Bởi vì không có ai lập tức phát hiện Phó Dĩ Lam biến mất, cho nên Hiên Viên Ngưng Sương cùng với kế hoạch của Vân Khải, rất thuận lợi mang Phó Dĩ Lam ra cung.
Phó Dĩ Lam bị giam trong địa lao trạch phủ của Hiên Viên Ngưng Sương, cả người bị trói ở trên hình kệ.
Lúc Hiên Viên Ngưng Sương đi vào, Phó Dĩ Lam đã tỉnh, nheo lại hai mắt nhìn một nam một nữ đưa lưng về phía mặt trời dẫn đầu đi vào, hơi hơi nhíu mày, khẽ động nhẹ, liền cảm thấy trên mặt có cảm giác đau rát, đầu óc cũng mơ mơ màng màng.
Đợi đến khi thanh tỉnh hơn, mới nhớ tới hình như mình bị người của yêu phụ Hiên Viên bắt đi, cũng không biết hiện tại là giờ nào, đã trôi qua bao lâu, Sơ Nhị ca ca có phát hiện mình bị bắt hay không.
Khóe miệng Hiên Viên Ngưng Sương hàm chứa một nụ cười lạnh, đi theo bên cạnh chính là Vân Khải, phía sau là mấy tên thị vệ.
Chậc chậc, đây không phải nữ nhi của Bắc Yến vương sao? Hiên Viên Ngưng Sương dẫn đầu mở miệng, lại nhớ tới hôm đó mình bị ả ta giội một chậu máu chó chật vật bao nhiêu!
Thì ra là yêu phụ Hiên Viên! Một chậu máu chó cũng không hàng phục được ngươi, xem ra là lão yêu quái ngàn năm, nếu một chậu máu chó vẫn chưa đủ, vậy có cơ hội ta nhất định phải mời mấy đạo sĩ tới làm phép mới được. Phó Dĩ Lam mặc dù có chút suy yếu, nhưng cái miệng vẫn không mảy may buông tha người.
Hiên Viên Ngưng Sương vung ra một roi, quất mạnh vào miệng Phó Dĩ Lam.
Thật sự là khéo mồm khéo miệng, nếu như bản cung xé rách cái miệng này của ngươi không biết ngươi còn có thể mạnh miệng được như vậy nữa không. Hiên Viên Ngưng Sương âm tàn mở miệng.
Phó Dĩ Lam chỉ cảm thấy trên gương mặt là một loại cảm giác đau rát, biết giờ phút này mình bị người quản chế, nên thông minh ngậm miệng lại.
May mắn chính là cái roi xương người của Hiên Viên Ngưng Sương lần trước so vũ với Mộc Tịch Bắc đã bị nước hóa thi ăn mòn, cho nên rất khó dùng lại, lần này sử dụng chỉ là cái roi bình thường bên trong nhà giam thôi.
Thấy Phó Dĩ Lam không lên tiếng nữa, Hiên Viên Ngưng Sương lại vung ra một roi, hung hăng quất vào trên người Phó Dĩ Lam: Nói đi? Không phải ngươi rất giỏi ăn nói sao? Tại sao lại không nói?
Phó Dĩ Lam cũng không đau khổ chịu đựng, mà là kêu rên lên: A!
Hiên Viên Ngưng Sương liên tiếp quất xuống mấy roi, dường như vẫn không thể hoá giải tức giận trong lòng, Phó Dĩ Lam rất biết điều bắt đầu cầu xin tha thứ: Hiên Viên công chúa....Hiên Viên tiên nữ... Hiên Viên đại tiên. Tiểu nhân thật sự biết sai rồi, đều là ta mắt chó đui mù, mới dám động thủ trên đầu thái tuế, ngài hãy tha cho ta lần này đi, tiểu nhân có phải làm trâu làm ngựa cho ngài cũng đều nguyện ý!
Ánh mắt Hiên Viên Ngưng Sương lộ ra mấy ý cười châm chọc: Bảo ngươi thay bản cung đi giết Mộc Tịch Bắc ngươi cũng đi?
Đi đi đi... So với mạng của ta, thì mạng của nàng tính là cái gì? Phó Dĩ Lam còn chưa nói xong, Hiên Viên Ngưng Sương đã quăng ra một cái tát.
