*lễ băng nhạc hoại 禮樂崩壞 lễ nhạc giáo hóa hư hỏng, đạo đức quy củ, kỉ cương xã hội đổ nát.
Đa Luân quăng ra một cái mị nhãn với Gia chủ Lư gia, Gia chủ Lư gia suýt nữa không giữ nổi tư thái quân tử, trầm giọng mở miệng nói với Lư Dẫn Ngọc:
Được rồi, Dẫn Ngọc, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Lư Dẫn Ngọc tự nhiên biết phụ thân cùng vị Trưởng công chúa trước mắt đang muốn làm gì, cúi đầu xuống, cung kính rời đi.
Qua mấy ngày sau, sự kiện Liễu gia diệt vong dường như vẫn còn dư âm, bị dân chúng đầu đường cuối ngõ nói chuyện say sưa, mà thọ yến của Thái hậu thoáng cái cũng đã đến, các đại gia tộc đều làm chuẩn bị đầy đủ.
Dù sao Quách La thị chân chính cũng là quý tộc trăm năm, dù cho quy ẩn, lại không thể khinh thường.
Thọ yến được định tổ chức vào xế chiều, từ xế chiều đến tối.
Tiểu thư, Lão thái phi gọi người đi qua, đã chuẩn bị lên đường rồi.
Chức Cẩm ở ngoài cửa gõ hai lần, nhu thuận mở miệng.
Biết rồi.
Thanh Từ thay Mộc Tịch Bắc trả lời nói.
Mộc Tịch Bắc đứng dậy, mở miệng nói với Bạch Lộ và Thanh Từ:
Hôm nay nhiều người phức tạp, phải cẩn thận một chút, tận lực giảm bớt sự tồn tại của chính mình.
Bạch Lộ và Thanh Từ vẻ mặt nghiêm túc, dường như cũng biết hôm nay chính mình cần phải cẩn thận làm việc.
Từ khi Liễu gia hoàn toàn bị diệt, Bạch Lộ cũng đã trở lại, trải qua một đoạn thời gian tu dưỡng, vết thương của Triệu Loan Kính cũng đã khỏi hẳn, bởi vì tu dưỡng thoả đáng, nên cũng không để lại mầm bệnh gì.
Một đoàn người đi đến phòng trước, mặc dù còn chưa xuất phát, nhưng người đã đến không sai biệt lắm.
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn đám người trong sảnh, Lão thái phi một thân đoạn cẩm bào hoa sen màu xanh xen lẫn kim tuyến thêu trăm đóa hoa lựu, trên búi tóc Triêu Vân Cận Hương là trâm cài tóc mạ vàng phỏng theo hình bách hoa mạn thảo như ý phức tạp, cả người khí tức trầm ổn, đại khí lại an phận xa hoa, cực kì phù hợp khí tức của bà.
( Mạn thảo: Loài thực vật, thân nhỏ, có thể vin, quấn hoặc leo lên cây khác.)
Phía dưới ghế ngồi bên trái lại là Mộc Tịch Hàm một thân váy dài hoa sen mới nở xen lẫn tơ bạc thêu Bạch Liên màu hồng nhạt, trên đầu là trâm cài mạ vàng xuyên hoa hí châu, sợi tóc chỉnh tề, không thấy một tia lộn xộn, cả người yên tĩnh mà nhu hòa, dung mạo tuyệt sắc.
Tuy nhiên người ngồi ở phía đối diện lại làm Mộc Tịch Bắc có chút kinh ngạc, không phải người bên ngoài, mà là Thôi di nương vẫn luôn bị nàng đút thuốc, lâu ngày không thấy, cả người bà gầy gò không ít, toàn bộ xương gò má đều hiện ra, cho dù là son phấn nồng đậm cũng khó che đi sắc mặt khô vàng, có điều cũng may, trong mắt của bà còn mang theo chút thần thái, làm cho cả người đều có sức sống không ít, cũng là một bệnh mỹ nhân.
Mộc Tịch Bắc biết, chắc là vị trong cung kia trở thành sủng phi của Hoàng thượng, cho nên phái người dò xét tình hình gần đây của mẫu thân, cũng muốn cho Thôi di nương tiến cung, để hai mẹ con có cơ hội gặp nhau. Cho nên Lão thái phi cũng ngầm đồng ý, dù sao Mộc Kiến Ninh hiện tại nói thế nào cũng là phi tần.
Thôi di nương chống lại Mộc Tịch Bắc thì hơi rụt rè, những ngày bà bị giam, trôi qua thê thảm không chịu nổi, thậm chí biết rõ trong thuốc mình uống đã bị động tay động chân, thân thể càng ngày càng kém, nhưng lại không dám không uống, nhiều nhất cũng chỉ dám đưa vài thứ cho nha hoàn đưa thuốc, để cho chính mình không phải chết nhanh như vậy.
Nhưng hôm nay sau khi đi ra, bà lại phát hiện bầu trời trong Tướng phủ đều thay đổi rồi, đã từng không ai bì nổi Đương gia chủ mẫu Liễu Chi Lan bây giờ lại thê thảm thành dáng vẻ đó, bà còn nghe nói Liễu gia bị diệt, nữ nhi cũng bị tươi sống chôn cùng, trái tim Thôi di nương cũng treo thành một đoàn.
Thôi di nương chống lại ánh mắt cười mà như không cười kia, cả người nhịn không được run rẩy, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, lại ngay cả lời cũng không dám phun ra khỏi miệng.
Mộc Tịch Bắc dời ánh mắt, không thèm để ý nữa.
Bắc Bắc đến rồi, ngồi đi, sao Hải Dung còn chưa tới?
Sau khi Lão thái phi nói xong với Mộc Tịch Bắc, liền nghiêng mặt hỏi Tình Cô cô bên cạnh.
Tình cô cô cúi đầu nói:
Đã thông báo rồi, chắc hẳn đang trên đường.
Lão thái phi gật gật đầu, lại mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
Lư gia hạ chiến thư so đấu cầm nghệ với ngươi, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
Bắc Bắc không dám nói bừa, tự nhiên nỗ lực hết sức.
Mộc Tịch Bắc cúi mắt dịu dàng nói.
Lão thái phi nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, thật ra bà cũng không quan tâm đến thắng thua của lần so đàn này, chỉ là ở trong cung nhiều năm như vậy, bà biết được Lư gia này vốn cũng không phải gia đình quân tử gì cả, vụng trộm làm không biết bao nhiêu thủ đoạn bẩn thỉu, có điều thanh danh cực tốt của Lư gia ngược lại là sự thật, thậm chí ngoài Tây La, các Đại thế gia ở quốc gia khác, cũng đều nghe đến danh tiếng Lư gia.
Kết quả không nên cưỡng cầu, hết sức là được rồi, Tình nhi, lấy đàn ra đây.
Lão thái phi lại mở miệng.
