Bầu không khí bên trong đại điện trong lúc nhất thời nghiêm túc hẳn lên, không có nhạc sĩ phối nhạc nên có vẻ yên tĩnh rất nhiều, mọi người từ lúc nghe được tin tức cũng không xì xào bàn tán giống như ngày thường, mà là hướng ánh mắt về phía Hoàng Đế và Thái hậu ngồi ở thượng thủ, chờ xem hai người họ sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Phải biết rằng, chuyện này nói không nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, nói nghiêm trọng lại cũng vô cùng nghiêm trọng, dù sao nếu xử lý không tốt, đã đủ để dao động căn cơ quốc gia, khiến cho quốc gia rung chuyển bất an, loại chuyện này nếu dùng để mê hoặc những dân chúng ngu muội vô tri kia chính là biện pháp hữu hiệu nhất, thường thường sẽ bị người hữu tâm tiến hành lợi dụng, dùng việc này mưu đồ làm loạn!
Phía dưới đại thần đều giữ im lặng, mấy người các phe phái đều phân biệt suy đoán thâm ý sau chuyện này, suy đoán chuyện này là xuất từ tay ai, lại sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với mình, lại sẽ tạo thành trở ngại hoặc là dao động như thế nào với thế lực một phương của mình.
Một đám già đời trên quan trường giờ phút này lại đều im miệng không nói, nhìn xem hướng đi của sự tình.
Ánh mắt Thái hậu nhìn sang một vị hòa thượng ở bên cạnh, khẽ chau mày mở miệng nói:
Hiểu đại sư, việc này chẳng lẽ là thiên cơ cảnh báo, rốt cuộc có thâm ý gì? Còn xin đại sư chỉ rõ.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phương hướng Thái hậu nói chuyện, đó là một người hoà thượng trung niên khoác áo cà sa, từ đầu đến cuối đều đứng ở bên cạnh Thái hậu, dung nhan coi như tuấn mỹ, mũi ưng, ánh mắt cũng không rõ ràng, nếu không phải cái đầu sạch bóng mang theo phật châu, trầm mặc ít nói, không vui không buồn, người khác nhất định sẽ không cho rằng đó là một tên hòa thượng.
Chẳng qua mọi người vừa nghe Thái hậu xưng hô, Hiểu đại sư, liền biết người kia là ai, Hiểu là một tên hoà thượng tha phương, nghe nói sớm đã ngộ đạo, từng được rất nhiều phật tự giữ lại làm chủ trì, nhưng người này lại luôn thích vân du tứ phương, không chịu trú lưu.
Ở Tây La, Phật giáo cùng Đạo giáo song hành, tín ngưỡng tương đối tự do, nhưng Thái hậu lại cực kỳ tôn sùng Phật giáo, thậm chí đến trình độ si mê, sau khi Thái hậu nghe nói Hiểu ngộ tạo nghệ cực cao, liền ba lần bốn lượt tự mình rời núi, thỉnh cầu Hiểu ở lại bên cạnh chỉ điểm sai lầm, Hiểu vì thành tâm này cảm động, lúc này mới nguyện ý ở lại bên người Thái hậu.
Thái hậu luôn luôn không hỏi thế sự, cũng rất ít lui tới với mọi người, cho nên chuyện này cũng oanh động một thời, lưu truyền ồn ào huyên náo, mọi người vừa thấy một lần thì đã biết được Hiểu kia là ai.
Mộc Tịch Bắc xốc lên mí mắt, nhìn lướt qua cái Hiểu đại sư gì đó, cảm thấy hừ lạnh, cái gì đắc đạo đại sư, rõ ràng là một tên yêu tăng! Thái hậu này tôn sùng Phật gia, vốn đã hao phí quốc khố xây dựng không ít phật tự, lại vì không biết bao nhiêu Phật tượng tái tạo Kim Thân, hao tài tốn của, bây giờ xảy ra chuyện như vậy lại trông cậy vào một tên yêu tăng đến tìm ra nguyên do, thật sự là cực kỳ buồn cười!
Đại sư kia tiến lên một bước, một tay sàng sàng phật châu trong tay, ở dưới ánh mắt của mọi người, nửa ngày mới mở miệng:
Hồi bẩm Thái hậu, đây đúng là thiên cơ cảnh báo, dường như có oan ức không thấu muốn tự dưng án, mà lệ khí trên người vị thí chủ này quá nặng, nhạc khí bởi vì có linh tính mới có thể phát sinh biến cố, tạo thành quấy nhiễu, từ đó làm cho âm biến.
Thái hậu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ánh mắt quả nhiên sắc bén hẳn lên, trong mắt mang theo sát ý không chút nào che giấu, nữ tử này bởi vì lệ khí trên người chính mình lại mang đến một hồi quốc hoạ ngay trên thọ yến của mình, thật sự là tội không thể tha thứ!
Mọi người thấy thái độ Thái hậu, dường như cũng hiểu được Thái hậu tựa hồ đối với lời nói của Hiểu đại sư nói gì nghe nấy, phá lệ tín nhiệm, nhất mạch Tướng phủ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt có lo lắng cực lớn, Triệu Loan Kính lại thắt chặt trái tim, cực kì khẩn trương.
Mộc Tịch Bắc lại chỉ cúi thấp đầu, làm cho người ta không nhìn thấy biểu tình của nàng, giống như một đứa nhỏ phạm sai lầm, nhưng trong lòng lại đang suy tư đàn này rốt cuộc là bị động tay động chân như thế nào, đàn này đến cùng là vì cái gì mới có thể phát ra loạn âm, nếu nói cái gì mà lệ khí quấy phá, nàng tất nhiên là không tin, Lư gia tinh thông nhạc lý, tất nhiên là Lư gia giở trò quỷ!
Nhưng mà vài ngày trước, Trẫm còn nghe qua một khúc đàn của Mộc Ngũ tiểu thư, làm sao ngắn ngủi mấy ngày lại thành lệ khí quá nặng?
Trong mắt Hoàng đế mang theo do dự, nhưng tâm tình cũng rất trầm trọng, chuyện này rốt cuộc là ai giở trò quỷ, hay thật sự là thiên cơ cảnh báo!
Hồi bẩm Bệ hạ, việc này phải hỏi xem thời gian gần đây vị thí chủ này đã từng làm chuyện xấu hại người gì, có gặp cảnh oan hồn lấy mạng, ác quỷ quấn thân hay không.