Bốp! Một tiếng phá lệ vang dội: Ngươi nghĩ bản cung ngu đến mức, sẽ tin lời nói của ngươi?
Bà mẹ ngươi, Hiên Viên chó điên, chờ lão nương ra ngoài nhất định phải tiêu diệt cả nhà ngươi! Phó Dĩ Lam rốt cục nhịn hết nổi, vốn cũng không phải người có thể nhẫn nhịn tốt, bị đánh nhiều như vậy, lại nói nhiều lời hay như thế, vậy mà Hiên Viên Ngưng Sương vẫn cắn chặt không thả, vì thế nàng dứt khoát không giả vờ nữa, trực tiếp chửi ầm lên.
Giờ phút này trên người Phó Dĩ Lam đã vết thương chồng chất, một khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn cũng bị hủy không nhẹ.
Nghe xong lời của nàng, Hiên Viên Ngưng Sương cũng không tức, quay người ngồi xuống ghế, nhìn thấy Phó Dĩ Lam chật vật đến cực điểm, trong lòng xem như mới thoải mái một chút.
Nghe nói ngươi cùng một gã thị vệ của Ân Cửu Dạ yêu nhau. Hiên Viên Ngưng Sương không nhanh không chậm mở miệng nói.
Trong lòng Phó Dĩ Lam căng thẳng, không biết Hiên Viên Ngưng Sương có ý đồ gì, cười nói: Đầu óc ngươi bị lừa đá à, ta đường đường là quận chúa lại đi yêu một tên thị vệ sao.
Ha ha. Phải không? Nếu đã như vậy, vậy chúng ta không ngại chơi một trò chơi đi. Hiên Viên Ngưng Sương nhấp một ngụm trà, cười như không cười nói.
Trò chơi gì? Phó Dĩ Lam trong lòng xiết chặt, còi báo động rung lên mãnh liệt.
Thử xem nếu như ngươi mất đi trinh tiết, hắn có còn muốn ngươi nữa hay không? Hiên Viên Ngưng Sương dường như rất tò mò với điều này.
Cả người Phó Dĩ Lam đều cứng lại ở đó, không dám mở miệng, sợ nói sai một câu, ả ta sẽ thật sự làm như vậy.
Tại sao không nói chuyện? Không nói lời nào vậy chứng tỏ ngươi không có dị nghị gì rồi. Hiên Viên Ngưng Sương cười nói.
Giờ phút này Phó Dĩ Lam hận không thể xông lên giết chết Hiên Viên Ngưng Sương, trong lòng không tự chủ được run lên, nếu như nàng thật sự bị người ta.... Vậy nàng làm gì còn mặt mũi mà đi gặp Sơ Nhị ca ca đây.
Hình như nhìn thấu nội tâm sợ hãi của Phó Dĩ Lam giờ phút này, cho nên Hiên Viên Ngưng Sương cực kì cao hứng, dường như rất thưởng thức cảm giác sợ hãi lại run rẩy này của nàng.
Những người này, nàng muốn làm cho bọn họ từng người từng người bị hủy diệt.
Thoạt nhìn ngươi rất sung sướng nha? Dường như Hiên Viên Ngưng Sương còn ngại không đủ, lửa cháy đổ thêm dầu tiếp tục nói.
Phó Dĩ Lam đỏ bừng hai mắt: Hiên Viên Ngưng Sương, đồ tiện nhân! Có bản lĩnh ngươi giết lão nương đi!
Khóe miệng Hiên Viên Ngưng Sương nhếch lên một nụ cười lạnh: Giết ngươi? Ngươi thật sự cho rằng bản cung ngu như vậy sao? Bản cung còn muốn giữ lại ngươi dẫn dụ Mộc Tịch Bắc mắc câu đây?
Giờ phút này Phó Dĩ Lam có thể nói là vừa hoảng sợ lại vừa tự trách, Hiên Viên Ngưng Sương thật sự là quá mức giảo hoạt, nàng làm sao cũng không ngờ được hỏa cầu kia lại là giả, chính là cố ý để cho người ta mắc câu, thế nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại chính là kẻ ngốc đó, bây giờ mình bị bắt không tính, còn làm liên lụy đến Sơ Nhị ca ca thậm chí là cả mấy người Bắc Bắc.
