Mộc Tịch Bắc hơi ngước mắt nhìn về phía Vương công công, Vương công công lại mở miệng nói:
Thế nhưng. Ám lao này lại không phải là nơi mà Tôn phu nhân nói tới.
Lần này, tất cả mọi người có chút khó hiểu, đây là có chuyện gì, tại sao lại nói có ám lao, còn nói không phải Tôn phu nhân chỉ? Chẳng lẽ bên trong thiên lao này còn có rất nhiều ám lao khác? Vậy lá gan của vị Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân này thật sự là quá lớn.
Đến cùng là chuyện gì xảy ra, còn không mau đem sự tình nói rõ ràng!
Hoàng đế không nhịn được mở miệng.
Vương công công lập tức gật đầu:
Vâng, Bệ hạ, nô tài mang đám người chiếu theo lời Tôn phu nhân nói đi tìm nơi đó, nhưng ở trong phòng giam cuối cùng căn bản không tìm thấy cái chén bể nào cả, nô tài lại đem tất cả những chỗ có thể động hay không thể động toàn bộ lật ra động một lần, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì cả, nô tài nghĩ Tôn phu nhân chắc sẽ không lừa gạt Thánh thượng, liền cẩn thận gõ gõ vách tường bốn phía, nhưng nô tài có thể khẳng định, những bức tường kia đều là thực sự, tuyệt đối không phải trống không, càng sẽ không có kết nối ám lao.
Tôn phu nhân đầy mặt kinh ngạc, phản xạ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, lại đúng lúc chống lại cặp mắt trắng đen rõ ràng kia, trong lòng không khỏi nhảy lên một cái, làm sao có thể, làm sao có thể không có! Trước đó bà bí mật đi thăm Liễu Mộng, còn giả bộ như đi lầm đường, đến đó nhìn qua, nơi đó xác thực còn có một cái chén bể, làm sao một gian ám lao êm đẹp sẽ biến mất chứ.
Vậy trước đó ngươi vì sao phải hô to có ám lao?
Nói chuyện chính là Mộc Kiến Ninh, từ lúc Mộc Tịch Bắc xảy ra chuyện, Mộc Kiến Ninh cuối cùng cũng mở miệng nói một câu, dường như đã nhạy cảm nhận ra kế hoạch lần này của Tôn phu nhân sắp thất bại, thử thăm dò cao thấp hai bên.
Hoàng đế Thái hậu và đông đảo đại thần cũng đều nhìn về phía Vương công công, chờ hắn đưa ra một lời giải thích.
Vương công công có chút khẩn trương lần nữa mở miệng nói, lại mơ hồ mang theo vẻ đắc ý:
Là như vậy, nô tài thấy nơi đó không có ám lao, liền đem toàn bộ thiên lao đều lật ra một phen, lúc này mới làm trễ nải thời gian. Kết quả cũng không phụ sự mong đợi, nô tài ở hai vị trí tìm được hai gian ám lao, chỉ là cái ám lao này dường như còn mở bên trong, rất kỳ quái.
Còn có hai nơi?
Hoàng đế có chút khiếp sợ hỏi ngược lại, nhưng trong lòng lại bất ổn, chẳng lẽ Vương công công tìm tới chính là....
Bạch Trúc lúc này tiến lên một bước, hai tay dâng lên một tấm bản đồ:
Khởi bẩm Bệ hạ, đây là bản đồ địa hình thiên lao năm đó lúc vi thần tiếp quản thiên lao, hai nơi đánh dấu đỏ trên mặt chính là ám lao trong miệng Vương công công nói, bản đồ này ở trong tay Trình thống lĩnh Cấm Vệ quân còn có một tấm, giống nhau như đúc.
Bạch Trúc có vẻ cũng biết cái gì, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ đem quả bóng da này đá trở về cho Hoàng đế.