Yêu tăng kia nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ánh mắt bình tĩnh vô ba, giống như việc này chính là sự thật bình thường.
Ý của Đại sư là trên đời này thật sự có oan hồn ác quỷ?
Hoàng đế mở miệng hỏi thăm, nhưng trong lòng không khỏi sáng suốt một chút, chí ít hòa thượng này cũng không đem lần âm biến này quy tội trên người mình, cũng không nói đến đến chuyện chọn người tài đức sáng suốt khác, cái này cũng biểu thị, chỉ cần mình đưa ra một con dê thế tội đến gánh chịu vấn đề này là được rồi, chỉ là, không biết nếu để Mộc Ngũ tiểu thư gánh nỗi oan ức này, Mộc Chính Đức sẽ có tâm tình bất mãn gì không?
Hiểu mở miệng nói:
Hồi bẩm Bệ hạ, phật gia có luận lí chuyển thế đầu thai, nhưng nếu là người bị chết oan, lòng còn không cam, oán khí quá nặng, thường thường hóa thành cô hồn ác quỷ, du đãng thế gian, không vào luân hồi.
Hoàng đế nghe xong gật gật đầu, do dự hồi lâu, nhưng vẫn mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
Mộc Tịch Bắc, Trẫm lại hỏi ngươi, khoảng thời gian này ngươi có làm ác với ai không, có làm ra chuyện gì thiên lý khó dung không?
Trong lòng Mộc Tịch Bắc cười lạnh, cái từ thiên lý khó dung đều đã được vận dụng, xem ra Hoàng đế là tính lợi dụng mình gánh tội danh này, cho mọi người một cái công đạo? Loại Hoàng Đế bị người nắm mũi dẫn đi như vậy, làm sao có thể đấu lại An Nguyệt Hằng? Cho dù không có An Nguyệt Hằng, vị hoàng đế này sợ là cũng vô pháp đem Hoàng quyền tập trung ở trong tay mình.
Mộc Tịch Bắc khẽ ngẩng đầu, mở miệng nói:
Hồi bẩm Bệ hạ, thần nữ chưa từng làm qua chuyện gì thiên lý bất dung cả, cũng chưa từng đả thương tính mạng người khác? Thần nữ chỉ là một nữ tử nhỏ yếu, làm sao có bản lãnh lớn đả thương tính mạng người khác như vậy, thần nữ sở cầu không nhiều, chỉ muốn ở trong loạn thế này cầu được một mảnh đất an ổn thôi.
Thái hậu chịu đựng tức giận không nói gì, chẳng qua vẻ mặt đều là một bộ không tin, đồng thời mang theo chán ghét đối với Mộc Tịch Bắc cãi lại, xoay mặt nhìn về phía Hoàng đế, tựa hồ đang chờ hắn quyết sách.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người trong đại diện đều rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, trong mắt dường như còn có rất lớn hoài nghi, mà trong mắt của rất nhiều nam tử lại hiện lên vẻ chán ghét, mặc dù dung mạo nữ tử này đều thuộc hàng tuyệt sắc, nhưng đối với những con cháu thế gia có quyền thế mà nói, xưa nay bên người chưa bao giờ khuyết thiếu mỹ nhân, cho nên quả quyết sẽ không bởi vì sắc đẹp đi thích một nữ tử bị nói thành oan hồn lấy mạng, ác quỷ quấn thân.
Hoàng đế thả chậm ngữ khí, mở miệng lần nữa:
Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ trước khi mở miệng, chuyện này quan hệ trọng đại, tuyệt đối không thể nhân nhượng.
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại:
Hồi bẩm Bệ hạ, nếu nói thần nữ giết người đưa đến lệ khí nặng, vậy đao phủ chẳng phải sẽ càng bị ác quỷ quấn thân.
Thí chủ lời ấy sai rồi, đao phủ chẳng qua là người chấp pháp, thường thường giết chết đều là kẻ đại gian đại ác, cho dù có uổng mạng dưới đao phủ, oan hồn này cũng chỉ đi tìm người làm ác đầu tiên.
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại:
Như vậy theo ý tứ đại sư là ta làm nhiều việc ác, mới có thể dẫn ra trận âm biến này?
Đa Luân nhìn thấy Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều không thấy hốt hoảng, trong mắt hiện lên một tia thâm ý, Mộc Tịch Bắc này quả thật có mấy phần năng lực, nếu như có thể thu về trướng của mình, thật sự là không thể tốt hơn.
Trong lòng của người Lư gia đều là một trận vui vẻ, càng thêm bội phục gia chủ Lư gia, đây là mượn đao giết người a, mượn tay Hoàng đế cùng Thái hậu diệt trừ Mộc Tịch Bắc, bảo trụ danh dự Lư gia, phải biết hai người này so đàn, một người là dư âm còn văng vẳng bên tai, một người lại là dẫn phát ra âm biến, cái này truyền ra ngoài, kết quả như thế nào cũng có thể nghĩ được.
Hòa thượng kia còn chưa đáp lời, Đa Luân lại đoạt trước:
Hoàng huynh, mẫu hậu, nói này oan tình, Đa Luân lại nhớ tới một việc, trùng hợp là có liên quan đến Mộc Ngũ tiểu thư.
A? Sự tình ra sao? Nói nghe một chút?
Hoàng đế mở miệng hỏi.
Đa Luân đáp lời:
Vài ngày trước Đa Luân có việc phải ra ngoài, ở ngoài cung ngẫu nhiên gặp được một vị phụ nhân, phụ nhân này liều chết ngăn lại xe ngựa của Đa Luân, khóc lóc kể lể có oan tình, xin ta làm chủ, Đa Luân sai người mang bà ấy về phủ, hỏi thăm kỹ càng, mới biết được phụ nhân này lại muốn tố cáo Mộc Ngũ tiểu thư.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc trầm xuống, không có mở miệng, vẫn như cũ là thờ ơ lạnh nhạt với trò khôi hài này.
Là người phương nào? Còn không dẫn người tới!
Hoàng đế lại mở miệng.
Đa Luân vung tay lên, lập tức có người đi mang vị phụ nhân trong miệng của Đa Luân lên.
Không bao lâu, một phụ nhân quần áo sạch sẽ, chải búi tóc chỉnh tề bước nhỏ đi lên đại điện, quỳ gối trước mặt Hoàng đế.
Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhíu lại, Tôn phu nhân quả nhiên là giả điên! Xem ra từng người của Liễu gia đều rất biết diễn trò a, Tôn phu nhân vậy mà có thể giấu được con mắt nhân thủ mà Mộc Chính Đức phái đi!
Ngươi là người phương nào?
Hoàng đế dường như cũng không nhận ra Tôn phu nhân, mở miệng dò hỏi.
Dân phụ chính là phu nhân Trừng Giang Hầu lúc trước, lần này đến đây chính là muốn xin Bệ hạ làm chủ cho cả nhà dân phụ!
Tôn phu nhân có chút kích động mở miệng.
Đa Luân cười tủm tỉm nhìn Mộc Tịch Bắc, không nói gì, gia chủ Lư gia hình như cũng không biết Đa Luân sẽ ở trong đó xen kẽ một sự kiện như vậy, chẳng qua đây rốt cuộc là chuyện tốt, lần này toạ vững tội danh cho Mộc Tịch Bắc, tất nhiên có thể lấy được mạng nhỏ của nàng ta.
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn về phía Đa Luân, khoé miệng nhếch lên một đường cong quỷ dị.
Ngươi có oan tình gì, cứ nói ra đi, trẫm tất nhiên sẽ làm chủ cho ngươi!
Hoàng đế mở miệng nói với Tôn phu nhân.
Trên mặt Tôn phu nhân lập tức chảy xuống hai hàng nước mắt, mở miệng nói:
Hồi bẩm bệ hạ, nữ nhi dân phụ bởi vì phạm vào sai lầm nên bị ban chết, thế nhưng lại có người gan to lớn mật, thay xà đổi cột, lấy một khối thi thể của người khác đổi thành thi thể nữ nhi dân phụ, đem tiểu nữ bí mật nhốt ở một ám lao bên trong thiên lao.
Ngươi nói cái gì! Trong thiên lao còn có ám lao?
Hoàng đế có chút không dám tin mở miệng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Thủ lĩnh Cấm Vệ quân Trình Vệ này vốn là người của mình, chẳng lẽ Trình Vệ này cũng phản bội mình? Nếu như trong thiên lao thật sự có ám lao, như vậy nhiều năm qua, mình ban chết lại có bao nhiêu người không chết? Hoàng đế nghĩ tới đây không khỏi có chút rùng mình, nếu như những người kia thật sự không chết, trốn ở các ngõ ngách, nhất định sẽ hận mình thấu xương vì đã ban chết cho bọn họ, nhất định sẽ điên cuồng trả thù, trong lòng Hoàng đế đột nhiên dâng lên một tia sợ hãi.
Trong mắt Tôn phu nhân lóe lên một tia thực hiện được, tiếp tục mở miệng nói:
Hồi bẩm Bệ hạ, ngày đó Mộc Tịch Bắc từng mang theo dân phụ tới thiên lao, người dẫn đường tựa hồ chính là Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân Bạch Trúc, nếu như Bệ hạ không tin, dân phụ nguyện ý dẫn đường, bây giờ có thể chỉ ra ám lao đó ở chỗ nào!
Sắc mặt Hoàng đế tối đen khó lường, nếu những người này thật sự có lá gan giấu mình làm ra loại chuyện này, quả thực là không để ông vào mắt, Hoàng Đế như mình tồn tại trong mắt những người này chẳng phải là thành một hồi ngớ ngẩn!
Đây là việc mà Hoàng đế bất luận ra sao cũng không dễ dàng tha thứ được, cho tới giờ cảm thấy mình bày mưu nghĩ kế, tận hết sức lực đọ sức với An Nguyệt Hằng, ý đồ một lần nữa đem Hoàng quyền nắm giữ ở trong tay chính mình, nhưng kết quả, chẳng qua lại giống như là con khỉ bị người trêu đùa, mình ở chỗ này ra sức biểu diễn, nhưng trên thực tế lại đã sớm trở thành trò cười cho mọi người! Đây là chà đạp lên uy tín của Hoàng đế, cũng là đả kích sự tự tôn của ông, cho nên, Tôn phu nhân xuất hiện đã thành công châm ngọn lửa tức giận của Hoàng đế đạt tới cực điểm.
( Vũ: ông này còn có tự tôn à)
Nếu như không có máu tươi của một số người làm tế điện, khiến Hoàng đế cảm thấy mình vẫn cao cao tại thượng, nắm giữ tính mạng chúng sinh, Hoàng đế sẽ không từ bỏ ý đồ!
Mộc Tịch Bắc không thể không thừa nhận, Đa Luân này thông minh hơn nhiều so với những người kia của Liễu gia, đầu tiên là lợi dụng tâm lý Lư gia muốn diệt trừ mình, để Lư gia tinh thông nhạc lý biểu diễn rồi tạo ra lễ băng nhạc hoại, thiên cơ cảnh báo, đem mình liên lụy ra.
Sau đó lợi dụng tâm lý Thái hậu hi vọng thọ yến của mình được trọn vẹn, khiến mình đắc tội Thái hậu, sau đó nữa, lại dẫn ra một chuyện Tôn phu nhân, chỉ ra mình liên minh với Cấm Vệ quân, vậy mà lừa trên gạt dưới, tự mình đem Tôn Lộ bị ban chết thay xà đổi cột, công bố ra một chuyện trong thiên lao có ám lao, nhờ vào đó đem lửa giận của Hoàng đế châm tới cực điểm, mà lửa giận này cũng chỉ có người chết mới có thể lắng lại.
Mà mình, chính là một người chủ yếu nhất trong đó, bởi vì lúc này ai cũng không thay đổi được quyết định trong cơn tức giận của Hoàng đế, dựa vào tính tình này của Hoàng đế, cho dù đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm, cũng phải giữ gìn tôn nghiêm Đế vương, nếu không, cứ thế mãi, mọi người sẽ càng ngày càng không để ông ta vào mắt.
Nguyên bản, Mộc Tịch Bắc còn có thể có một đường lùi, đó chính là lợi dụng loại thuyết pháp thọ yến của Thái hậu không nên thấy máu, khiến Hoàng đế cân nhắc ảnh hưởng của Mộc Chính Đức, thuận lý thành chương phóng mình một con ngựa, thế nhưng bây giờ con đường này cũng đã bị phá hỏng.