Nếu như bất kỳ một ai trong số bọn họ, thật sự vì chính mình mà xảy ra chuyện, thì cho dù nàng chết, cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Hiên Viên Ngưng Sương nhìn mấy tên thị vệ phía sau mở miệng nói: Các ngươi còn đang chờ cái gì, giai nhân tú sắc khả ái như thế ở trước mắt, chẳng lẽ không động tâm sao?
Mấy tên thị vệ rất nhanh liền đi lên phía trước, bắt đầu xé rách quần áo của Phó Dĩ Lam, một người trong đó còn nhấc cái tay tráng kiện sờ lên trên gương mặt đầy máu của Phó Dĩ Lam, nhẹ nhàng phất qua bờ môi của nàng.
Phó Dĩ Lam chỉ cảm thấy vạn phần ghê tởm, há mồm cắn mạnh ngón tay của thị vệ kia, có lẽ vì lực đạo quá lớn, nên trong nháy mắt máu tươi tràn ra trong miệng của nàng, thị vệ kia giận dữ, vung tay liền cho Phó Dĩ Lam một cái tát.
Phó Dĩ Lam cười lạnh một tiếng, phi một tiếng, đem ngụm máu hoà lẫn nước miếng phun lên trên mặt thị vệ kia.
Thị vệ kia dường như cảm thấy rất mất mặt, vung tay liên tiếp cho Phó Dĩ Lam mấy bạt tai.
Khóe miệng Phó Dĩ Lam chảy ra một dòng máu tươi, chỉ cảm thấy mắt nổi đom đóm, trong lòng không khỏi chua xót vạn phần, Sơ Nhị ca ca...
Sau khi thị vệ kia vừa quăng ra mấy cái tát xong, Vân Khải vẫn luôn đứng ở sau lưng Hiên Viên Ngưng Sương đột nhiên mở miệng nói: Đối đãi với giai nhân tại sao có thể thô lỗ như vậy.
Hiên Viên Ngưng Sương hơi ghé mắt, Vân Khải đi đến trước mặt Phó Dĩ Lam, xuất ra một cái tay khăn nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên khóe miệng Phó Dĩ Lam.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng lên rồi này, thật sự là khiến người ta thương tiếc. Vân Khải khẽ mở miệng, Phó Dĩ Lam chống lại cặp mắt màu nâu kia, trong lòng run rẩy càng sâu.
Hiên Viên Ngưng Sương đứng lên nói: Không thể tưởng được thì ra Vân Khải thích nữ tử tư sắc như thế này.
Vân Khải một tay nâng lên cái cằm Phó Dĩ Lam, đưa lưng về phía Hiên Viên Ngưng Sương mở miệng nói: Công chúa điện hạ nói đùa, ngoại trừ tình yêu với công chúa ra, Vân Khải ta khi nào thích qua nữ tử khác?
Hiên Viên Ngưng Sương nhìn thấy Vân Khải có chút hứng thú với Phó Dĩ Lam, không khỏi hơi ghen tỵ, nhưng sau khi nghe Vân Khải nói xong, nàng mơ hồ nghĩ đến cái gì đó.
Vân Khải nói hắn yêu mình, nhưng Phó Dĩ Lam trước mắt lại có tính cách giống mình đến mấy phần, mặc dù không tàn nhẫn giống mình, nhưng lại giống nhau kiêu ngạo và cuồng vọng, không ôn nhu cũng không hiền thục, có điều so với mình rõ ràng lại dễ khống chế hơn rất nhiều.
Vì thế, Hiên Viên Ngưng Sương chỉ cho rằng Vân Khải bởi vì vẫn không chinh phục được mình, luôn bị mình áp chế, cho nên muốn ở trên người Phó Dĩ Lam tìm lại một chút quyền lực của nam nhân, nên mới nhìn nàng ta với con mắt khác.
Nghĩ đến đây, Hiên Viên Ngưng Sương cười lạnh mở miệng: Nếu như ngươi vất vả lắm mới có người để ý, bản cung sao có thể không giúp người hoàn thành ước nguyện.