Hoàng đế tiếp nhận tấm bản đồ kia, có chút thấp thỏm tra xét, đầu tiên chính là đi tìm hai nơi mà Vương công công nói tới, Trình Vệ cũng đem tấm bản đồ ở trong tay hắn dâng lên, Hoàng đế một tay kéo ra một tấm, làm bộ so sánh.
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc cùng Bạch Trúc liếc nhau, Bạch Trúc nhẹ gật đầu với Mộc Tịch Bắc, xem như chào hỏi, Mộc Tịch Bắc nở nụ cười xinh đẹp, liền cũng dời ánh mắt đi.
Hoàng đế xem xét ký hiệu hai nơi kia, suýt nữa đã rớt tròng mắt ra, quả thật là... Quả thật là!
Rốt cục giận dữ, một tay cầm lấy hai tấm địa đồ đều ném vào trên mặt Tôn phu nhân, mở miệng nói:
Đây chính là ám lao theo như lời ngươi nói!
Mọi người trong lúc nhất thời đều không rõ đây là thế nào, Hoàng đế sao đột nhiên tức giận như vậy, nhìn thái độ Hoàng đế. Cái ám lao này dường như có manh mối.
Mọi người xác thực không biết, hai nơi mà Vương công công tìm ra chính là ám đạo được Hoàng Đế tu kiến vững chắc, Hoàng đế một lòng trù tính, dự cảm An Nguyệt Hằng sớm muộn sẽ có một ngày tạo phản bức vua thoái vị, liền ở chỗ tối trong Hoàng cung xây dựng mười hai ám đạo để ẩn nấp.
Nếu có một ngày An Nguyệt Hằng tạo phản bức vua thoái vị, ông sẽ lập tức từ ám đạo trong tẩm cung chạy ra ngoài, đợi cho An Nguyệt Hằng giết vào xưng vương xưng đế là lúc, ông lại phái người ở trong đêm khuya phân biệt từ mười hai đầu ám đạo bí mật lẻn vào, giết chết một đám người đang cao hứng đắc ý quên hình đến trở tay không kịp.
Dù sao nếu An Nguyệt Hằng mạnh mẽ bức cung, nhân thủ nhất định đông đảo, mình thế đơn lực bạc nhất định khônǵ thể ngăn cản, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, sẽ chỉ làm mình tổn hại càng nhanh, cho nên sau khi Hoàng đế nghĩ sâu tính kỹ, mới nghĩ ra biện pháp ngoài dự liệu này, chỉ tiếc, nhìn tình hình bây giờ, là chưa thành công, đã chết từ trong trứng nước!
Bây giờ cái ám đạo này lại bị Vương công công tìm ra như vậy, ngang nhiên hiện ra ở trước mặt mọi người, muốn giấu diếm cũng không giấu diếm được nữa, tất nhiên sẽ khiến đám người An Nguyệt Hằng phát hiện ra, chính mình khổ tâm mưu đồ hết thảy lại thất bại trong gang tấc!
Hoàng đế đau lòng lợi hại, cơ hồ đều làm ông đau đến chết, mấy cái ám đạo này, nhưng là lợi khí cuối cùng để ông thay đổi bại cục, bây giờ lại không thể trông cậy được nữa, ông làm sao lại không đau!
Ánh mắt Hoàng đế hướng về phía Tôn phu nhân, mang theo sát ý không chút nào che giấu, nếu không phải cái phụ nhân ngu xuẩn này xác nhận lung tung, làm sao lại phát sinh loại sự tình này, thật sự là đáng chết! Còn có kia Vương công công, tham công liều lĩnh, vậy mà làm hỏng đại sự của mình, ông nhất định phải làm cho bọn hắn chết không yên lành!
Tôn phu nhân run rẩy một cái, đột nhiên âm thầm sợ hãi.