Thọ yến của Thái hậu lại bởi vì lệ khí của chính mình mà diễn ra một trận âm biến cùng một trận án oan, cho dù vị thọ tinh nào nhìn thấy cũng sẽ không vui, lại sợ bị thiên hạ bách tính chỉ trích, nên nếu Hoàng đế mở miệng muốn giết mình, Thái hậu không chỉ không cầu tình, sợ sẽ là người thứ nhất vỗ tay khen hay!
Cứ như vậy, đại thế không thể nghịch chuyển, mặc kệ trước mắt quyền lực trong tay vị hoàng đế này rốt cuộc là như thế nào, nhưng rốt cuộc dưới gầm trời này cho dù là người cao quý nhất, cũng không thể cứu được mình!
Ngươi nói đều là sự thật!
Hoàng đế nghiêm nghị mở miệng với Tôn phu nhân.
Tôn phu nhân thì là lời thề son sắt cam đoan:
Hồi bẩm Bệ hạ, dân phụ nguyện lấy tính mạng đảm bảo, nếu có nửa câu hư ngôn, nguyện chịu thiên lôi đánh xuống!
Trong giọng nói Tôn phu nhân mang theo quyết tuyệt, bà thật sự cực hận Mộc Tịch Bắc, chính là nữ tử nhìn như vô hại này, đầu tiên là làm trượng phu của mình bị biếm thành thứ dân, tàn nhẫn hại chết nữ nhi mình, sau đó lại dụ dỗ mình giết chết trượng phu, càng không nghĩ tới chính là, nhi tử may mắn được sống tiếp, vậy mà cũng bị tàn nhẫn sát hại, quá đáng hơn còn có, ca ca của mình, đệ đệ, phụ mẫu huynh trưởng, đều bị tổn hại trong tay nữ tử này, hết thảy đều là vì nữ tử trước mắt này!
Nàng ta hủy đi tất cả của mình, quyền lực, tiền tài, danh dự, địa vị, người yêu, hết thảy hết thảy...
Sắc mặt Tôn phu nhân càng ngày càng dữ tợn, hai mắt đỏ bừng nhìn Hoàng Đế trên thượng thủ, lần này, cho dù phải chết, bà cũng muốn Mộc Tịch Bắc chôn cùng!
Bệ hạ nếu không tin, có thể gọi nữ nhi Liễu Tri Viên - Liễu Mộng ra hỏi thăm, nàng vốn bị bệ hạ định xử trảm vào ba ngày sau, hiện giờ còn bị nhốt ở trong thiên lao, nàng từng tận mắt nhìn thấy quá trình nữ nhi dân phụ bị làm thành người lợn! Dân phụ nơi này còn có thi thể tiểu nữ làm chứng, nữ nhi đáng thương của dân phụ. Vậy mà không còn hình dạng gì. Còn xin bệ hạ minh giám a!
Tôn phu nhân hận không thể có chuyện để nói hết ra, một hơi nói ra một chuyện lại khiến người ta khiếp sợ không thôi!
Mọi người không khỏi thổn thức một mảnh, đều hướng ánh mắt nhìn về phía nữ tử một thân váy lụa màu vàng nhạt, cười đến dịu dàng kia,đá thạch lựu đỏ tươi trên váy càng làm nổi bật nữ tử phá lệ tươi đẹp, nhưng Tôn phu nhân vừa mới nói cái gì? Bà ta nói nữ tử nhìn vô hại giống như búp bê này lại làm Tôn Lộ thành người lợn!
Giết người chẳng qua đầu chạm đất, rốt cuộc phải có bao nhiêu ngoan độc mới có thể hạ ngoan thủ như vậy, trong lòng không ít nam tử cũng phát lạnh, loại nữ tử độc như rắn rết này tuyệt đối không thể cưới về nhà, nếu không hậu trạch không yên, không biết phải dẫn xuất ra bao nhiêu sự tình nữa!
Đường cong trên khóe miệng Mộc Tịch Bắc dần dần mở rộng, Tôn phu nhân này nói chuyện trật tự rõ ràng, chữ chữ âm vang, xem ra không chỉ có không điên, mà còn trải qua vô cùng tốt đây.
Hoàng đế mới không quan tâm Tôn Lộ rốt cuộc biến thành cái gì, ông chỉ quan tâm đến cùng có phải là có người khiến mình biến thành đối tượng cho mọi người chế giễu lường gạt hay không, có phải trở thành đứa ngốc mơ mơ màng màng không biết gì hay không, là có người dám can đảm lừa trên gạt dưới hay không, có phải những người đã từng bị xử tử vẫn còn sống, đang chờ thời cơ trả thù hay không!:
Vậy ám lao kia ở chỗ nào?
Tôn phu nhân lập tức căn cứ hồi ức mở miệng nói:
Dân phụ nhớ rõ, ở đầu đường thiên lao thứ hai quẹo trái, một mực đi về phía trước đến cuối cùng, trong góc tường của gian nhà tù cuối cùng có một cái chén bể, cái chén bể kia chính là cơ quan mở ra ám lao, chỉ cần Bệ hạ phái người tiến đến điều tra, nhất định có thể phát hiện ám lao, những người này lừa trên gạt dưới, mong rằng bệ hạ minh xét!
Hoàng đế nháy mắt với Vương công công bên người, Vương công công lập tức mang theo mấy tên thái giám đi ra ngoài, xem bộ dáng là tiến về thiên lao điều tra xem lời Tôn phu nhân nói là thật hay không.
Hoàng đế đang muốn mở miệng, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến cấp báo:
Báo!
Hoàng đế lập tức đứng dậy, nhìn thấy một binh sĩ thân mặc áo giáp vội vàng chạy vào, đúng là thủ hạ của Hoàng đế Sở phó tướng, Sở phó tướng quỳ gối trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế cũng có chút bất an mở miệng nói:
Chuyện gì mà kinh hoảng như thế!
Mọi người nhìn thấy tiến đến cấp báo chính là một thân phong trần Sở phó tướng, vẻ mặt cũng đều nghiêm túc hẳn lên, Phó tướng quân này hô to cấp báo, tất nhiên là có chiến sự đánh tới, nếu không nhất định sẽ không như thế:
Khởi bẩm bệ hạ, Đồng La quốc khẩn cấp khởi xướng tiến công Tây La ta, Hàn Mộc Tướng quân đang dẫn binh chống cự!
Tất cả mọi người đều là vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng chấn động, chẳng lẽ thật sự là vì âm biến mà đến, quốc gia bắt đầu rung chuyển bất an?
