Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 110 - Chương 62-1: Vụ Lý Thám Hoa (1)

Trước Sau

break
Rắn rết thứ nữ

Tác giả: Cố Nam Yên

Edit: Khuynh Vũ

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nữ tử vì bị khói hun mà sắc mặt đã đen thui một mảng, chờ nhìn nàng giải thích như thế nào.

Mộc Tịch Hàm cũng mở miệng với mọi người, bên trong giọng nói còn mang theo chút thấp thỏm cùng kinh hoảng:

Ta vốn đã đi ngủ, lửa này tới đột nhiên, chờ đến lúc ta phát hiện liền lập tức kêu cứu, nhưng thanh âm yếu ớt, người có thể nghe thấy cũng không nhiều, chỉ có mấy thị vệ canh giữ ở trước viện thấy được ánh lửa, lúc này mới lập tức chạy tới, trùng hợp lúc đó vị công tử này lại tản bộ ở cửa viện, lúc này mới cùng nhau nhào tới hỗ trợ.

Trong mắt mọi người có do dự, cũng không tin tưởng lắm, Mộc Tịch Bắc thấy vậy nói tiếp:

Tứ tỷ tỷ, tỷ còn chưa biết đi, vị công tử cứu tỷ này là con trai của Lưu đại tướng quân, bây giờ Lưu tướng quân ở biên cảnh chống đỡ dân tộc du mục, bảo hộ dân chúng Tây La ta, chỉ không ngờ con trai Lưu tướng quân lại cũng có can đảm như thế, ngay cả thị vệ cũng không dám xông vào cứu người, nhưng Lưu công tử lại là việc nhân đức không nhường ai, quả thật là thiếu niên cái thế.

Mọi người suy tư, thì ra đây là con trai của Đại tướng quân, lại vì cứu người không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, quả thật là rất khá.

Mọi người đã tin không ít, nếu như tự mình giải thích Lưu Đống làm sao làm sao, thật sự là không có uy vọng, cho nên đề cập đến Lưu tướng quân đang trấn thủ biên cương kháng địch, mấy người này mới mang cảm kích trong lòng, dù sao không có người nào hi vọng quốc gia của mình bị người khác xâm lược, đối với những Tướng quân thắng trận trở về luôn luôn mang theo một sự khâm phục cùng kính ngưỡng không cách nào nói được, mà thứ cảm tình này thường thường sẽ khiến người ta yêu ai yêu cả đường đi, không tự chủ đối với người nhà của hắn cũng khoan dung hơn.

Vậy quần áo của hắn sao lại có bộ dạng như vậy?

Mộc Vãn Tình chỉ sợ không đủ loạn, không muốn Mộc Tịch Hàm rửa sạch hiềm nghi, mở miệng lần nữa.

Mọi người không khỏi lại bắt đầu do dự, đúng vậy a, sao cứu người mà quần áo lại mặc ít như vậy.

Mộc Tịch Hàm lại mở miệng:

Lúc Lưu công tử xông vào chỉ đang khoác kiện ngoại bào, hình như là ngủ không được đi ra tản bộ, chỉ không ngờ lại gặp được chuyện như thế, quần áo kia chắc là rơi xuống trong lúc vội vàng chạy ra, ngay cả ta cũng chỉ kịp mặc vội kiện y phục thôi.

Mọi người nghe đến đây, liền cảm thấy hợp tình hợp lý, dù sao lúc ấy sự tình khẩn cấp, cứu người quan trọng, nghĩ không chu toàn cũng là chuyện đương nhiên, mọi người liền không tiếp tục làm khó dễ nữa.

Liễu Chi Lan nhìn về phía Lưu Đống, dường như đang muốn hỏi thăm cái gì, lông mày Mộc Tịch Bắc lại nhíu lại, sợ Lưu Đống lật lọng, lập tức chụp một cái mũ thật lớn:

Quả thật là hổ phụ vô khuyển tử a, Lưu công tử quả nhiên là thiếu niên anh hùng, nghĩ đến nhất định là được chân truyền từ Lưu tướng quân, ngày sau tất sẽ tạo phúc cho dân chúng tứ phương Tây La ta.