Lão thái phi vừa dứt lời, Tình cô cô một thân áo sa tanh hạnh sắc phối váy lụa vén rèm lên, đi vào buồng trong, không bao lâu, trong tay bưng theo một cây đàn cổ đi ra, đưa nó đến trước mặt Mộc Tịch Bắc.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc dừng ở phía trên đàn cổ, mô phỏng đàn Phục Hi, hình thức sung mãn, mặt sơn nâu đen, nền sơn nâu đỏ, có đoạn lông trâu tinh mịn, vừa nhìn thì biết đây là đàn cổ tuyệt giai đời đầu rồi.
Trên đàn sơn đoạn vân, là dấu hiệu của đàn cổ niên đại xa xưa, bởi vì trường kỳ diễn tấu chấn động cùng chất gỗ, sơn nền khác biệt, có thể hình thành nhiều loại đoạn vân, bình thường sẽ làm cho tiếng đàn càng thêm thấu triệt, bề ngoài mỹ quan, cho nên cũng càng thêm quý giá.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng kích thích một dây đàn, liền phát ra thanh âm trong suốt mượt mà, mơ hồ không tiêu tan.
Lão thái phi thấy vậy, mở miệng giải thích:
Đàn này cũng theo ta đã nhiều năm, hôm nay ngươi cứ dùng nó diễn tấu đi, đàn trong cung tuy rằng quý báu, lại dễ dàng bị người động tay động chân, sử dụng cũng không thể an tâm.
Ánh mắt mọi người ở đây đều bị đàn này hấp dẫn, đều nghe Lão thái phi giải thích.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nàng có thể hiểu được cố kỵ của Lão thái phi, đồ vật trong cung tuy rằng quý báu, nhưng ngươi cũng phải có mạng hưởng dụng, xoay người giao đàn cho Bạch Lộ:
Cất đàn trên xe ngựa đi.
Bạch Lộ cẩn thận nhận lấy, xoay người đi ra ngoài, đúng lúc Mộc Hải Dung cũng chạy tới, đồng dạng là trang dung trang phục tỉ mỉ, một thân váy dài quất sắc thêu đầy trân châu cùng đá hổ phách mượt mà, ở phía trên quất sắc diễm lệ toả sáng cực kì đẹp mắt. Cả người không chỉ có vẻ nhu thuận, mà còn vô cùng xinh đẹp.
Được rồi, nếu đã đến đông đủ thì lên đường đi, nếu như đi trễ, không tránh khỏi bị người làm đầu đề câu chuyện.
Lão thái phi đứng lên đi ở phía trước.
Một đoàn người lên ba chiếc xe ngựa, Lão thái phi mang theo Thôi di nương ngồi ở chiếc thứ nhất phía trước, dù sao hôm nay thân phận của bà không chỉ là một cái di nương, ít nhiều cũng đã nâng lên, Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Hàm cùng Mộc Hải Dung thì ngồi ở chiếc xe ngựa thứ hai, mà chiếc thứ ba thì chở thọ lễ của Tướng phủ tặng Thái hậu, cùng với cây đàn cổ kia, có lẽ còn có mấy bộ vũ y dự bị, dù sao cũng là cung yến, tiểu thư các nhà khó tránh khỏi muốn phân cao thấp, nếu như không muốn dùng đồ vật trong cung, tự nhiên đều phải tự mình chuẩn bị đầy đủ.
Mà công tử Tướng phủ thì đã tiến cung từ sáng sớm, nam tử chạy vạy ở quan trường dường như phiền phức nhiều hơn nữ tử cùng cấp bậc lễ nghĩa, rất nhiều người đều cần hàn huyên.
Mộc Tịch Bắc nhìn xem xe ngựa, xe ngựa cũng không phải cực kì xa hoa, nhưng cũng không mất đi khí độ Tướng phủ, xem ra Lão thái phi đối với thọ yến hôm nay cũng là hết sức cẩn thận, suy nghĩ cẩn thận sợ là có chút ân oán với Thái hậu, điều này không khỏi làm Mộc Tịch Bắc lưu thêm một phần tâm tư.
Trâm cài này của Ngũ tỷ tỷ thật là xinh đẹp.
Mộc Hải Dung hiếm khi chủ động mở miệng, một mặt đơn thuần, trong mắt chỉ có đơn thuần hâm mộ, cũng không có cái gì ghen ghét hoặc là không có hảo ý.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc dừng ở trên người Vị Lục muội muội từ trước đến nay đều nhu thuận, Mộc Hải Dung này luôn luôn giảm nhẹ sự tồn tại của chính mình, lại rất ít khi gây chuyện thị phi, đến trong phủ lâu như vậy, dường như cũng chưa hề làm ra chuyện gì bất lợi cho nàng, nhưng nàng cũng không cho rằng Mộc Hải Dung có thể an ổn sống trong Tướng phủ nhiều năm như vậy, sẽ là một nhân vật đơn giản, nếu thật sự đơn thuần nhu thuận, sợ là đã sớm bị người khác ăn sống nuốt tươi rồi.
Xe ngựa lắc qua lắc lại chạy gần một canh giờ, cuối cùng đã đến Trọng Hoa môn Hoàng cung, bởi vì lo lắng vấn đề nữ quyến, cho nên Trọng Hoa môn mở thả, cho phép xe ngựa tiến vào, nhưng lại không thể bôn tẩu, mà phải thống nhất dừng ở Đình Thành viện, lại đi bộ đến Triêu Phượng điện của Thái hậu, ở nơi đó làm lễ mừng cho Thái hậu, tổ chức yến hội.
Mấy người xuống xe ngựa, liền có một thái giám dẫn đường, bởi vì là ngày vui, thái giám cùng cung tỳ cũng đều đổi lại quần áo tiên diễm, thái giám là áo bào màu đỏ tím, cung tỳ là váy lụa diễm lệ màu hồng, từ xa nhìn lại, cực kì đẹp mắt.
Thái phi nương nương, mời đi bên này.
Thái giám ở phía trước dẫn đường, mà Lão thái phi giống như là thay đổi thành một người khác, cho dù ngày thường cũng đã khí độ bất phàm, nhưng hôm nay so với ngày thường ở trong phủ rõ ràng nhiều hơn một phần uy nghi, mỗi bước trong lúc đó phảng phất như là cân nhắc tốt, không nhiều không ít.
Trong lúc vô hình, mấy người Mộc Tịch Bắc đều bị ảnh hưởng, từng người ấn trình tự đi theo sau lưng Lão thái phi, cung cung kính kính, không nhìn xung quanh, cũng không mở miệng nói chuyện.
Không bao lâu, đã tới Triêu Phượng điện, nhìn mọi người quần áo diễm lệ, trên mặt lúc này mới lộ ra tươi cười, khách khí cùng người hàn huyên.
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc đánh giá Triêu Phượng điện một phen, trong điện thượng thủ có một tòa ngai vàng kim sơn khắc rồng, bên cạnh đặt hai tòa ngai vàng hoa văn điêu phượng, xem ra một cái là chuẩn bị cho Thái hậu, một cái lại là chuẩn bị cho Hoàng hậu, cô điều Tây La không có Hoàng hậu, không biết đến lúc đó ai sẽ ngồi ở trên vị trí kia.