Không biết người lãnh binh Đồng La Quốc là ai?
Ân Cửu Dạ vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Vị Lục hoàng tử vừa trở về giống như biến đã thành người khác này.
Là Tam hoàng tử Đồng La.
Sở phó tướng không có một tia do dự trả lời, An Nguyệt Hằng vẫn mắt lạnh nhìn hết thảy mọi chuyện, bưng lên chén ngọc Lưu ly trên bàn uống một hớp, hơi thở không có một tia dao động, ôn hòa đến cực điểm.
Đồng La cũng không phải đại quốc, so với Tây La thì nhỏ hơn một chút, tài lực cùng độ giàu có đều kém xa Tây La, nhưng lại binh hùng tướng mạnh, binh sĩ hung hãn, binh lực cực mạnh, Tây La mặc dù cũng là tiểu quốc, lại cực độ giàu có, lương thảo rất nhiều, nhưng binh lực lại lạc hậu kém xa Đồng La Quốc rất nhiều.
Cho nên, hai quốc gia bình thường chỉ có một ít va chạm ở biên cương, mặc dù Đồng La binh hùng tướng mạnh, lại bởi vì tài lực cùng lương thảo không theo kịp, xưa nay không dám trắng trợn tiến công, kéo dài chiến sự, kể từ đó, hai phe áp chế lẫn nhau, mới luôn bình an vô sự.
Khi nào thì phát sinh chuyện này? Là Hàn Mộc Tướng quân phái ngươi tới?
Tiếng nói của Ân Cửu Dạ trầm thấp, mang theo tia nghiền ngẫm.
Mộc Tịch Bắc nheo cặp mắt lại, trầm mặc không nói, tâm tư lại nhanh chóng chuyển động, sự tình làm sao có thể trùng hợp như vậy, là cái gì khiến cho Đồng La Quốc đất đai cằn cỗi đột nhiên dám khởi xướng tiến công Tây La, chẳng lẽ đây cũng là một cái bố cục?
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn về phía An Nguyệt Hằng, chống lại ánh mắt của hắn, An Nguyệt Hằng chỉ nhàn nhạt gật đầu, Mộc Tịch Bắc cảm thấy trầm xuống, quả nhiên là tác phong của An Nguyệt Hằng, vô luận như thế nào đều phải từ đó vớt được lợi ích lớn nhất, hắn sợ một chuyện âm biến không dao động được căn cơ Hoàng đế, không tiếc làm cho mình tội càng thêm tội, đem chiến sự bùng nổ quy tội trên đầu mình, khiến cho mình trở thành tội nhân thiên cổ! Từ đó mượn cơ hội chia cắt binh quyền trong tay Hoàng đế.
Nếu như mình nhớ kỹ không sai, thì Hàn Mộc cùng Sở phó tướng đều là ám kỳ của An Nguyệt Hằng đặt ở trong tay Hoàng đế, công khai là nhất mạch người Hoàng đế, kì thực là quân cờ An Nguyệt Hằng cắm vào nhiều năm, vẫn luôn bất động, bây giờ mượn cơ hội này, giả bộ ngăn địch, muốn từ trong tay Hoàng đế phân chia binh quyền, khiến Hoàng đế không thể không phái binh đi trợ giúp bọn người Hàn Mộc, dùng việc này làm lớn mạnh binh mã của mình.
Ân Cửu Dạ gật gật đầu, không nói lời gì nữa, đen kịt trong mắt khiến cho người ta nhìn không ra một tia gợn sóng, mọi người không khỏi có chút tò mò, không biết Lục hoàng tử đối với chuyện này có cái nhìn như thế nào?
Ngươi trước nói cho Hàn tướng quân, mong hắn nhất định phải ra sức ngăn địch, ngăn cản xâm lấn, ít ngày nữa Trẫm chắc chắn sẽ phái viện quân đi qua, mong hắn ngàn vạn lần phải giữ vững cứ điểm!
Hoàng đế đối với binh quyền bảo bối trong tay mình quả thực rất cẩn thận, làm sao sẽ đơn giản như vậy mà thả đi.
An Nguyệt Hằng cũng không mở miệng khuyên bảo, đồng dạng cẩn thận từng li từng tí, sợ khiến cho Hoàng đế sinh ra một tia hoài nghi.
Sở phó tướng đành phải có chút thất vọng rời đi đại điện, mà Hoàng đế lại mở miệng nói:
Đồng La phát binh, đều bởi vì âm biến dựng lên, âm biến một chuyện, quả nhiên là dao động căn nguyên quốc gia, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có trước giải quyết việc này, chiến sự với Đồng La Quốc mới có cơ hội chuyển biến!
Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia trào phúng, Đế vương một quốc gia, nghe nói chiến sự, không lập tức triệu tập quần thần chuyển chiến vào thư phòng, thương thảo kế sách ngăn địch, lại là ở chỗ này muốn truy tra một sự kiện giả dối hư ảo! Thật sự là người si nói mộng, không thể nói lý!
Có Đế vương như vậy, khó trách Tây La vẫn luôn bị áp chế, khắp nơi bị các nước khác quản chế, nếu không phải nhiều năm qua nền tảng tốt, sợ là cái Tây La này sớm đã bị mọi người chia cắt hầu như không còn.
Mộc Tịch Bắc, đối với chuyện lừa trên gạt dưới, ngang nhiên đem tử phạm thay xà đổi cột, cũng tàn nhẫn sát hại, ngươi còn có lời gì muốn nói!
Ánh mắt Hoàng đế rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, nghiêm nghị chất vấn.
Mộc Tịch Bắc lại chỉ mang vẻ mặt mờ mịt dịu dàng nói:
Hồi bẩm Bệ hạ, thần nữ thực sự không rõ, thần nữ vì sao phải làm như vậy, nếu Bệ hạ đã ban chết cho nữ nhi Tôn phu nhân, thần nữ cần gì phải làm điều thừa?
Hoàng đế nhất thời trả lời không được, Mộc Tịch Bắc nói quả thật cũng có đạo lý, dù gì Tôn Lộ đều không thoát khỏi cái chết, vậy Mộc Tịch Bắc cần gì phải thay xà đổi cột, chịu nguy hiểm thật lớn làm ra chuyện lừa trên gạt dưới như vậy.