Hiên Viên Ngưng Sương nhìn thoáng qua Vân Khải, ngoài miệng lộ ra một nụ cười chế giễu, mang theo mấy tên thị vệ đi ra ngoài.
Nhớ phải hưởng thụ thật tốt, bản cung sẽ không trì hoãn chuyện tốt của ngươi nữa. Hiên Viên Ngưng Sương để lại một câu, liền đi ra ngoài.
Ngón tay Vân Khải dần dần trượt lên trên mặt Phó Dĩ Lam, làm Phó Dĩ Lam run rẩy một trận.
Vân Khải nhẹ nhàng hôn lên đầu vai Phó Dĩ Lam, sau đó lại hôn lên xương quai xanh của nàng.
Cút! Ngươi cút ngay cho ta! Phó Dĩ Lam nổi điên gào khóc, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, mang theo tuyệt vọng thật sâu.
Ngón tay Vân Khải nhấn mạnh vào trên vết thương của Phó Dĩ Lam, khiến nàng nhịn không được phát ra tiếng la a a.Hiên Viên Ngưng Sương vẫn đứng ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của Phó Dĩ Lam, lúc này mới mặt lạnh rời đi.
Công chúa điện hạ, người trong cung đưa tới một tin tức.
Nói ! Hiên Viên Ngưng Sương đột nhiên có chút tức giận, cả người đều dựa vào trên người tên nam nhân am hiểu ngự thú sau lưng, quần áo cởi một nửa.
Mộc Tịch Bắc có thai.
Cái gì? Hiên Viên Ngưng Sương lập tức ngồi dậy, dường như hết sức kinh ngạc.
Đã xác nhận không sai.
Dặn nàng ta chuẩn bị kỹ càng, đừng để lộ chân tướng. Hiên Viên Ngưng Sương phân phó nói.
Vâng!
Đi đưa tin cho Mộc Tịch Bắc, nói phó Phó Dĩ Lam đang ở chỗ của bản cung, nếu như muốn cứu ả ta, ngày mai một mình tới tòa nhà sườn núi mười dặm ngoài vùng ngoại ô.
Hiên Viên Ngưng Sương nhàn nhạt mở miệng.
Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.
Hiên Viên Ngưng Sương phất phất tay, quay người liền cùng nam tử kia bắt đầu mây mưa điên cuồng, dường như muốn phát tiết một chút lửa giận khó hiểu trong lòng.
Mấy người Mộc Tịch Bắc vẫn không nghỉ ngơi, không ngừng phái người tìm kiếm nơi ở của Hiên Viên Ngưng Sương, nhưng bởi vì Nam Kiều ở tại cứ điểm đế đô,nên phòng bị rất chặt chẽ, miễn cưỡng cũng có thể tiến vào được sân viện, nhưng bởi vì không biết Phó Dĩ Lam bị nhốt ở đâu, cho nên sự tình từ đầu đến cuối đều không có tiến triển.
Ngay lúc tất cả mọi người đều đang lo lắng không thôi, thì Hiên Viên Ngưng Sương đột nhiên phái người đến, đưa tới một cái vòng tay.
Đây là vòng tay mà công chúa chúng ta nhặt được sau hôm kết thúc tỷ võ, bởi vì không biết là của người nào, cho nên liền sai nô tỳ đưa tới cho công chúa.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc rơi vào trên vòng tay dương chi bạch ngọc kia, mắt sắc hơi trầm xuống, rốt cuộc cũng đến đây, Phó Dĩ Lam quả nhiên ở trên tay nàng ta, nếu bây giờ nàng ta đã phái người đến tìm mình, như vậy thứ nhất là vì muốn lợi dụng Phó Dĩ Lam dẫn dụ mình mắc câu, thứ hai là cũng chứng minh Phó Dĩ Lam còn sống.
Cái vòng tay chính là của bản cung, đối với bản cung mà nói có ý nghĩa phi phàm, không biết Hiên Viên công chúa khi nào rảnh, nếu như có thể, bản cung còn muốn giáp mặt gửi lời cảm ơn. Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Hiên Viên Ngưng Sương này thật sự là rất cẩn thận, phái người đến đây vậy mà chẳng hề nói một câu, vòng tay này rõ ràng là của Phó Dĩ Lam, cho người đưa tới chẳng qua là vì muốn nói cho bọn họ biết người ở trên tay nàng.