Bởi vậy theo thứ tự đi xuống, chính là một ít toạ ỷ thông kim chế tạo hoa văn phức tạp, nghĩ đến là chuẩn bị cho sủng phi của Hoàng đế.
Phía dưới, ca múa mừng cảnh thái bình, ống tay áo phiêu đãng, cung nữ thái giám xuyên qua trong đó, gõ chuông đánh khánh, tiếng nhạc du dương, nhạc sĩ ở một bên diễn tấu khúc nhạc chúc mừng.
( Khánh: Nhạc khí: (1) Khánh làm bằng đá ngọc hoặc kim loại, hình như cái thước cong, có thể treo trên giá. (2) Khánh nhà chùa, làm bằng đồng, trong rỗng, hình như cái bát, các nhà sư đánh lên khi bắt đầu hoặc chấm dứt nghi lễ.)
Bên trong Lư hương màu đen trên đài cơ quẩn quanh mùi Long Tiên Hương, trên từng bàn dài trưng bày, rượu Hổ Phách, chén bích ngọc, bình kim túc, khay phỉ thúy, thực như hoạ, rượu như suối, dưới màu vàng chói mắt cùng đèn đuốc chiếu rọi, tựa như ảo mộng, hơi có cảm giác ngợp trong vàng son.
Bởi vì thời gian còn sớm, nên Hoàng đế và Thái hậu còn chưa tới, lại để cho những quan to hiển quý có cơ hội tụ tập trò chuyện với nhau.
Lão thái phi rất nhanh liền bị không ít quý phụ vây lại, Mộc Tịch Bắc nhìn thấy có chút líu lưỡi, dựa theo lịch sử lúc trước, phi tử không thể trở thành Thái hậu, thường thường không có bao nhiêu quyền lực, bình thường chỉ là sống mãi trong thâm cung thôi, nhưng Thái phi trước mắt không chỉ xuất cung đến ở Tướng phủ, còn được nhiều phu nhân truy phủng như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Mộc Ngũ tiểu thư?
Đa Luân công chúa từ ngoài điện đi đến, khi nàng vừa đi vào, không ít người liền phóng ánh mắt sang, có chán ghét, có căm hận, có hiếu kì, có hâm mộ, toàn bộ đều là đối với Vị Trưởng công chúa quái dị mạnh vì gạo, bạo vì tiền này.
Mộc Tịch Bắc nghĩ, trong những tướng công của mấy phụ nhân này, nhất định có không ít người là quyền thần dưới váy Đa Luân, thế này mới khiến trong mắt rất nhiều nữ nhân ở đây đều là chán ghét cùng căm hận.
Tham kiến Đa Luân Trưởng công chúa, thỉnh an Trưởng công chúa.
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc đánh giá Đa Luân một chút, hành lễ, đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa cũng không có cái gì sai lầm.
Đây là lần đầu tiên Mộc Tịch Bắc chân chính nhìn thấy hình dạng Đa Luân, thần thái đầy đặn, làn da tuyết trắng, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra mị thái, mũi rất cao, tự có một cỗ uy nghiêm không hiện, trong mắt đôi lúc có tinh quang hiện lên, trong đó xen lẫn ngoan lệ.
Đa Luân cười cười:
Nghe nói Mộc Ngũ tiểu thư tiếp nhận chiến thư của Lư gia rồi, hôm nay Bản công chúa là có phúc được thấy, hi vọng Ngũ tiểu thư đừng làm Bản công chúa thất vọng a.
Mộc Tịch Bắc không kiêu ngạo không tự ti, cười yếu ớt nói:
Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, tự cố hết sức.
Đa Luân lớn tiếng nở nụ cười, không cố kỵ gì, cười kiêu ngạo đến cực điểm:
Ngũ tiểu thư quả thật là suy nghĩ hay, chỉ là hi vọng đừng làm cho Bản công chúa thất vọng a.
Không đợi Mộc Tịch Bắc mở miệng lần nữa, Đa Luân liền nghiêng người rời đi, đi đến chỗ có đông đảo nam tử.
Mộc Tịch Bắc xoay người, đuổi theo bóng dáng Đa Luân, Đa Luân thành thạo điêu luyện xuyên qua bên trong từng người nam tử, có quan to hiển quý, cũng có chức quan thấp kém, tuy nhiên vị Trưởng công chúa này ứng phó lại không lộ vẻ bối rối chút nào.
Mộc Tịch Bắc mắt sắc rất sâu, Đa Luân này, luôn luôn cho nàng một loại dự cảm không tốt, nhưng mà hình như nàng cũng không có chỗ nào đắc tội nàng ta, coi như Liễu Tri Thư là quyền thần dưới váy của nàng, nhưng Đa Luân nàng có nhiều nam tử đi theo như vậy, chẳng lẽ lại bởi vì một tên như Liễu Tri Thư đến làm khó nàng sao?
Triệu Loan Kính thấy Mộc Tịch Bắc tới, chủ động tiến lên đón, mở miệng nói:
Tịch Bắc muội muội.
Khí sắc của Triệu Loan Kính rất tốt, tựa hồ là bởi vì không cần phải gả vào hoàng cung, thiếu đi một khối tâm bệnh:
Loan kính tỷ tỷ khí sắc không tệ.
Sắc mặt Triệu Loan Kính có chút phiếm hồng, trong ánh mắt lại mang theo tia than thở, mở miệng nói:
Cái này còn phải đa tạ Tịch Bắc muội muội khổ tâm mưu đồ, lại vì ta trừ bỏ hậu hoạn, nếu như ngày sau Tịch Bắc muội muội có chuyện gì, tỷ tỷ tự nhiên hết sức.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
Muội trừ bỏ Liễu gia chỉ vì chính muội, người đắc tội muội đương nhiên muội sẽ không buông tha, tỷ tỷ cũng không cần lo lắng.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc nhìn đến nữ tử một thân váy trắng vừa mới đi vào, bên trong váy dài lưu tiên, váy trắng thuần phối thêm đai lưng kim sắc, trước ngực chỉ có mấy đóa hoa nhỏ thanh nhã, áo khoác lụa mỏng nhuyễn la, phối hợp một đầu tóc đen mượt như thác nước, chỉ đeo trâm cài hoa cỏ đơn giản, siêu phàm thoát tục.
Mộc Tịch Bắc nhếch miệng, trong mắt mang theo ý cười rực rỡ, Ngũ Thanh Thanh, đã lâu không gặp.
Thanh Từ rõ ràng có chút kích động, bởi vì người đã từng được nàng coi là tỷ muội, cùng nhau vào sinh ra tử giờ phút này đang đứng ở sau lưng Ngũ Thanh Thanh, Ngân Bình, không biết thời điểm ngươi gặp lại ta, còn nhận ra được hay không?