Đúng vậy, đúng vậy, sự can đảm khí phách này quả thật là không tầm thường a.

Hoá ra là ái tử của Lưu tướng quân, ta nói làm sao nhìn lại thấy mang theo một loại khí khái hùng hổ đây, hoá ra là được chân truyền từ bậc cha chú.

.......

Tiếng nghị luận lao nhao, trong chớp mắt Lưu Đống cảm thấy mình sắp trở thành anh hùng được vạn người kính ngưỡng, bắt đầu từ lúc hắn bị què, hắn khắp nơi bị người ghẻ lạnh, không biết phải nhận lấy bao nhiêu châm biếm cùng trào phúng, bây giờ lại có người tán thưởng mình như vậy, nhất thời hồng quang đầy mặt, trong mắt đều mang vẻ hưng phấn, lại cũng dõng dạc đáp lại từng người.

Lão thái phi thân người quý trọng nhất Tướng phủ, tự nhiên cũng muốn hàn huyên với Lưu Đống một phen, biểu thị sự biết ơn của mình, nói là sau đó sẽ đến nhà bái phỏng, đem vở kịch này diễn cho đủ. Mà Lưu Đống cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không hủy đi hình tượng của mình, tạo thành thanh danh tốt không muốn, nhất định cứ phải làm đăng đồ tử làm gì.

Mộc Tịch Bắc tự nhiên biết, việc hôm nay nhìn như vì Mộc Tịch Hàm tìm một cái cái cớ giải vây thật hay, mà đây mới là trúng ý muốn của Liễu Tri Thư, ngày mai việc này truyền ra ngoài, Tứ tiểu thư Tướng phủ nhận ân tình của Lưu Đống, sợ lần tứ hôn này sẽ không thể tránh khỏi rồi.

Chẳng qua mặc kệ như thế nào, việc này dù sao cũng đỡ hơn so với hủy hoại thanh danh của Mộc Tịch Hàm nhiều, chí ít người bên ngoài chỉ cho rằng là Lưu Đống cứu người, Mộc Tịch Hàm cảm ơn thôi, mặc dù có lẽ sẽ có một số người không cho là như vậy, nhưng là đây đã là biện pháp tốt nhất với thanh danh của Mộc Tịch Hàm rồi.

Nhìn phòng ốc bị đốt đổ sụp một đống, mơ hồ có khói đen bốc lên, Mộc Tịch Bắc nghĩ, có lẽ Mộc Tịch Hàm không nhất định phải gả cho Lưu Đống, tỉ như Lưu Đống chết đi!

Lại nghĩ xuống dưới, Mộc Tịch Bắc đột nhiên chấn động trong lòng, trong mắt mang theo tinh quang, phảng phất như trong chớp mắt đã hiểu được mục đích của Liễu Tri Thư.

Lão thái phi mở miệng lần nữa, thậm chí cúi đầu thở dài nói với mọi người:

Hôm nay đa tạ các vị bận rộn hỗ trợ, nếu không hậu quả khó mà lường được, ta tin tưởng, Phật Tổ dưới mắt, tấm lòng chân thành của mọi người nhất định đều có thể thấy được, hôm nay trồng thiện nhân này, ngày sau tất nhiên sẽ kết thiện quả.

Lời này nói ra không ai không cao hứng, bình thường người tới chùa đều là có chuyện sở cầu, lời này của Lão thái phi khiến mọi người không khỏi suy nghĩ nhiều một chút, trong lòng từng người đều rất cao hứng, dù sao khen bọn họ cái gì, so ra cũng kém hơn việc để bọn họ đạt được ước muốn.

Sau khi đưa tiễn những người này về, Lão thái phi nhìn nhìn phòng ốc bị đốt không còn hình dạng, bất động thanh sắc mở miệng nói với Lưu Đống:

Đêm đã khuya, Lưu công tử cũng sớm đi nghỉ ngơi đi, ngày sau chắc chắn sẽ đến nhà bái tạ.