Công chúa chúng ta nghe nói sườn núi mười dặm vùng ngoại ô mặt trời lặn vô cùng mỹ lệ, ngày mai sẽ đến sườn núi mười dặm xem mặt trời lặn, nếu như ngài có hứng thú, không ngại cùng nhau đi xem. Nha hoàn kia mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Như vậy liền đa tạ.
Nha hoàn kia tiếp tục nói: Công chúa chúng ta thích yên tĩnh, không thích nhiều người, cho nên mong rằng công chúa điện hạ thông cảm.
Nha hoàn kia gật đầu rời đi, Sơ Nhị một tay nắm chặt kiếm, cả người đều bị Sơ Nhị cùng Thanh Từ bên cạnh giữ chặt, giờ phút này hắn hận không thể rút kiếm đi giết người tới!
Buổi chiều ngày mai, sườn núi mười dặm. Mộc Tịch Bắc tỉnh táo mở miệng.
Ta đi cùng nàng. Bàn tay to của Ân Cửu Dạ nắm chặt Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc ngẫm nghĩ một lát, mở miệng nói: Chúng ta còn cần chuẩn bị một phen, người vừa mới tới có ý tứ là chỉ cho một mình ta đến đó, nếu như chúng ta đánh cỏ động rắn, chỉ sợ sẽ uy hiếp đến tính mạng của Dĩ Lam.
Ân Cửu Dạ gật gật đầu, một bàn người vây quanh ánh nến bắt đầu bàn bạc.
Cuối cùng quyết định đám người Ân Cửu Dạ sẽ mai phục sẵn ở xung quanh, đợi đến khi Mộc Tịch Bắc đổi được Phó Dĩ Lam ra ngoài, thì Ân Cửu Dạ sẽ dẫn người tấn công, đoạt lại Mộc Tịch Bắc.
Mà trên thực tế, Sơ Nhất và Sơ Nhị sẽ lợi dụng lúc bọn người Ân Cửu Dạ chế tạo cảnh tượng hỗn loạn giả, bắt lấy Vân Khải, nếu sau khi bắt được Vân Khải rồi, mà bọn người Ân Cửu Dạ vẫn chưa cứu được Mộc Tịch Bắc, thì cũng có thể lợi dụng Vân Khải đến trao đổi Mộc Tịch Bắc trong tay Hiên Viên Ngưng Sương.
Ân Cửu Dạ vẫn không thể yên tâm, mở miệng nói: Nàng xác định Vân Khải ở trong lòng Hiên Viên Ngưng Sương thật sự chiếm địa vị quan trọng như vậy sao?
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, kỳ thật nàng cũng không thể khẳng định, chỉ là nàng nhớ lúc ở trên buổi tỷ võ, Vân Khải từng muốn xuống đài thay nàng ta xuất chiến, lại bị nàng ta lo lắng lớn tiếng quát lớn, có lẽ người ngoài nhìn vào thì thấy là Hiên Viên Ngưng Sương xem thường Vân Khải.
Thế nhưng nàng lại cho rằng Hiên Viên Ngưng Sương là lo lắng Vân Khải xảy ra chuyện.
Lại nghĩ đến ngày thường Hiên Viên Ngưng Sương xuất hành, nam tử kia cơ hồ không hề tách rời, nếu ngay cả nam nhân trời sinh thần lực Hiên Viên Ngưng Sương đều có thể bỏ qua, vậy vì sao đối với một nam tử không có gì đặc biệt lại lo lắng như thế? Như vậy chỉ có thể nói rõ nàng ta rất quan tâm Vân Khải, có điều về phần rốt cuộc quan tâm bao nhiêu, lại chỉ có thể là một ẩn số.
Đây là một trận đánh cược, nhưng nàng lại không thể không cược, nàng vốn là một lòng vì báo thù mà sinh, thế nhưng dần dần, bên cạnh nàng lại xuất hiện nhiều người yêu nàng như vậy, bọn họ hoặc là lãnh huyết hoặc là vô tình, hoặc là lạnh lùng hoặc là thiện lương, thế nhưng cũng chính là mấy người bọn họ từng chút từng chút một khiến cho nàng một lần nữa dấy lên hi vọng cùng ước mơ đối với cuộc sống.