Mộc Tịch Bắc đứng dậy đi đến trước mặt Ngũ Thanh Thanh:
Chúc mừng Ngũ tỷ tỷ, sắp thành Nhiếp Chính vương phi.
Ngũ Thanh Thanh mang theo mờ mịt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, nhưng vẫn tao nhã hữu lễ gật đầu nói:
Đa tạ vị muội muội này, không biết muội muội là?
Ta là tiểu thư Tướng phủ, chẳng qua là một thứ xuất, cũng không phiền Ngũ tiểu thư hao tâm tổn trí nhớ đến.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt, một đôi mắt trong suốt trắng đen rõ ràng, Ngũ Thanh Thanh rõ ràng có thể trông thấy thân ảnh của mình trong mắt nàng, không khỏi lộp bộp một tiếng.
Đôi mắt này...
Mộc Tịch Bắc lại nở nụ cười, ngươi thật sự không cần hao tâm tổn trí nhớ kỹ tên của ta, bởi vì ta tin tưởng, một ngày nào đó, tên của ta sẽ khiến cho ngươi đau đến không muốn sống! Trở thành ác mộng cả đời của ngươi!
Một đôi mắt đen đảo qua Ngân Bình sau lưng Ngũ Thanh Thanh, lại nhìn thấy Ngân Bình cũng đang sững sờ nhìn Thanh Từ.
Dù sao cũng là Tỷ muội sớm chiều ở chung được hơn mười năm, nghĩ đến nhất định nhận ra đi.
Ngươi... Ngươi...
Ngân Bình chung quy là kinh ngạc không khống chế được mở miệng, chỉ vào Thanh Từ nói không ra lời.
Mà lúc này không ít nữ tử muốn leo lên Ngũ Thanh Thanh cũng đều đi tới, nhìn thấy vị tỳ nữ chuẩn Vương phi vậy mà mặt mũi tràn đầy kinh dị chỉ vào nha hoàn của Mộc Ngũ tiểu thư, trong lòng cũng thấy buồn bực.
Ngân Bình, ngươi đang làm gì vậy?
Ngũ Thanh Thanh hơi không vui, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không có một tia biến hóa, lại hạ thấp thanh âm nói với Ngân Bình sau lưng.
Ngân Bình còn chưa nói chuyện, Mộc Tịch Bắc liền kéo Thanh Từ đến trước người, mở miệng với Ngũ Thanh Thanh:
Ngũ tỷ tỷ, vị tỳ nữ này của tỷ hình như cảm thấy hứng thú với nha hoàn thô bỉ này của ta thì phải, sao vậy chẳng lẽ đã từng quen biết? Không bằng ta giới thiệu một chút, cái nha đầu không nên thân này gọi là Thanh Từ.
Ngũ Thanh Thanh cùng Ngân Bình cùng nhau ngừng thở, nhìn thẳng Thanh Từ vẻ mặt thay đổi liên tục, Ngũ Thanh Thanh dù sao cũng là nữ tử, so với An Nguyệt Hằng thì lại biết Thanh Từ, hai cặp mắt đồng thời đánh giá Thanh Từ, có tên giống nhau...
Ngũ Thanh Thanh đầu tiên là nghĩ đến Tịch Tình có phải chưa chết không? Nghĩ lại lại phủ định ý nghĩ này, nếu như Tịch Tình không chết, Thanh Từ hẳn là đi theo Tịch Tình mới phải, bây giờ đã đổi chủ, nghĩ đến nữ tử kia thật sự đã chết rồi, nàng còn có cái gì không yên lòng chứ.
Trong lòng Ngân Bình lại rung động hơn, từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt nữ tử này, nàng đã cảm giác là nàng ta. Bây giờ nghe tên của nàng ta, lại càng xác định, trong lòng không khỏi run lên, hai tay cũng mơ hồ bất ổn.
A, nha đầu này là ta mua được trên đường, lúc ấy cả khuôn mặt bị đốt đến dữ tợn, ta thấy đáng thương, liền mua lại, về sau lại thấy nàng làm việc coi như vững vàng, liền tìm biện pháp chữa khỏi gương mặt này cho nàng? Làm sao, nhìn phản ứng của tỳ nữ Ngũ tiểu thư, hai người tựa hồ có quen biết? Đã như vậy, Thanh Từ ngươi liền tự ôn chuyện đi.
Mộc Tịch Bắc dịu dàng mở miệng, Ngũ Thanh Thanh cũng vô pháp từ chối, đành phải gật đầu.
Thanh Từ liền đi tới bên người Ngân Bình, nhìn nàng ta một cái, hướng nơi hẻo lánh đi đến.
Ngân Bình sửng sốt nửa ngày, bước chân nặng nề đi theo, sao nàng ta không chết, sao lại không chết! Nàng ta không phải đã chết ở trong trận hỏa hoạn kia sao... Trong lòng Ngân Bình tự dưng dâng lên sự sợ hãi, nàng trước kia cũng đã có chút sợ Thanh Từ, hiện tại lại càng sợ...
Ngươi.... Sao ngươi lại... Không.
Ngân Bình dẫn đầu mở miệng.
Thanh Từ cười nói:
Ta thấy hình như là ngươi đã quên lời nói của ta rồi thì phải, ngươi chẳng lẽ không nhớ rõ ta đã từng nói qua cho dù ta biến thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi sao! Bây giờ ta còn sống, tự nhiên sẽ tìm ngươi đòi nợ, Ngân Bình muội muội, thủ đoạn của ta ngươi cũng biết rồi, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút a?
Sắc mặt Ngân Bình tái nhợt, nói không ra lời, Thanh Từ nhẹ nhàng vuốt ve đầu Ngân Bình:
Hảo muội muội của ta, ngươi nhất định không biết, tiểu thư vẫn còn sống. Ngươi nhất định phải cẩn thận.
Ngân Bình đột nhiên lui về sau một bước, so với nhìn thấy Thanh Từ càng chấn kinh hơn, không có khả năng, nàng ta lừa nàng! Nàng từng tận mắt nhìn thấy thi thể của Tịch Tình...
Thanh Từ cũng không vì Ngân Bình lui lại mà buông lỏng tay ra, ngược lại là một phen nắm chặt tóc nàng ta, sinh sinh giật người tới, ghé vào bên tai Ngân Bình nói khẽ:
Đừng nóng vội, kiểu gì cũng sẽ đến phiên ngươi.
Buông tay ra, Thanh Từ xoay người rời đi, một cái tay lại xoa lên gương mặt đã từng bị đốt dữ tợn của mình!
Từ khi biết Ngân Bình, Thanh Từ cùng Mộc Tịch Bắc vẫn luôn chiếu cố nàng ta, luôn cảm thấy nàng ta giống như là muội muội nhà bên, rất nhiều thời điểm đều chỉ ngượng ngùng cười cười, ai có thể nghĩ tới, một người như vậy, lại lang tâm cẩu phế như vậy!
Không bao lâu, Hoàng đế cùng Thái hậu liền tới, đi theo phía sau là mấy vị phi tử của Hoàng đế, từng cái nùng trang diễm mạt, đều là tuyệt sắc khuynh thành!
