vân Khải đuổi sát theo mình, trong mắt rơi xuống một giọt nước mắt bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, Vân Khải, vì sao, vì sao ta đối xử với ngươi như thế, mà ngươi vẫn còn nguyện ý cùng chết với ta.
Nhưng mà Vân Khải, ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết, ta không cam tâm, không cam tâm chưa được vấn đỉnh quyền lực cao nhất, không cam tâm trở thành vật làm nền, rơi xuống vách núi như vậy, Vân Khải, Vân Khải, ngươi biết không, ta đã từng thật lòng yêu ngươi, chỉ tiếc, không thể qua được lời thề máu năm xưa.
Sợ không? Sắc mặt Ân Cửu Dạ cũng có chút tái nhợt, hình như là mất máu quá nhiều.
Mộc Tịch Bắc lắc đầu, cười an tường, một tay nhẹ nhàng vỗ lên bụng của mình, giọng nói mang vẻ tiếc hận: Chỉ đáng tiếc còn chưa được gặp mặt bảo bảo của chúng ta, cũng không biết nó giống chàng hay là giống ta.
Giống nàng. Ân Cửu Dạ chắc chắn mở miệng.
Mộc Tịch Bắc cười khẽ: Chàng làm sao lại biết?
Giống nàng ta mới thích. Ân Cửu Dạ thản nhiên mở miệng.
Mộc Tịch Bắc đột nhiên bình tĩnh đối diện với cặp mắt đen của Ân Cửu Dạ: Ân Cửu Dạ, nếu như chúng ta đều chết hết, kiếp sau chàng sẽ tìm được ta chứ?
Ân Cửu Dạ gật đầu: Sẽ, chết nàng cũng chỉ có thể chết ở trong lòng ta.
Mộc Tịch Bắc rưng rưng mà cười, không nói gì thêm.
Ân Cửu Dạ, ta cũng sẽ tìm được chàng, biển người mênh mông, chỉ có chàng mới có thể khiến cho ta an lòng.
Ân Cửu Dạ từ đầu đến cuối điều tiết nội lực, tận lực làm chậm lại tốc độ hai người rơi xuống, đồng thời cũng không quên xem xét xem trên vách núi cheo leo có cái gì có thể lợi dụng được không.
Rất nhanh, ánh mắt của Ân Cửu Dạ liền khóa ở trên một cây đại thụ nghiêng ra trên vách đá, tìm đúng thời cơ, hất dây thừng bên hông Mộc Tịch Bắc lên, lập tức quấn chặt lấy đại thụ.
Chỉ là tình huống cũng không có quá nhiều chuyển biến tốt đẹp, Ân Cửu Dạ một tay nắm Mộc Tịch Bắc, một tay cầm dây thừng, nhìn vô cùng gian nan.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy cánh tay Ân Cửu Dạ máu chảy đầm đìa, cắn chặt đôi môi, không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Ân Cửu Dạ không chống đỡ được quá lâu, Mộc Tịch Bắc khuyên hắn buông tay, cho dù treo ở đây, dựa theo thể lực của hai người thì cũng không thể chống đỡ đến khi Sơ Nhất dẫn người tới cứu bọn họ được, không bằng dứt khoát lợi dụng gốc cây này giảm xóc, làm chậm lại tốc độ hai người rơi xuống hơn.
Khoảng cách từ nơi này cách đáy vực không quá một phần ba, các nàng cũng không phải không có hi vọng sống sót.
Ân Cửu Dạ cũng biết tình huống hiện tại, quả quyết lựa chọn buông tay, bởi vì dây thừng cột vào bên hông Mộc Tịch Bắc, cho nên Ân Cửu Dạ buông tay, dây thừng cũng rớt xuống theo, chỉ là lúc trượt khỏi cành cây, văng ra không ít gỗ vụn, rơi xuống dưới.
Hai người đều chỉ ngóng trông vận khí có thể tốt một chút, nếu như có thể có thêm mấy gốc đại thụ, tiếp tục để dây thừng này bảo hộ, có lẽ sau mấy hiệp, hai người thật sự có thể có một chút hi vọng sống.
Thế nhưng vận mệnh dường như cũng không phải luôn chiếu cố hai người, tiếp tục rơi xuống một hồi lâu, mà trên vách đá dựng đứng vẫn trụi lủi, chỉ có một vài cục đá chịu đủ phơi gió phơi nắng nhô ra mà thôi.
Mà bên kia, Vân Khải rất nhanh cũng đuổi kịp Hiên Viên Ngưng Sương, giúp nàng quay đầu lại, sau đó cũng ôm nàng vào trong ngực.
Hiên Viên Ngưng Sương cẩn thận quan sát Vân Khải, chỉ cảm thấy dường như đã rất lâu rồi mình không cẩn thận nhìn hắn như thế.
Vân Khải vẫn âm lãnh như trước đây, nhưng Hiên Viên Ngưng Sương lại cảm thấy phá lệ ấm áp.
Trên thế gian này, có vô số người nguyện ý vì nàng đi chết, hoặc vì danh, hoặc vì lợi, hoặc vì bức bách, hoặc vì cẩu thả, nhưng lại có một người, dưới tình huống rõ ràng có thể chạy thoát, nhưng vẫn như cũ lựa chọn chết cùng nàng.