Đa Luân nhẹ nhàng nhìn nhìn hai tấm địa đồ trên đất, liền hiểu được Hoàng huynh của mình vì sao tức giận như thế, chỉ là Đa Luân không nghĩ tới, một hoàng huynh vô năng như ông lại có thể có cân nhắc như vậy, quả nhiên là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Có điều Đa Luân cũng không tiếc hận, dưới cái nhìn của nàng, mặc dù không thể tìm ra ám lao chân chính, nhưng là đem sự tình Hoàng đế khổ tâm mưu đồ tiết lộ tung tích ra ngoài, Hoàng đế nhất định cũng sẽ đem chuyện này tính ở trên đầu Mộc Tịch Bắc, chỉ là bọn người Tôn phu nhân sợ là đều phải chôn cùng!
Tôn phu nhân, sinh sự từ việc không đâu, Mộc Tịch Bắc, náo động nền tảng lập quốc, Liễu Mộng, chỉ chứng lung tung, Vương công công, làm việc bất lợi, còn có những nhạc sĩ không có thành tựu này, toàn bộ đều mang xuống chém hết cho Trẫm!
Hoàng đế long uy tức giận.
Trong lòng mọi người run lên, vẫn còn như lọt vào trong sương mù, chẳng qua người thông minh cũng đã đoán được, Vương công công này tất nhiên đã phát giác ra bí mật gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng của Hoàng Đế, cho nên Hoàng đế dưới cơn giận dữ, mới ngay cả Vương công công cũng cùng nhau xử trảm!
Lão thái phi nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt mang theo lo lắng mơ hồ, chẳng lẽ đứa nhỏ này cứ thế mà chết đi.
Bệ hạ chậm đã, thần nữ có lời muốn nói.
Mộc Tịch Bắc vẫn luôn an tĩnh rốt cục ngẩng đầu mở miệng, nhìn thẳng Hoàng đế trên thượng thủ.
Ngươi còn lời gì để nói nữa? Chuyện hôm nay đều bởi vì ngươi mà lên, nếu không phải ngươi gây nên âm biến, cớ gì sinh ra nhiều chuyện như vậy, ngươi rốt cuộc còn có lời gì muốn nói!
Trong giọng nói Hoàng đế mang theo không kiên nhẫn cùng tức giận,vẫn đang căm tức chuyện ông khổ tâm mở ám đạo cứ như vậy bị người phát hiện, Vương công công chết tiệt! Đi theo bên cạnh ông lâu như vậy, vậy mà giỏi nhất chỉ biết phá hư chuyện của ông!
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói:
Hồi bẩm bệ hạ, thần nữ cho rằng chuyện hôm nay cũng không phải đều bởi vì thần nữ mà dựng lên, mà là có người âm thầm mưu đồ, muốn mượn thọ yến của Thái hậu nương nương làm mưu đồ lớn!
Lời này từ đâu nói lên!
Tâm thần Hoàng đế không khỏi cũng chấn động, chẳng lẽ hết thảy mọi chuyện thật sự là có người âm thầm điều khiển, mục đích là muốn đào ra ám đạo bí mật của mình? Hoàng đế không khỏi lo lắng.
Mời Bệ hạ xem.
Mộc Tịch Bắc lấy cây đàn cổ đã bị thay đổi âm của mình đến trước mặt Hoàng đế.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lại theo hướng Mộc Tịch Bắc chỉ, chỉ thấy đôi tay nhỏ trắng thuần dùng sức kéo một cái, mấy dây đàn liền bị túm đoạn, thậm chí có mấy dây đàn đều bị rút ra khỏi lỗ dây đàn.
Ngươi đây là làm gì?
Hoàng đế có chút khó hiểu mở miệng hỏi.
Mộc Tịch Bắc dịu dàng mở miệng:
Bệ hạ mời xem, nơi này có cái gì?
Hoàng đế cùng Thái hậu nhìn về phía lỗ dây đàn mà Mộc Tịch Bắc nói tới, lại phát giác nơi đó mơ hồ có vệt nước, Hoàng đế duỗi ra một ngón tay chạm nhẹ vào lỗ dây đàn, lại mở miệng nói:
Đây là cái gì?