Hoàng Thượng giá lâm, Thái hậu giá lâm!
Theo một tiếng vang lanh lảnh của thái giám, Hoàng đế đi ở phía trước, Thái hậu thoáng dựa theo sau, một đoàn người cùng nhau tiến vào đại điện, vốn mọi người đang tụ tập bốn phía, đều tự giác phân tán ra hai bên, khom người hành lễ.
Đợi cho mấy người ngồi xuống, mọi người mới cùng nhau lễ bái:
Các ái khanh đều đứng lên đi, hôm nay là tiệc mừng thọ, các vị ái khanh không cần câu thúc, cứ tận hưởng lạc thú trước mắt đi!
Hoàng đế mỉm cười mở miệng, xem như tuyên bố thọ yến lần này chính thức bắt đầu!
Ai gia nghe nói Tướng phủ có một tiểu thư cầm nghệ cao siêu, thậm chí còn đánh thắng cả Tề phi phải không?
Thái hậu nhìn về phía Tề phi.
Tề phi gật đầu nói vâng:
Vâng, mẫu hậu, chính là Ngũ tiểu thư Tướng phủ, cầm nghệ cao siêu, hạ gục thiếp thân, khiến thiếp thân cam bái hạ phong.
Ngươi cũng không tệ, lại cố gắng là được, trên thế gian này a, luôn luôn nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
Thái hậu dừng một chút lại tiếp tục mở miệng:
Chẳng qua ai gia nghe nói hai nha đầu của Lư gia hình như cũng muốn luận bàn với vị tiểu thư Tướng Phủ này, hôm nay ai gia ngược lại là có phúc được xem.
Hoàng đế cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, mọi người đều ngồi xuống, nghe Hoàng đế và Thái hậu nói chuyện, nhao nhao ứng hòa.
Hiện tại canh giờ còn sớm, không bằng để tiểu thư các nhà biểu diễn chút tài nghệ đến trợ hứng, làm cho tiểu thư Tướng phủ và tiểu thư Lư gia so đấu một phen, nếu như diễn tấu tốt, trẫm sẽ có thưởng! Phàm là người tham dự, hết thảy cũng có thưởng, xem như vì mẫu hậu đọ sức làm điềm lành.
Hoàng đế mở miệng cười.
Kỳ thật tiểu thư các nhà đều đã chuẩn bị từ sớm, dù sao thọ yến của Thái hậu một hồi cũng biến thành yến ra mắt, không ít người đều mang theo mục đích tới đây.
Một khi đã như vậy. Vậy thì...
Hoàng đế đang muốn mở miệng, bên ngoài đột nhiên có một tên thái giám chạy vào, ở bên tai Vương công công nói cái gì đó, Vương công công cũng là đầy mặt khiếp sợ, ở bên tai Hoàng đế nhẹ giọng nói cái gì.
Mọi người ở dưới cũng dựa theo biểu tình của Hoàng đế mà suy đoán, không biết đã xảy ra chuyện gì, An Nguyệt Hằng hơi nhăn đầu lông mày, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Ngươi nói cái gì? Sanh nhi không chết!
Hoàng đế khiếp sợ đứng lên, mở miệng lần nữa:
Còn không mau mời Lục hoàng tử đi vào!
Hoàng đế vừa nói xong, phía dưới một mảnh sôi trào.
Cái gì? Lục hoàng tử không chết? Làm sao có thể!
Lão phu đã nói Lục hoàng tử sẽ không dễ dàng chết đi như vậy, ngươi xem bây giờ không phải trở về rồi sao!
.......
Lục hoàng tử giá lâm!
Tiếng nói bén nhọn của Thái giám vang lên, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về ngoài cửa.
Mộc Tịch Bắc cũng ngước mắt nhìn phía ngoài cửa, trong khoảng thời gian này Ân Cửu Dạ biến mất vô tung, quả nhiên là đang chuẩn bị chuyện xuất hiện, sợ là những gian tế nguyên bản còn xen lẫn trong đảng của Lục hoàng tử đều đã bị quét sạch, mà nào là tử trung, nào là cỏ đầu tường cũng đều bị hắn nắm giữ trong tay.
Lần ám sát này của An Nguyệt Hằng, sợ là còn giúp hắn một cái đại ân, huống chi, đuổi Ân Cửu Sanh lại nghênh đón một Ân Cửu Dạ có tính cách quái dị như rắn độc, An Nguyệt Hằng thật đúng là mất nhiều hơn được.
Mọi người chỉ thấy một thân hắc bào nam tử thêu một đầu cự mãng dữ tợn màu xanh đậm đi vào đại điện, khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo, sắc mặt có vẻ tái nhợt, bên trong hơi thở mạnh mẽ bá đạo lộ ra nhè nhẹ tĩnh mịch, một đôi mắt đen tàn nhẫn mà nguy hiểm, khiến cho người ta vừa nhìn không khỏi trong lòng phát run.
Trong lúc nhất thời mọi người không khỏi có chút sợ hãi, nam tử này thật sự là Lục hoàng tử sao? Lục hoàng tử làm sao lại phát sinh biến hóa lớn như vậy, mấy tháng nay Lục hoàng tử rốt cuộc đi nơi nào, lại trải qua những chuyện gì?
Mộc Tịch Bắc quét cặp mắt đen kia, phát hiện không còn tĩnh mịch như trước đó, mà là nhiều hơn vài phần nguy hiểm cùng tàn nhẫn, xem ra những ngày này đã làm nam tử này thay đổi không ít.
Thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an Thái hậu.
Ân Cửu Dạ hành lễ với Hoàng đế và Thái hậu, Hoàng đế có chút kích động đi lên phía trước, đỡ lấy Ân Cửu Dạ:
Tốt tốt! Trở về là tốt rồi!
Hoàng đế cũng không mở miệng đề cập đến biến hóa của Ân Cửu Dạ, Mộc Tịch Bắc đột nhiên nhớ tới lời Mộc Chính Đức đã từng nói, ông nói Hoàng đế đối với cái chết của Ân Cửu Sanh cũng không biểu hiện quá nhiều thương tâm.
Thế nhưng trước mắt, Mộc Tịch Bắc nhìn Hoàng đế kích động lại không hoàn toàn là giả, vậy có phải hay không mang ý nghĩa, Ân Cửu Sanh rời đi thậm chí là do Hoàng đế cố ý dẫn đường, bởi vì Ân Cửu Sanh chậm chạp không đấu lại An Nguyệt Hằng, cho nên Hoàng đế mới muốn để Ân Cửu Dạ thay vào đó, trợ giúp ông ta đối phó An Nguyệt Hằng!
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc mang theo tia lãnh ý, quả nhiên, những người này thật sự là lãnh huyết, bất luận kẻ nào bất cứ chuyện gì đều có thể trở thành quân cờ cho bọn hắn tranh quyền đoạt thế, một cái không được liền đổi một cái khác, cho dù là cốt nhục của mình cũng đều không bỏ qua, trong đầu Mộc Tịch Bắc nhanh chóng hiện lên một tia gì đó, nhưng lại không nắm bắt được.