Vân Khải ôm trọn Hiên Viên Ngưng Sương, đụng phải không ít hòn đá sắc nhọn nhô ra, phía sau lưng thấm ra không ít vết máu, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Hiên Viên Ngưng Sương mắt đầy lo lắng, kéo tay Vân Khải liền bắt đầu truyền nội lực cho hắn.
Vân Khải còn trẻ tuổi, khả năng võ học tạo nghệ lại là người có tư chất bình thường, nếu như để bị thương nặng, thật sự là rất khó sống sót.
Mà mình lại khác, mình thông qua luyện thành công phu, bây giờ chí ít cũng có bốn mươi năm nội lực, mặc dù so ra vẫn kém Ân Cửu Dạ, nhưng cũng không thể khinh thường.
Vân Khải rút tay ra khỏi tay Hiên Viên Ngưng Sương rồi nói: Ta không sao.
Nhưng Hiên Viên Ngưng Sương không để ý tới, mà chỉ lạnh lùng nói: Chúng ta đều phải sống sót, nổi nhục ngày hôm nay, Hiên Viên Ngưng Sương ta tuyệt đối sẽ không quên! Thù này, ta nhất định phải đòi lại!
Hận ý mãnh liệt khiến cho khuôn mặt Hiên Viên Ngưng Sương có chút vặn vẹo, nàng thật sự không ngờ, lần này đến đây, mình rất có thể sẽ mệnh táng Tây La, đến cùng vẫn là nàng xem thường sự tàn nhẫn của Ân Cửu Dạ rồi!
Mà đổi thành bên kia, Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ vẫn không ngừng rơi xuống, bởi vì trên vách đá bây giờ không còn cây cối gì nữa cả, nên Ân Cửu Dạ đành phải mạo hiểm chọn nham thạch cứng rắn nhô ra.
Chỉ là mấy tảng đá kiểu này, thời gian dài phơi gió phơi nắng, nên cũng không được kiên cố lắm, nhưng trong lúc này, cũng không còn lựa chọn nào khác.
Một đường lảo đảo, Mộc Tịch Bắc được bảo hộ vô cùng tốt, thế nhưng thể lực của Ân Cửu Dạ lại có phần chống đỡ hết nổi.
Ân Cửu Dạ gắt gao bảo hộ Mộc Tịch Bắc ở trong ngực, nhưng lại không sử dụng nội lực phòng hộ cho mình, mà là để tay ở trên bụng Mộc Tịch Bắc, huy động nội lực, phòng ngừa hài tử có cái gì ngoài ý muốn.
Ân Cửu Dạ! Dừng tay, mau dừng tay. Mộc Tịch Bắc mắt đầy nước mắt cầu xin, nàng biết, nếu như Ân Cửu Dạ không sử dụng nội lực phòng hộ cho bản thân, như vậy cho dù khoảng cách như thế nào, hắn cũng khó mà sống sót.
Tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc túm chặt bàn tay Ân Cửu Dạ, muốn gỡ tay hắn ra khỏi bụng mình, nhưng Ân Cửu Dạ lại bướng bỉnh không chịu buông tay, ánh mắt ôn nhu, nhẹ nhàng hôn trán Mộc Tịch Bắc nói: Ngoan...
Ô ô...Ân Cửu Dạ.... Ân Cửu Dạ...Ta cầu xin chàng đấy... Giờ khắc này Mộc Tịch Bắc đột nhiên cảm thấy mình là bất lực như thế, đau khổ cầu xin Ân Cửu Dạ.
Đừng khóc, không có việc gì. Ân Cửu Dạ ôn nhu mở miệng, khẽ hôn đi nước mắt trên khóe mắt nữ tử.
Mộc Tịch Bắc đột nhiên liền yên tĩnh trở lại, cũng không cự tuyệt nữa, chỉ nhẹ nhàng mở miệng nói: Ân Cửu Dạ, nếu chàng chết, vậy ta và con sẽ ở trong cỗ quan tài trong phủ Thái tử cùng chàng.
Cả người Ân Cửu Dạ cứng đờ, rủ xuống con ngươi, nàng ấy biết lúc nào.
Cấp tốc vận khí, cũng phòng hộ quanh thân cho chính mình, khóa chặt hai người ở trong đó, nhưng như vậy hài tử lại có chút nguy hiểm, dù sao dưới trọng lực nặng nề như thế, thật sự là rất khó bảo trụ, mặc dù vừa rồi Ân Cửu Dạ vẫn luôn phòng hộ cho hài tử, nhưng bởi vì thời gian ngắn ngủi, nên vẫn không đủ.
Hắn biết nàng chờ đợi đứa bé này bao nhiêu, thế nhưng hắn lại không muốn vì vậy mà mất đi nàng, giờ khắc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì hắn biết, trong lòng của nàng, so với hài tử mình còn quan trọng hơn, sau này, hắn muốn cùng nàng cùng nhau yêu thương bọn nó thật nhiều.
Ân Cửu Dạ đột nhiên giống như một đứa bé nở nụ cười, nụ cười kia, lại có chút chướng mắt.
Mộc Tịch Bắc nhẹ tay khẽ vuốt bụng của mình, Bảo Bảo, chúng ta sẽ không sao, đúng không?
Bịch Một tiếng, hai người rơi mạnh xuống đáy vách núi.