Bình thường mà nói rót nước vào trong lỗ dây đàn sẽ ảnh hưởng đến âm sắc của đàn, sau thời gian dài, còn có thể sinh ra rỉ sét, nhưng bình thường đến nói, giọt nước cũng sẽ không làm đàn biến thanh nghiêm trọng như vậy, rỉ sét cũng cần chút thời gian, như vậy rốt cuộc vì sao đàn của Mộc Tịch Bắc lại phát sinh biến hóa nhanh như vậy chứ?
Đây là nước muối.
Mộc Tịch đáp lại đồng thời thả đàn xuống, xoay người đi đến trước mặt Lư Bội Nhi mở miệng nói:
Lư tiểu thư, xin mượn đàn dùng một lát.
Mộc tiểu thư mời.
Lư Bội Nhi có chút do dự, chuyện này nàng cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng không thể cự tuyệt, đành phải nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.
Có điều gia chủ Lư gia nhìn về phía Mộc Tịch Bắc lại thay đổi vẻ mặt, nha đầu này sao lại biết được, ông thông hiểu nhạc lý hơn chục năm, mới ngẫu nhiên phát hiện biện pháp này, lại lật sách sử, góp nhặt tư liệu âm biến của các quốc gia, mới phát hiện, thì ra âm biến căn bản không phải thiên cơ cảnh báo gì cả, mà là bị người điều khiển.
Xin bệ hạ cho người lấy một chén nước muối đậm đặc tới đây.
Mộc Tịch Bắc mở miệng lần nữa.
Hoàng đế ném ánh mắt qua, liền có thái giám chạy ra ngoài, Mộc Tịch Bắc lại tiếp tục mở miệng nói:
Cây đàn này của thần nữ trước khi tới đây còn từng thử qua, âm sắc vô cùng tốt, từ đoạn lông trâu phía trên cũng có thể thấy được, là một hảo cầm tuyệt thế, nhất định sẽ không phát sinh âm biến nghiêm trọng như vậy, chỉ là lúc thần nữ gảy đàn, lại phát sinh việc này, thật sự là kỳ quái.
Hoàng đế dần dần bị mạch suy nghĩ của Mộc Tịch Bắc lôi kéo, ở trong giọng nói mềm mại tựa hồ đã nhận ra gì đó, nghe lời của nàng, nhẹ gật đầu, biểu thị tán đồng, mặc dù ông cũng không hiểu về đàn lắm, nhưng làm một Đế vương, cũng đã từng học tập qua khóa đàn, biết được loại đàn có thứ bậc này bình thường sẽ không phát sinh âm biến nghiêm trọng như vậy.
Mộc Tịch Bắc thấy Hoàng đế gật đầu, đưa mắt nhìn sang mấy nhạc sĩ đang quỳ đầy trên đất:
Bắt đầu từ lúc Bắc Bắc tấu lên tiếng đàn, mấy nhạc sĩ liền phát hiện đây là âm biến, cho nên mới chưa được Bệ hạ cho phép qua đã tự tiện phối nhạc, chẳng qua là vì muốn uốn nắn tiếng đàn của Bắc Bắc, ngăn cản âm biến phát sinh.
Chỉ là nhạc sĩ hình như cũng không ngờ, hảo tâm của mấy nhạc sĩ cũng không mang đến kết quả tốt, ngược lại hoàn toàn tạo thành âm biến đại quy mô, đã xảy ra là không thể vãn hồi.
Hoàng đế nghe Mộc Tịch Bắc lại gật đầu, mở miệng nói:
Như vậy vì sao trước đó nhạc sĩ tấu nhạc lại rất bình thường? Làm sao vừa đến lượt ngươi liền phát sinh biến cố.
Mộc Tịch Bắc đi đến từng dãy nhạc khí sau lưng nhạc sĩ, mọi người đều nhìn theo bước chân của nàng, thấy nàng đứng ở trước mặt một tổ khánh, không biết muốn làm gì.
Gia chủ Lư gia híp mắt lại, cẩn thận nhìn chằm chằm động tác của Mộc Tịch Bắc.