Thái hậu cũng chỉ tỏ vẻ an ủi, không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt, trong ánh mắt nhìn về phía Ân Cửu Dạ mang theo thâm ý.
Sau khi hàn huyên một trận, dãy bàn trước liền tăng thêm một cái bàn, vị trí của Ân Cửu Dạ đúng lúc giằng co với An Nguyệt Hằng, chia làm hai bên, mọi người không khỏi kinh hãi, vị Lục hoàng tử này khí thế thật sự là quá cường hãn, chỉ bị đôi mắt kia quét qua một chút, liền cảm thấy khó mà thở nổi.
An Nguyệt Hằng vẫn như cũ bất động thanh sắc, Mộc Tịch Bắc rủ xuống con ngươi, Ân Cửu Dạ so với An Nguyệt Hằng còn hơi kém hơn một chút, cho dù nhìn qua thì khí thế Ân Cửu Dạ cường bạo hơn so với An Nguyệt Hằng, thế nhưng An Nguyệt Hằng lại thành thục ổn trọng, mượt mà thông suốt, Ân Cửu Dạ vẫn còn trẻ tuổi.
Hoàng nhi có thể bình an trở về, trẫm thật sự là cao hứng! Hôm nay chúng ta không vua không thần, không say không nghỉ!
Hoàng đế giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch!
Mọi người cũng đều giơ ly lên, nói chúc mừng Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ giơ ly rượu lên đáp lễ một ly, lại lặng yên nhìn lướt qua Mộc Tịch Bắc, ánh mắt hai người đối diện một lát, liền lướt qua nhau, không có người chú ý tới!
Vừa rồi nói tiểu thư Tướng phủ cùng tiểu thư Lư gia muốn so đấu cầm nghệ, vậy bây giờ liền bắt đầu đi.
Thái hậu mở miệng cười.
Trẫm cũng không thể chờ được rồi, mẫu hậu ngược lại nói xem, ai sẽ thắng!
Hoàng đế hỏi ngược lại Thái hậu.
Thái hậu cũng không ứng, nói:
Ai gia mới không đoán đâu, nếu như thua, chẳng phải ai gia sẽ bị mất mặt.
Mọi người ở đây đối thoại một lúc, gia chủ Lư gia mở miệng nói:
Không bằng trước hết để tiểu nữ Lư Bội Nhi vì bệ hạ cùng Thái hậu nương nương mà đàn một khúc, cũng coi như thọ yến này chính thức bắt đầu.
Lư Bội Nhi kia chính là nữ tử nhỏ gầy trong hai tỷ muội Lư gia, nghe thấy lời nói của phụ thân liền tiến lên một bước, cực kì tiêu chuẩn hành lễ, vừa nhìn liền biết là nữ tử được dạy dỗ lễ giáo nghiêm ngặt.
Một khi đã như vậy, thì bắt đầu đi.
Nhạc sĩ trong cung vẫn đang nhu hòa diễn tấu khúc nhạc vui mừng thấy Lư Bội Nhi đã chuẩn bị xong, liền ngừng phối nhạc.
Tiếng đàn tấu lên, thanh thúy êm tai giống như nước trong khe núi, từ ngón tay thon dài tinh tế trắng nõn của nữ tử lưu loát chảy ra, đại điện lâm vào một mảnh tĩnh mịch, Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc đánh giá gia chủ Lư gia, lại phát hiện ông ta cũng đang nhìn về phía mình.
Hơi gật gật đầu với mình, liền dời đi ánh mắt, phảng phất như là một quân tử hữu lễ, Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, Lư gia là có nắm chắc thắng mình, hay là đã sớm chuẩn bị đây? Mộc Tịch Bắc tin tưởng, cho dù Lư gia thật sự có thực lực thắng được mình, cũng không có khả năng không lưu lại chuẩn bị ở sau, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Tiếng đàn của Lư Bội Nhi dường như cũng không chảy vào lỗ tai Mộc Tịch Bắc, nàng chỉ đang nghĩ, Lư gia đến cùng sẽ động thủ như thế nào? Đến cùng có âm mưu gì, Đa Luân lại sắm vai nhân vật gì ở trong đó?
Nghe Thanh Từ nói, đêm Đa Luân thu hồi trâm phượng cũng không trực tiếp hồi cung, mà là ở Lư gia ngây người đến nửa đêm, nếu Gia chủ Lư gia cũng là quyền thần dưới váy Đa Luân, không biết lần này Đa Luân có tham dự vào trong đó không nữa.
Tiếng đàn trong suốt giống như nước chảy trong khe núi, sạch sẽ không nhiễm một tia tạp chất, chỉ vừa nghe xong, đã có thể cảm nhận được yên tĩnh trong đó, thậm chí xuyên thấu qua tiếng đàn, không ít người
lại nhận thức Lư gia quả nhiên là gia đình quân tử, vậy mà có thể dạy dỗ ra một nữ tử có tâm tư tinh khiết như Lư Bội Nhi.
Mộc Tịch Bắc cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới toàn gia dối trá như vậy, lại có thể bắn ra tiếng đàn như vậy, xem ra Lư gia ít nhiều cũng có chút thực lực.
Lư Bội Nhi không kiêu ngạo không nóng nảy, chỉ an tĩnh đứng dậy đứng ở bên cạnh đàn, hơi thở tinh khiết.
Bốp Bốp Bốp! Tiếng vỗ tay của Hoàng đế dẫn đầu vang lên, Thái hậu cũng theo sát vỗ tay, toàn bộ đại điện trong lúc nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều, không dứt bên tai, Lư Bội Nhi vẫn như cũ an tĩnh đứng ở đó.
Nếu không phải Mộc Tịch Bắc nhìn thấy cái cằm hơi nhếch lên kia, suýt nữa đã cho rằng đây thật sự là một tiên tử không dính khói lửa trần gian.
Tốt! Không hổ là đi ra từ Lư gia, tiếng đàn này giống như trà thơm, yên tĩnh tường hòa thấm vào ruột gan, một khúc kết thúc, lại lưu ý vị dư hương kéo dài!
Thái hậu gật đầu mở miệng nói.
Trên mặt Gia chủ Lư gia cũng không hiện ra vẻ đắc ý, vẫn là bộ dáng chững chạc đàng hoàng, Mộc Tịch Bắc nhìn thấy chỉ thầm kêu bội phục, cái này gọi là gì? Cái này gọi là vạn thú cúi đầu, còn ta lù lù bất động.
Tiếng đàn Lư Bội Nhi mang đến ảnh hưởng cực lớn, giữa sân không ít nam tử đều ném ánh mắt ái mộ, cũng không ít nữ tử bắt đầu ghen ghét, chẳng qua lại vì Lư Bội Nhi áy náy tươi cười chặn trở lại, không ai có thể nói ra cái gì.