Tôn phu nhân vừa thấy vậy, lập tức mở miệng nói:
Hồi bẩm bệ hạ, có thể tuyên triệu Liễu Mộng lên điện, ở trước mặt giằng co, Liễu Mộng từng tận mắt nhìn thấy, Mộc Tịch Bắc cùng thị nữ của nàng cùng nhau làm tiểu nữ thành người lợn, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm, thậm chí ngay sau đó còn đưa thi thể đến trước của phòng dân phụ, nếu như Bệ hạ không tin, dân phụ có thể lấy thi thể ra làm chứng.
Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm mở miệng nói:
Hồi bẩm Bệ hạ, thời gian trước thần nữ có nghe nói Tôn phu nhân đã bị điên, không biết sao Tôn phu nhân lại có thể ung dung xuất hiện ở trên đại điện vậy.
Hả? Tôn phu nhân trước mắt không phải rất thanh tỉnh sao!
Trong giọng nói của Hoàng đế xen lẫn tức giận.
Hồi bẩm Bệ hạ, Tôn phu nhân ngày đó nổi điên nhưng lại tự tay giết chết Trừng Giang Hầu, Bệ hạ nếu không tin, không ngại tìm người Tôn gia đối chất, nghe nói chuyện này ở Đế đô rất ồn ào huyên náo, không ít người của Tôn gia đều tận mắt nhìn thấy, có điều về sau lại ngại Tôn phu nhân dù sao cũng là Đương gia chủ mẫu, lại bởi vì cảm xúc bất ổn, mới không truy cứu nữa, chẳng qua hiện giờ xem ra, Tôn phu nhân ăn nói rõ ràng, không giống nổi điên, như vậy cũng có thể đoán được cái chết của Trừng Giang Hầu là Tôn phu nhân sớm có dự mưu.
Mộc Tịch Bắc cũng không vội mà cãi lại cho mình, chỉ là trước liền mở miệng về chuyện Tôn phu nhân giết chồng.
Tôn Kính Nho, có chuyện này không?
Hoàng đế mở miệng hỏi thủ hạ Gia chủ tân nhiệm Tôn gia.
Tôn gia sớm đã chia năm xẻ bảy, Tôn Kính Nho chính là được Mộc Chính Đức ủng hộ, chiếm cứ vị trí người nối nghiệp Tôn gia, dưới sự trợ giúp của Mộc Chính Đức, những bàng chi hoặc bị chèn ép hoặc là đấu không lại, hoặc quy thuận, hoặc là hủy diệt, hoặc là lập môn hộ khác, tóm lại, Tôn gia đã thực sự hóa thành thế lực Tướng phủ rồi.
Tôn Kính Nho đứng ra khom người nói:
Hồi bẩm bệ hạ, thật sự có việc này, từ sau khi đại ca bị giáng chức, đại tẩu liền có chút thần trí rối loạn, cho đến một đêm, rốt cục không chịu nổi thống khổ tang nữ, bởi vì bị đại ca khiển trách hai câu, liền động sát ý, tự tay giết chết đại ca, từ đó thần trí hoàn toàn thất thường. Nhưng bây giờ nhìn thấy, đại tẩu ăn nói hữu lễ, trật tự rõ ràng, lại không giống dáng vẻ bị điên, vi thần thật sự là hoang mang.
Tôn Kính Nho tránh đi chuyện Tôn phu nhân là sau khi vào cung mới trở nên thất thường, tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói Tôn phu nhân giết chết Trừng Giang Hầu.
Tôn phu nhân, việc này ngươi giải thích thế nào!
Hoàng đế nhìn thấy sự tình loạn thành một đoàn, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, hôm nay nếu như không chết mấy người, chuyện này là không thể lắng lại.
Sắc mặt Tôn phu nhân buồn bã, dập đầu mấy cái, lần nữa mở miệng nói:
Hồi bẩm bệ hạ, ngay lúc đó thần trí dân phụ quả thật có chút vấn đề, cũng thừa nhận là dân phụ giết phu quân của mình, về việc này, dân phụ nguyện ý lấy cái chết tạ lỗi, chỉ có điều lúc ấy dân phụ cũng là bị Mộc Tịch Bắc xúi giục cùng uy hiếp, mới có thể bị kẻ gian lợi dụng, giết chết phu quân của mình.
Hoàng đế không nói, Tôn phu nhân dừng một chút tiếp tục mở miệng nói:
Dân phụ bây giờ chỉ khẩn cầu bệ hạ tra rõ cái chết của tiểu nữ, cho tiểu nữ một cái trong sạch, tiểu nữ có tội, bệ hạ xử phạt dân phụ tự nhiên không lời nào để nói, chỉ là lại có người cả gan làm loạn, không nhìn bệ hạ, tùy ý bóp méo ý chỉ của Bệ hạ, lừa trên gạt dưới, đây là đặt bệ hạ ở chỗ nào!
Tôn phu nhân làm ra một bộ cho dù ngươi giết ta ta cũng phải nói, phảng phất như mình là nhân sĩ chính nghĩa liều chết yết kiến, giữ gìn lợi ích cho Hoàng tộc vậy.
An Nguyệt Hằng cũng không mở miệng, nhưng Đa Luân lại lần nữa lửa cháy đổ thêm dầu:
Hoàng huynh, ta thấy Tôn phu nhân ngôn từ chuẩn xác, không giống nói dối, việc này nếu không tra rõ, thật sự sẽ có hại cho uy vọng Hoàng tộc, trên làm dưới theo, người ở phía trên dám can đảm làm như thế, về sau mấy quan viên này còn không phải tùy hứng làm bậy theo.
Đa Luân vẻ mặt mị thái, dường như còn chưa từ bên trong tình dục hồi trở về, nhưng lời nói ra lại không chút nào tương xứng với hình tượng của nàng.
Lão thái phi nghe nửa ngày, rốt cục mở miệng:
Hồi bẩm bệ hạ, Bản cung nghe nói, sau khi Trừng Giang Hầu chết, Tôn phu nhân đột nhiên mất tích, chỉ để lại một người nhi tử đau khổ quần nhau, theo ý kiến của Bản cung, lời nói của Tôn phu nhân chưa chắc có thể tin, bà ta đã có thể làm ra chuyện giết chồng bỏ con, làm sao có thể cam đoan lời nói của bà ta không phải hư ngôn chứ?
Mộc Tịch Bắc có chút kinh dị Lão thái phi vậy mà lại mở miệng, nghĩ nghĩ, cuối cùng đem cái này quy kết là bà lo lắng mình xảy ra chuyện, mà khiến Tướng phủ bị liên lụy thôi.