Quả nhiên, Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên lấy tay đẩy ngã khánh, một loạt khánh ngã trên mặt đất phát ra thanh âm chói tai, nặng nề gõ vào trong lòng của mọi người, Hoàng đế nhíu mày, Thái hậu lại càng không vui.
Thế nhưng mọi người lại ngạc nhiên phát hiện theo khánh sụp đổ, trên mặt đất thêm ra một vài thứ, màu trắng, thành hình khối, có khối đã vỡ vụn, hình dạng không quy tắc.
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nhặt lên một khối trong đó, đi đến trước mặt Hoàng đế hai tay trình nó lên.
Hoàng đế cầm lấy vật hình khối màu trắng vào trong tay, sau khi cẩn thận ngắm nghía mở miệng nói:
Là muối mỏ?
Mộc Tịch Bắc gật đầu, muối nham là muối làm thành muối khối, cực kì trân quý, bình thường chỉ có Hoàng tộc quý quĩ mới có thể có được, nhưng hôm nay muối nham này lại xuất hiện bên trong khánh biên chế, không thể không nói khiến cho người ta do dự.
Tác dụng ăn mòn của muối nham là cực mạnh, để muối nham vào trong khánh, chỉ cần đợi trong thời gian ngắn, khánh tất biến thanh, mà khánh chính là đứng đầu Ngũ nhạc, chủ đạo các loại nhạc khí phối hợp, chủ đạo người náo động, các nhạc khí khác tự nhiên là khúc không thành khúc, nhịp không thành nhịp.
Mộc Tịch Bắc mở miệng giải thích.
Mọi người nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt Hoàng đế mang theo tia mừng rỡ, không nghĩ tới âm biến một chuyện đúng là do người tạo thành, cứ như vậy, những lời đồn về âm biến vong quốc gì đó liền tự sụp đổ, giang sơn mình vẫn vững chắc như trước.
Vậy vì sao dây đàn chỉ cần rót một chút nước muối vào trong lỗ dây đàn thì có thể, nhưng chuông khánh lại cần dùng muối nham này?
Hoàng đế lại mở miệng.
Bởi vì dây đàn tinh tế tỉ mỉ, chỉ dùng ngón tay khảy nhẹ sẽ kêu, cho nên chỉ cần nước muối ăn mòn thì sẽ cải biến tiếng đàn, mà vách tường chuông khánh vừa dày lại cứng, cho nên cần đổi thành muối nham, chỉ cần sớm đem muối nham rót vào chút nước, muối nham sẽ tự mình hòa tan, ăn mòn chuông khánh, nhưng tương tự bởi vì vách tường chuông khánh rất dày, nhất thời sẽ không có biến hóa, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó nhạc khí rõ ràng bình thường, mà tới lượt thần nữ lại phát sinh biến cố.
Mộc Tịch Bắc dịu dàng giải thích, không vội không chậm.
Hoàng đế hiểu ra gật gật đầu, lúc này, đang thấy thái giám đi lấy nước muối đã nhỏ nước muối vào trong lỗ dây đàn của Lư Bội Nhi, nhẹ nhàng gảy một cái, quả nhiên thanh âm cùng tiếng đàn mà Mộc Tịch Bắc tấu ra trước đó cực kì tương tự.
Lư Bội Nhi nhìn cây đàn yêu quý của mình bị làm thí nghiệm, đau lòng ghê gớm, loại người giỏi cầm nghệ như các nàng, bình thường đều dùng quen một cây đàn, cũng là cây đàn cực kì quý báu, đàn này làm bạn với mình hơn mười năm, Lư Bội Nhi đã sớm có tình cảm cực kì sâu đậm với nó, nhưng hôm nay bị rót nước muối, biến thành loại thanh âm này, mà nàng lại bất lực, trái tim của Lư Bội Nhi, đau giống như bị lấy máu, nhưng lại cứ vì thanh danh Lư gia, nàng không thể biểu hiện ra một tia bất mãn, còn phải làm ra bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì.