Thật sự là quá đặc sắc, trẫm thật sự là càng ngày càng chờ mong tiểu thư Tướng phủ biểu diễn, lần trước trẫm may mắn nhìn thấy một lần, đồng dạng là không tầm thường, hôm nay ai thua ai thắng, phải xem các vị ái khanh định đoạt!
Lời nói của Hoàng đế dẫn Mộc Tịch Bắc lên sàn biểu diễn.
Mộc Tịch Bắc tiếp nhận đàn cổ trong tay Thanh Từ, mỉm cười đi đến giữa sân, mà trong mắt Gia chủ Lư gia lại hiện lên một tia quỷ dị, mơ hồ hàm chứa vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Đa Luân ngồi trên đài cao, quyến rũ dựa vào ghế, một biểu tình xem trò vui.
Mộc Tịch Bắc đặt ngang đàn cổ ở trên bàn nhỏ kia, duỗi ra ngón tay xanh nhạt nhẹ nhàng kích thích dây đàn, một tiếng ông vang phát ra, thanh âm tựa hồ có chút không đúng, hai mắt Mộc Tịch Bắc nhíu lại, Lão thái phi cũng nhăn đầu lông mày.
Lại kích thích dây đàn, bắt đầu đạn tấu, nhưng tiếng đàn chảy ra lại rất lộn xộn, nhạc khúc nhiễu loạn lòng người, trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia thâm ý, xem ra đã bị người động tay động chân!
Mọi người cũng đều nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì, Hoàng đế cũng nhíu nhíu mày, ông nhớ được Mộc Tịch Bắc là biết đánh đàn a, tại sao có thể như vậy? Trong mắt Thái hậu cũng mang theo tìm tòi nghiên cứu, không khỏi mở miệng nói:
Đây là...?
Đa Luân thấy vậy hợp thời mở miệng:
Nghĩ đến Mộc Ngũ tiểu thư vừa rồi chỉ đang điều chỉnh thang âm, sau đó mới có thể tiếp tục đàn tấu, mẫu hậu an tâm chớ vội, hôm nay là tiệc sinh nhật, có lẽ Mộc Ngũ tiểu thư chuẩn bị làm gì đó không tầm thường, dù sao lần trước thắng được Tề phi, đúng là hoàng huynh tận mắt nhìn thấy.
Mộc Tịch Bắc cúi mắt cười lạnh, Đa Luân này thật đúng là sẽ châm ngòi thổi gió, nếu nàng nói đàn này có vấn đề không thiếu được có người sẽ không tin, huống chi đây là đàn mang đến từ nhà mình, nếu như Tướng phủ ngay cả cây đàn đều quản không tốt, nói ra lại càng làm cho người ta chế nhạo. Còn nếu thật sự muốn đổi đàn, sợ là đàn trong cung cũng đã bị người động tay động chân, Mộc Tịch Bắc đột nhiên nghĩ đến cây đàn cổ trước đó của Lư Bội Nhi, có điều lại nghĩ tới Đa Luân thông đồng với Gia Chủ Lư gia, liền cảm thấy đàn kia cho dù đến trong tay mình, cũng không dùng tốt như trước đó nữa, nếu không đàn kia sao lại do Lư gia chế ra?
Chỉ là, đàn này lúc ở phủ Thừa Tướng vẫn còn tốt, làm sao mới một thời gian đã thành như vậy, sợ là trong những người ở Tướng phủ có phản đồ, là người trong nhà động tay động chân! Chỉ là, người này là ai?
Trong lúc nhất thời, từng người trong Tướng phủ được Mộc Tịch Bắc lướt qua trong đầu, Mộc Tịch Hàm, Thôi di nương, Mộc Hải Dung, trong ba người chắc chắn có một cái! Lão thái phi thì trực tiếp loại bỏ, không có người nào sẽ ngốc đến mức ngay trước mặt mọi người đưa ra một cây đàn có vấn đề, hơn nữa nhìn dáng vẻ của bà, đàn này dường như cực kì trân quý với bà.
Tất cả mọi người rối rắm ở trên người Mộc Tịch Bắc, không biết vì sao tiếng đàn lại trở nên như thế, nhưng một đám nhạc sĩ cách đó không xa từng người lại ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt tái nhợt.
Lại giơ lên bàn tay trắng nõn, tiếng đàn hỗn độn dưới tay chảy xuôi, lông mày mọi người càng nhăn càng chặt, nhạc sĩ ở xa xa lại không nhận được mệnh lệnh liền tự động bắt đầu phối âm cho Mộc Tịch Bắc, tiếng chuông khánh phóng tới, chỉ là tình huống lại là càng thêm hỏng bét, không chỉ là tiếng đàn của Mộc Tịch Bắc trở nên lộn xộn, ngay cả những nhạc khí trong tay nhạc sĩ kia từng cái cũng phát ra tiếng vang chói tai lại khiến người ta tâm phiền ý loạn, không ít người không khỏi bịt kín lỗ tai, bốn phía nhìn nhau.
Ánh mắt Ân Cửu Dạ dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, nữ tử kia vẫn cúi đầu đạn lộng dây đàn, có vẻ cực kì chuyên chú, một thân váy sa màu vàng nhạt hiếm thấy làm cả người nàng đều mang chút ấm áp, trên mặt tô điểm đá đỏ thạch lựu nổi bật trên màu vàng nhạt phá lệ đẹp mắt, càng lộ ra làn da trắng nõn của nữ tử.
Ân Cửu Dạ chống đầu lẳng lặng nhìn, dường như nghe được cũng không phải thanh âm ồn ào không chịu nổi, mà là nhạc khúc mỹ diệu nào đó, những ngày này hắn qua cực kì vất vả, lần đầu đi vào trung tâm quyền lực lại phát hiện lòng người là sâu không lường được, không biết bao nhiêu lần hắn đều dựa theo trực giác đơn giản phán đoán, làm cho hắn lần lượt tránh được âm mưu sinh tử.
Rốt cục, hắn cũng học xong đùa bỡn quyền mưu, cho dù còn rất non nớt, nhưng một ngày nào đó hắn muốn vì nàng cướp đoạt thiên hạ này.
Đủ rồi! Đây là đàn cái gì vậy!
Thái hậu nổi giận mở miệng nói!
Mộc Tịch Bắc cùng đám người phủ Thừa Tướng lập tức quỳ trên mặt đất, ngay cả một đám nhạc sĩ cũng run run rẩy rẩy quỳ xuống.
Đây là có chuyện gì, không phải nói tiểu thư Tướng phủ cầm nghệ cao siêu sao! Đây là muốn cho ai gia ngột ngạt à, ta xem ở đâu là chúc thọ, là ước gì ai gia chết sớm thì đúng hơn!
Thái hậu tựa hồ bị âm nhạc hỗn độn quấy nhiễu đau đầu, cực kì tức giận.