Tất cả mọi người lâm vào trầm tư, một màn hôm nay, dường như có người tận lực nhằm vào phủ Thừa Tướng a, nếu nói như vậy, âm biến lúc đầu là cho mọi người đánh đòn cảnh cáo, khiến mọi người như lọt vào trong sương mù, tin tưởng tám phần, thế nhưng sau đó Tôn phu nhân mang chứng cứ vô cùng xác thực xuất hiện, lại giống như có chỗ dự mưu.
Liên tưởng đến ngày đó Tôn gia bị diệt, phủ Thừa Tướng được chén canh lớn nhất, bây giờ Tôn phu nhân thống hận Tướng phủ như thế, liền suy đoán ra lúc trước Tôn phủ bị tiêu diệt là do một tay Tướng phủ đạo diễn, duy chỉ có Tôn phu nhân giả ngây giả dại tránh thoát một kiếp, bây giờ lại cắn nát răng ngà, liều cái mạng nhỏ cũng phải kéo theo Tướng phủ làm đệm lưng.
Đây chính là cái gọi đầu trọc không sợ nắm tóc, Tôn phu nhân đã không còn gì cả, thì bà sợ cái gì? Thế nhưng Mộc Tịch Bắc lại khác, có quá nhiều thứ trong tay, tùy tiện một thứ cũng có thể hủy diệt nàng.
Khởi bẩm bệ hạ, Liễu Mộng đưa đến.
Một thái giám đi đến trước mặt Hoàng Đế khom người mở miệng.
Tuyên!
Lúc Liễu Mộng bị mang lên quả thực làm đám người kinh ngạc một phen, cái nữ tử khô gầy chỉ còn lại bộ xương này thật sự là mỹ nhân được xếp vào hàng thưởng đẳng ở Đế đô sao? Nhìn xem cỏ khô dính đầy tóc, bùn đất dính đầy móng tay thật dài, lại thêm một đôi mắt không có tiêu điểm, làm người ta cảm thấy thật buồn nôn.
Lông mày Thái hậu vặn thành một tòa núi nhỏ, Liễu Mộng xuất hiện ở trong cung điện vàng son lộng lẫy này có chút không hợp nhau, thậm chí ngay cả hương khí trong đại diện cũng bị phai nhạt, ngược lại nhiều hơn một mùi tanh hôi, không thể không nói, đây chính là một cái thọ thần trôi qua tệ nhất của đương triều Thái hậu!
Nhưng cho dù như thế, Thái hậu lại không thể rời đi, nếu không sự tình âm biến xảy ra trách tội ở trên đầu của mình thì phải làm thế nào cho phải, huống chi, Thái hậu cũng không muốn rời đi, bà ngược lại muốn nhìn một chút, chuyện hôm nay đến cuối cùng sẽ như thế nào, thật sự là bởi vì lệ khí Mộc Tịch Bắc bố trí, hay là có người giở trò, lợi dụng thọ yến của bà âm thầm thao túng hết thảy!
Tôn phu nhân nói ngươi chính mắt nhìn thấy Mộc Tịch Bắc làm Tôn Lộ thành người lợn, thật sự có việc này không?
Hoàng đế mở miệng nói với Liễu Mộng.
Liễu Mộng lại giống như người mất hồn, hai mắt vô thần, nửa ngày mới phản ứng được, nhẹ gật đầu.
Mộc Tịch Bắc lại đứng lên đi đến trước mặt Liễu Mộng, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng ta, nói khẽ:
Như vậy xin hỏi Liễu tỷ tỷ, ta là như thế nào làm Tôn Lộ thành người lợn?
Liễu Mộng có chút hoảng sợ nhìn bộ dáng cười yếu ớt trước mắt, không khỏi nhớ đến tình hình ngày đó, nhớ tới một cái Tôn Lộ đang sống sờ sờ, cuối cùng lại biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ kia, che hai lỗ tai, nhắm chặt hai mắt, liều mạng lắc đầu:
Không cần... Không cần.... A a a!
Mộng nhi, Mộng nhi, con sao vậy, sao vậy?
Tôn phu nhân một phen chế trụ Liễu Mộng, cánh tay nắm tay nàng cực kì dùng sức, móng tay thật dài thậm chí đều đâm vào làn da khô héo của Liễu Mộng.
Không được, không được, Mộng nhi ngươi rõ ràng đáp ứng ta sẽ chỉ chứng Mộc Tịch Bắc, thành bại ngay tại lúc này, ngươi ngàn vạn không được lùi bước, không được... Ngươi phải kiên trì lên, phải chịu đựng, chúng ta lập tức có thể báo được đại thù, lập tức có thể báo được đại thù rồi! Tôn phu nhân cực kì kích động, dường như ký thác kỳ vọng cực cao ở Liễu Mộng.
Trong mắt Đa Luân lóe lên một tia ảo não, Liễu Mộng này thật đúng là vô dụng, một câu liền bị dọa thành như vậy, Tôn phu nhân này làm sao lại tìm một thứ ngu xuẩn như vậy đến làm chứng, xem ra cũng là phế vật, Đa Luân nàng ghét nhất chính là thời khắc mấu chốt không dùng được người, nam nhân cũng là như thế.
Có điều cái này cũng gián tiếp chứng minh Mộc Tịch Bắc đúng là một nữ tử ngoan độc, vì thế nàng cực kì thưởng thức, mơ hồ có chút hưng phấn.
Tiểu bối Lư gia cũng vô cùng nghiêm túc nhìn chăm chú trò hay vừa ra, dường như cảm thấy Gia chủ cực kì xem trọng Ngũ tiểu thư Tướng phủ, nghe gia chủ nói, nàng ta cầm kỹ cao siêu, thắng được từng người trong Lư gia, lại nghe nói nàng ta tâm tư quỷ bí, Thôi gia, Tôn gia, Liễu gia đều hao tổn trong tay nàng, trong tiểu bối Lư gia cũng không có người nào là đối thủ của nàng, nhưng các nàng xem cho tới bây giờ, lại chỉ cảm thấy vị tiểu thư Tướng phủ này liên tục bị áp chế gắt gao, ngẫu nhiên một hai câu mặc dù hữu dụng, nhưng không cách nào thay đổi bại cục, thật là nhìn không ra có cái gì ghê gớm, sao gia chủ lại phải cẩn thận như vậy.