An Nguyệt Hằng nhìn chằm chằm nữ tử trong sân, không kiêu ngạo, cũng không nội liễm, không có một chút tính công kích, thậm chí sẽ chỉ khiến người ta cho rằng là động tác vô hại, nhưng lực quan sát nhạy cảm kia, lại ngay cả mình đều cảm thấy không bằng, hắn tự nhiên cũng không tin tưởng cái âm biến quỷ hồn gì đó, đáng tiếc hắn lại vẫn chưa phát hiện nguyên do gây âm biến.
Hôm đó Đa Luân tìm tới hắn, đem một màn kế hoạch ngoan độc này nói với hắn, đồng ý phân cho hắn một chén canh, chẳng qua lại có một điều kiện, đó chính là phải phối hợp với các nàng diễn xong trận khôi hài này.
Sau khi hắn nghĩ sâu tính kỹ, cảm thấy lần này chuyện thành, tất nhiên sẽ thu hoạch kha khá, cách đỉnh cao hoàng quyền có thể nói là rảo bước tiến lên một bước dài, vì thế liền quyết định bỏ qua Mộc Tịch Bắc, ngược lại hợp tác với Đa Luân.
Chỉ là hắn rốt cục đã xem thường Mộc Tịch Bắc, không nghĩ đã đến loại hoàn cảnh như vậy ma nàng̀ cũng có thể xoay người! Cái này hóa giải một mục tiêu của An Nguyệt Hằng, loại giải thích này vừa ra, thì chỉ là âm mưu thế gia, mà không còn là thiên cơ cảnh báo thần bí gì đó nữa, dân chúng tự nhiên cũng sẽ không thèm để ý tới những lục đục của những người ở trong thị tộc. Cứ như vậy, sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với Hoàng đế nữa.
Mộc Tịch Bắc nháy mắt cho Triệu Vu Giang, Triệu Vu Giang hiểu ý, lập tức đứng dậy tiến lên mở miệng nói:
Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng, việc này tình thế nghiêm trọng, cùng cấp mưu phản, dao động căn nguyên quốc gia, tung tin đồn nhảm sinh sự, lợi dụng thọ thần của Thái hậu, phát tán lời đồn đại, không thèm để ý uy nghiêm Hoàng thất, vi thần đề nghị, việc này cần tra rõ toàn bộ!
Hoàng đế cùng Thái hậu liếc nhau, cho dù hai người cũng không phải là mẹ con thân sinh, nhưng tình hình hôm nay đều không có lợi với hai người, một chuyện âm biến đều đến vì Hoàng tộc, hai người tự nhiên cũng sẽ tạm thời liên thủ.
Kỳ thật, bây giờ chuyện này khiến mấy vị Hoàng đế cùng Thái hậu đồng đều sinh ra ảo giác, đều cho rằng lần âm biến này là hướng về phía mình mà tới, Hoàng đế thì cho rằng có người thấy rõ chuyện mật đạo của mình, mượn cơ hội này để cho mình bại lộ ra, Thái hậu lại cho rằng có người ở trên thọ thần của mình thiết kế âm biến cùng án oan, là nhằm vào gia tộc Quách La thị, đối với Quách La thị thờ ơ lạnh nhạt biểu thị cảnh cáo.
Loại giải thích này một khi thuyết phục, mọi người liền nhớ tới vị hoà thượng trước đó nói cái gì mà oan hồn ác quỷ, không vào luân hồi, cái gọi là dự đoán của hoà thượng, rõ ràng là tự sụp đổ.
Yêu tăng lớn mật, dám lừa trên gạt dưới, tùy ý tung tin đồn nhảm, làm người nghe kinh sợ! Người tới, đem tên yêu tăng yêu ngôn hoặc chúng này mang xuống ban chết cho ai gia!
Thái hậu dường như vô cùng tức giận với vị cao tăng đắc đạo mà mình một lòng tôn sùng lại là một tên lừa gạt, hơn nữa đối với cách làm của hắn lại càng cho rằng là đang bôi nhọ Phật pháp, lập tức liền mở miệng ban chết.