Mộc Tịch Bắc cúi đầu không có mở miệng, sau khi Đa Luân cùng gia chủ Lư gia liếc nhau, thì ánh mắt vẫn dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, nàng ngược lại rất chờ mong Mộc Tịch Bắc sẽ làm như thế nào?
Nhạc sĩ cầm đầu trên trán chảy xuống từng giọt mồ hôi lạnh, run run rẩy rẩy mở miệng nói:
Hồi... Hồi bẩm. Thái hậu. Cái này... Đây là.
Người đâu, mang tên nô tài nói chuyện không lưu loát này xuống cho ai gia!
Thái hậu dường như bởi vì bị âm nhạc hỗn độn kia quấy nhiễu đau đầu, trong lúc nhất thời tâm tình cực kém.
Nô tài biết sai, nô tài biết sai, nô tài nói nô tài nói, đây là phát sinh âm biến a!
Người nhạc sĩ kia mang theo tiếng khóc nức nở mở miệng nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, phía dưới trong nháy mắt ồ lên, Thái hậu và Hoàng đế cũng đầy mặt khiếp sợ liếc nhau một cái, âm biến chính là điềm báo cực kì không rõ a!
Âm biến có thể nói là lễ băng nhạc hoại, trước giờ mọi người đều đem lễ làm đạo đức xã hội, hành vi quy phạm, đem nhạc làm giáo hóa quy phạm, nhưng lễ băng nhạc hoại còn cho thấy lễ chế sụp đổ, thang âm biến cố, biểu thị kỷ cương xã hội hỗn loạn, thời đại bạo động không yên, thậm chí còn có lời đồn, nói là ứng chọn minh chủ mà đến, đề cử Chi Vương thánh hiền.
Cho nên âm biến này cũng không được bách tính chào đón, lại là sự kiện bị Hoàng gia bài xích.
Trong lịch sử nhiều năm ở Tây La, dường như chỉ phát sinh hai lần âm biến, cho nên ngoại trừ nhạc sĩ bên ngoài, những người biết được lại càng ít, không biết sẽ phát sinh dạng tình huống gì!
Sắc mặt Hoàng đế và Thái hậu cực kỳ khó coi, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong mắt mang theo chán ghét, nếu không phải nàng gảy đàn sinh ra biến cố, làm sao lại phát sinh chuyện lớn như vậy, trước đó nhạc sĩ tấu khúc vẫn còn rất tốt, nhưng làm sao lại thay đổi thành cái bộ dáng này.
Ai gia không cho phép các ngươi diễn tấu, vì sao các ngươi vẫn cứ diễn tấu?
Thái hậu cau mày, lơ đãng đảo qua Lão thái phi đang quỳ trên mặt đất, trong lòng không khỏi sinh ra một tia do dự, chẳng lẽ bà ta giở trò quỷ?
Người nhạc sĩ kia một phen lau mồ hôi trên trán, mở miệng nói:
Bởi vì tiếng đàn Mộc tiểu thư vừa ra, nô tài liền phát giác không đúng, thế nhưng Mộc tiểu thư vẫn cứ tiếp tục đánh đàn, nô tài lại không dám ngăn cản, liền muốn thử dùng phối nhạc có thể kéo về tiếng đàn của Mộc tiểu thư hay không, chưa từng nghĩ, bản thân cũng gặp âm biến, cho nên mới lộn xộn như vậy.
Thái hậu gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được sự tình đã trải qua, nói cách khác âm biến này đều quy kết cho nữ tử trước mắt này, chẳng lẽ nữ tử này có gì đó không rõ?
Trong mắt Hoàng đế và Thái hậu đều hiện lên một tia sát ý, bất kể là ai, chỉ cần là người uy hiếp đến địa vị của các nàng các nàng cũng sẽ không nương tay, huống chi hôm nay xảy ra âm biến luôn phải tìm ra một cái lý do, nếu không chẳng phải sẽ trở thành âm thanh vong quốc, không chỉ có lòng người sợ hãi, càng có khả năng khiến dân chúng mê tín cầm vũ khí nổi dậy, đạp đổ Hoàng đế, lập tân hoàng khác.
Mộc Tịch Bắc qua giây lát đã nghĩ rõ ràng hết thảy, ngẩng đầu nhìn về phía An Nguyệt Hằng, hảo một cái An Nguyệt Hằng, không nghĩ tới chuyện này An Nguyệt Hằng vậy mà cũng đâm một cước, xem ra chính mình lại bị lợi dụng một phen, quấn vào bên trong đấu tranh quyền lực.
Nếu như Mộc Tịch Bắc không chết, chuyện này không đạt được một sự giải quyết hợp lý, An Nguyệt Hằng sẽ phái người lan rộng tin tức ra ngoài, kích động dân chúng tạo phản, lật đổ Hoàng đế Tây La hiện tại, cho dù không thể, bốn phía cũng sẽ bạo loạn, mà lúc này hắn sẽ có cơ hội thừa dịp bạo loạn trấn an lòng người, thậm chí leo lên đế vị.
Nếu như Hoàng đế tìm ra một cái cớ trị tội mình, lấy đi mạng nhỏ của mình, như vậy nếu Mộc Chính Đức thật sự để ý chính mình, đồng minh vừa mới kết sẽ đứng trước nguy cơ tan rã, thậm chí Mộc Chính Đức rất có khả năng phản chiến, xem ra, An Nguyệt Hằng thật sự là tính toán rất khá, ngoài miệng thì cảm thấy rất hứng thú với lời nói cuối cùng lâm trận phản chiến của mình, trên thực tế lại lợi dụng mình, hiện tại liền muốn làm cho Mộc Chính Đức phản chiến với Hoàng đế.
Thật sự là tính toán rất khá, ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc càng sâu, An Nguyệt Hằng a An Nguyệt Hằng, dung túng ta ở bên cạnh ngươi chờ đợi hơn mười năm, nhưng ngay cả thế lực của ngươi vẫn không có sờ thấu, Đa Luân này đến cùng là minh hữu nhất thời của ngươi, hay đã sớm biến thành con cờ của ngươi, trong bóng tối vì ngươi thực hiện rất nhiều mục đích? Đến cùng là Đa Luân ủy thân cho ngươi, hay là ngươi vì quyền thế cũng không tiếc làm quyền thần dưới váy Đa Luân!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Có bảo bối nói ta dường như đều ở trong đề lời nói với người xa lạ nhắc đến hai chữ đi ngủ. Đó là bởi vì ta thật sự buồn ngủ a, mỗi ngày đều hai ba giờ mới đi ngủ, hơn sáu giờ rời giường, trời này lại rất lạnh... Các ngươi biết không....
Có một bảo bối, chính là phân ra cho ta hai tấm phiếu thúc giục đầu, ta mỗi ngày đều vượt qua ba ngàn.... Cho nên, bảo bối, chính là đang lãng phí tệ tệ a...
Tạ ơn nhóm thân môn tiêu xài một chút, chui chui cùng phiếu phiếu, tạ ơn các ngươi ủng hộ ~ Mẹ nói, lặn xuống nước không phải hảo hài tử.