Lư Dẫn Ngọc lại hừ lạnh một tiếng, hắn đã nói qua, ở bên trong tiểu đánh tiểu nháo, Mộc Tịch Bắc này có lẽ có thể đùa giỡn một ít thông minh, nhưng nếu phụ thân của mình liên thủ với Đa Luân, nàng làm sao có đường đánh trả, sợ là hôm nay chỉ có một đường chết thôi!
Mộc Tịch Bắc cười nhìn Tôn phu nhân, mở miệng lần nữa:
Tôn phu nhân, Bắc Bắc thật sự không biết phu nhân có thâm cừu đại hận gì với Bắc Bắc, lại nói Bắc Bắc thành người ác độc như vậy, Tôn tỷ tỷ đối ta không tệ, ta vì sao phải ác độc như vậy, nàng vốn là bị bệ hạ ban chết, ta tất nhiên là vạn phần đau lòng, trước không nói sao ta phải xuống tay độc ác với nàng ấy, lại nói ta có tài đức gì, vậy mà có thể thúc đẩy Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân làm việc cho ta, phu nhân ngài thật sự là xem trọng Bắc Bắc.
Dưới sự cổ vũ của Tôn phu nhân, oán hận cùng không cam lòng trong lòng Liễu Mộng dường như đánh bại sợ hãi, mở miệng nói với Hoàng đế:
Bệ hạ, tội nữ tận mắt nhìn thấy, từng lời của Tôn phu nhân đều là thật, ngày đó chính là ở hình phòng thiên lao, có Mộc Tịch Bắc cùng nha hoàn bên người nàng ta, nha hoàn kia biết võ, lại nối giáo cho giặc, Bạch phó thống lĩnh cũng một giuộc với hai người, tùy ý hai người làm Tôn Lộ... Làm Tôn Lộ...
Liễu Mộng dường như thật sự là khó mà mở miệng, nghĩ tới tràng cảnh hôm đó còn mơ hồ buồn nôn.
Từng lời của tội nữ đều là sự thật, nếu là có nửa câu hư ngôn, cam nguyện chịu bệ hạ xử trí!
Liễu Mộng cùng Tôn phu nhân lần này đều đánh bạc tính mạng muốn đưa Mộc Tịch Bắc vào chỗ chết.
Ánh mắt Ngũ Thanh Thanh vẫn luôn dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng ta nhìn An Nguyệt Hằng dường như có chút không giống, nói không nên lời là cái nào không giống, nhưng bằng vào nhiều năm ở chung, nàng vẫn phát giác tia khác biệt này, thế là ánh mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc không khỏi nhiều hơn mấy phần tìm tòi nghiên cứu, tay cầm chén lưu ly có chút nắm chặt.
Ngân Bình vốn luôn đắm chìm trong sự sợ hãi mà Thanh Từ mang tới, giờ phút này nghe thấy Thanh Từ làm người ta thành người lợn, hai tay nắm thật vạt áo của mình, làm bọn chúng không còn run run rẩy lợi hại như vậy nữa.
Ân Cửu Dạ nhìn nữ tử khuôn mặt như vẽ ở giữa sân, nàng chỉ là cười, cười những người trang điểm lộng lẫy, cười đại diện vàng son lộng lẫy này, nhưng hai mắt mỉm cười kia lại chỉ là lạnh, vô biên tĩnh lặng, cho dù hãm sâu trong thiết kế trùng điệp, nhưng không có một tia bối rối, phảng phất như đứa bé không trải qua thế sự.
Theo ai gia thấy, bây giờ chỉ chờ Vương công công trở về, nếu thật sự có ám lao, như vậy chính là chứng cứ vô cùng xác thực, trực tiếp kéo Mộc Tịch Bắc ra ngoài chém đầu đi!
Thái hậu thanh âm lạnh lẽo mở miệng, hoàn toàn không có ôn hòa như lúc ban đầu.
Thái hậu nhìn xem Lão thái phi ở phía dưới, trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu có thể làm bà ta cũng liên lụy vào, tất nhiên là không thể tốt hơn.
Lão thái phi nghe thấy lời này của Thái hậu cảm thấy trầm xuống, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt mang theo chút lo lắng, Mộc Tịch Hàm rốt cục cũng đưa ánh mắt về phía muội muội của mình, vẫn an tĩnh như cũ khiến cho người ta cơ hồ có thể bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Có điều, không ai biết, giờ phút này trong lòng của nàng đang cuồn cuộn cơn sóng gió động trời, nam nhân kia lại là Lục hoàng tử! T im của nàng từ một khắc hắn xuất hiện tại đại điện bỗng nhiên đình chỉ, sau đó bắt đầu kịch liệt nhảy lên, nàng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như vậy, khuôn mặt như đao gọt, mang theo kiên nghị, trong con ngươi đen nhánh mang theo tàn nhẫn cùng vô tình khiến người ta điên cuồng, không giống hôm đó đơn thuần yên tĩnh, lại giống như thiên thần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.
Mộc Tịch Hàm không thể dời ánh mắt nàng ra khỏi người hắn, cứ việc nàng biết, nam nhân này rất có thể là nam nhân của muội muội mình, quả nhiên, nàng nhìn thấy một màn vẫn làm lòng nàng buồn phiền khó chịu, nam nhân coi trời bằng vung kia, lại chỉ hướng ánh mắt về phía muội muội của mình, mang theo dịu dàng cùng quyến luyến, cứ việc lướt qua trong giây lát, nhưng bởi vì nàng tiên đoán giữa hai người có vấn đề, cho nên tuỳ tiện cũng đã nhận ra.
Không bao lâu, Vương công công nhận hoàng mệnh mang theo hai tiểu thái giám trở về, cùng nhau mà đến còn có Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân Bạch Trúc, Hoàng đế vội vàng hỏi Vương công công:
Thế nào? Có tìm được không!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Vương công công, vểnh tai nghe kết quả, phải biết đây chính là một cái mấu chốt quyết định sinh tử!
Vương công công lau mồ hôi trên mặt, gật đầu đáp lời:
Hồi bẩm Bệ hạ, đúng là tìm được!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Đỡ trán.... Thật là, Tiểu Tuyết. Còn có ai... Hài tử nhóm nên ra phơi nắng a... Nếu không thô đến, tối nay liền lãng quên các ngươi....囧 Hài tử nhóm mau mau nổi lên a...