Cao tăng kia nghe xong, rốt cục không còn bộ dạng lạnh nhạt như trước nữa, sợ hãi quỳ trên mặt đất:
Thái hậu tha mạng a, Thái hậu tha mạng a! Ta chỉ là nhất thời bị tiền tài mê mắt, mới có thể làm ra sự tình hoang đường như vậy, còn xin Thái hậu tha mạng thứ tội a!
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nhìn Vương công công, lại nhìn nhìn cái gì Hiểu đại sư, quả thật là nghiệm chứng một câu ngạn ngữ, gần vua như gần cọp, đảo mắt Thiên Đường, đảo mắt Địa Ngục!
Ý của ngươi là có người mua chuộc ngươi, để ngươi nói những lời như thế?
Hoàng đế nghiêm nghị hỏi, lại càng cho rằng độc thủ phía sau màn biết được chuyện mình đào mật đạo, mới có thể lợi dụng chuyện âm biến này, làm cho mình bại lộ.
Đúng là như thế a, bệ hạ, tiểu nhân chẳng qua là thấy tiền sáng mắt mới có thể đáp ứng, căn bản không biết chuyện này sẽ nghiêm trọng như vậy a Bệ hạ.
Hòa thượng kia nóng lòng biện bạch cho bản thân, kích động cực kì.
Là người phương nào mua chuộc ngươi! Chi tiết nói ra!
Thái hậu cũng nghiêm khắc nhìn về phía Hiểu, bà ngược lại muốn nhìn rốt cuộc là người phương nào lại đánh chủ ý đến trên đầu mình, lợi dụng sự tín nhiệm của mình với Hiểu, suýt nữa khiến bà hủy mất danh dự Quách La thị.
Là... Là... Là Lư gia Tam công tử.
Hiểu run run rẩy rẩy mở miệng, ánh mắt nhìn về hướng chỗ ngồi của Lư gia.
Gia chủ Lư gia trong lòng giật mình, lập tức quỳ xuống, đám người Lư gia thấy vậy cũng theo sát quỳ xuống, trong đó bao gồm đứa con thứ ba của Lư gia Lư Dẫn Tu!
Hồi bẩm Bệ hạ, vi thần thật sự oan uổng, còn xin bệ hạ minh giám.
Lúc này gia chủ Lư gia là không có tư cách nói chuyện, Lư Dẫn Tu tự mình mở miệng giải thích.
Chuyện này vô luận như thế nào cũng không thể thừa nhận, nếu không, phải biết rằng muốn duy trì tốt danh vọng thì sẽ ảnh hưởng danh vọng của Lư gia, phải biết rằng để giữ vững danh vọng của một gia tộc cực kì khó khăn, nhưng nếu như hủy đi danh vọng của một gia tộc lại cực kì đơn giản, Lư Dẫn Tu biết, nếu như mình không thể chứng minh trong sạch, dựa vào tính tình của cha mình, nhất định sẽ bỏ qua mình để bảo trụ Lư gia!
Hiểu, ngươi có chứng cứ gì không?
Hoàng đế vừa thấy là Lư gia trên mặt giả bộ như không phải vô cùng tin tưởng, dù sao danh vọng Lư gia thật sự vô cùng tốt, nhưng lại đem Lư gia ghi tạc trong lòng, chính là Lư gia này làm cho kế hoạch của mình chết từ trong trứng nước!
Sau khi hòa thượng kia suy tư một lát, mở miệng lần nữa:
Hồi bẩm Bệ hạ, Tam công tử này là thư đồng của Thái tử, ba ngày trước cùng Thái tử tình cờ gặp ta ở trong cung, nói là ngưỡng mộ Phật pháp, muốn cùng ta nghiên cứu thảo luận phật lý.
Thái tử thấy vậy, gật đầu nói:
Hồi bẩm phụ hoàng, đúng là có việc này, hôm đó nhi thần thấy hai người trò chuyện hợp ý, không tiện quấy rầy, liền rời đi trước.