Bây giờ Phó Dĩ Lam gặp chuyện, nàng sao có thể ngồi yên không lý đến, cho dù hôm nay không để ý tới, thì Hiên Viên Ngưng Sương cũng sẽ không dừng tay, luôn có một ngày sẽ đánh đến trên đầu nàng.
Bởi vì ngày mai sự tình trọng đại, cho nên sau khi thương thảo xong thì mọi người đều rời đi.
Sắc mặt Ân Cửu Dạ hết sức khó coi, còn trong lòng Mộc Tịch Bắc thì cảm thán, khó trách Hiên Viên Ngưng Sương lại khó chơi như thế, chỉ nhìn An Nguyệt Hằng lúc trước là khó đối phó đến cỡ nào, thì không khó tưởng tượng, người nữ nhi đi theo bên cạnh Ân Tiêu lâu như vậy, rốt cuộc cường hãn bao nhiêu.
Mộc Tịch Bắc muốn an ủi nam nhân phía sau một chút, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, muội muội thân sinh của mình bây giờ lại thành kẻ địch lớn nhất của tất cả mọi người, loại cảm giác này, chỉ sợ là sẽ làm lòng người nguội lạnh.
Mộc Tịch Bắc cầm lấy bàn tay nam nhân, nhẹ nhàng vuốt lên bụng của mình: Bảo Bảo, con sẽ phù hộ chúng ta vô sự đúng không?
Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng chạm vào, đem gương mặt xích lại gần cổ Mộc Tịch Bắc, nhẹ nhàng cọ cọ.
Sáng sớm hôm sau, Hiên Viên Ngưng Sương lại đi tới địa lao, nhìn thấy Phó Dĩ Lam một thân chật vật, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, ánh mắt chạm đến xanh tím trên người nàng, không khỏi có chút khó chịu, Vân Khải chưa từng lưu lại dấu vết trên người nàng như vậy đâu.
Phó Dĩ Lam hai mắt đờ đẫn nhìn nữ tử trước mặt, không có bất kỳ phản ứng gì.
Hiên Viên Ngưng Sương lạnh lùng nói: Hôm nay ngươi có thể rời đi, có thể cùng tiểu thị vệ của ngươi ân ân ái ái vượt qua đời này, Mộc Tịch Bắc sẽ tới cứu ngươi, thế nào, có phải ngươi rất cao hứng đúng không?
Hai mắt Phó Dĩ Lam có hơi giật giật, nhưng không có phản ứng quá lớn, Hiên Viên Ngưng Sương thấy dáng vẻ của nàng, cũng mất đi hứng thú ban đầu, cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Đến buổi chiều, Mộc Tịch Bắc mướn một chiếc xe ngựa, đi tới sườn núi mười dặm.
Sau khi đến sườn núi mười dặm, liền để xa phu trở về trước, một tòa nhà xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.
Mộc Tịch Bắc nhìn tòa nhà, sau khi bình phục tâm tình, liền bước tới.
Bởi vì là vùng ngoại ô, cho nên tòa nhà này cũng không lớn, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tro bụi phía trên liền xột xoạt rơi xuống.
Mộc Tịch Bắc tỉ mỉ quan sát bố cục trong nhà, sau đó thận trọng đi vào.
Trong nhà cũng không có người nào, có vẻ hơi quỷ dị.
Mộc Tịch Bắc đứng trước cửa phòng, liền phát hiện bên trong có một bóng người ngất xỉu nằm trên đất, người đầy vết máu, từ xa nhìn lại, hình như chính là Phó Dĩ Lam.
Mộc Tịch Bắc muốn đi qua, lại không biết từ chỗ nào bỗng nhiên truyền đến giọng nói: Dùng ngươi đến đổi ả ta.
Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại hai mắt nói: Ta làm sao xác định nàng ấy chính là Phó Dĩ Lam?
Người nằm trên đất dường như có phản ứng, sau khi miễn cưỡng mở mắt ra, ngước mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc nhịn không được nước mắt đầm đìa: Bắc Bắc...
Trái tim Mộc Tịch Bắc chợt lạnh, quả thật là Phó Dĩ Lam.