Lưu Đống thấy tất cả mọi người đã tản đi, cũng biết không tốt để ở lâu, ánh mắt khẽ đảo qua người Mộc Tịch Hàm, không nói thêm gì, liền kéo lấy cái chân cà thọt khập khễnh rời đi.

Lão thái phi cũng không hỏi Mộc Tịch Hàm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chỉ bảo tất cả mọi người sớm đi trở về nghỉ ngơi, vẫn không quên cảnh cáo nhìn Liễu Chi Lan một chút, tựa hồ đợi đến khi trở lại Tướng phủ, sẽ không dễ dàng xong việc như vậy.

Liễu Chi Lan lại phảng phất như không thấy, từ ái mở miệng nói với Mộc Tịch Hàm:

Tịch Hàm hôm nay bị sợ hãi, trở về hảo hảo tắm rửa một cái rồi sớm đi ngủ đi, may mà chủ trì an bài gian phòng còn có lưu lại đồ dự bị, Tịch Hàm trước tiên cứ chịu đựng một chút đi, ngày mai mẫu thân lại cẩn thận xử lý cho con, hiện tại đêm dài, không thích hợp để gây ra động tác quá lớn.

Đa tạ mẫu thân.

Mộc Tịch Hàm hơi khom người, cũng không nhìn Liễu Chi Lan, nàng biết việc hôm nay, mặc kệ bên ngoài truyền tốt như thế nào, thanh danh của nàng cũng đã bị hủy, cứ việc không phải cùng người tư thông, nhưng vẫn đã bị hủy, dù cho Lưu Đống là vì cứu người mới xông vào, dù cho không có người nào nhìn thấy bọn họ có tiếp xúc mật thiết gì, nhưng những lễ chế phong kiến hoặc là ân tình giam cầm vẫn chỉ có thể buộc nàng gả cho Lưu Đống mà thôi.

Dài dòng như vậy làm cái gì, ngày mai còn phải tụng kinh cầu phúc.

Lão thái phi không kiên nhẫn nhìn Liễu Chi Lan một chút, chắc là từ trong lời nói vừa rồi đã phát giác ra việc này là ai động tay động chân.

Vâng, Lão thái phi.

Liễu Chi Lan cũng không tức, làm ra một bộ dạng hiếu thuận.

Đợi đến mọi người tản đi, Mộc Tịch Bắc bồi tiếp Mộc Tịch Hàm đi tới gian phòng mới, nha hoàn đã thu thập nơi đó xong, mặc dù có chút vội vàng, nhưng chỉ đơn giản ở lại một buổi tối, vẫn không có ảnh hưởng gì mấy.

Hôm nay xảy ra chuyện gì?

Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Mộc Tịch Hàm, nàng phát hiện vẻ mặt của nữ tử này cũng không có gợn sóng gì quá lớn, có lẽ nàng ta dường như đã dự liệu được sự thật phải gả cho Lưu Đống rồi.

Mộc Tịch Hàm nhìn vị muội muội của mình càng ngày càng nhìn không thấu, có chút cô đơn mở miệng:

Cũng không có gì, chỉ là hôm nay sau khi dùng qua bữa tối, Mộc Vãn Tình liền gọi ta qua, nói là nhìn trúng cây trâm kia của muội, muốn nhờ ta giúp nàng ta đòi lấy.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Mộc Vãn Tình dù sao cũng là đích nữ, nếu như không có chuyện gì quá đáng Mộc Tịch Hàm cũng không tốt làm trái ý nàng ta, cho nên gọi Mộc Tịch Hàm đi qua, nàng ấy cũng không thể từ chối được, mà hai người lại ở gần, xin nàng cũng là hợp tình hợp lý.

Mặt khác Mộc Vãn Tình lấy cây trâm làm lý do đầu, thật ra cũng phù hợp với tính tình tranh cường háo thắng của nàng ta, cho nên Mộc Tịch Hàm mới không phát hiện ra manh mối gì.

Sau khi giằng co một lát, ta liền tìm cớ trở về phòng, lúc ấy nàng ta cũng không cản trở nhiều, ngược lại khiến ta sinh ra vài phần nghi hoặc, sau khi trở lại phòng không lâu, ta liền chuẩn bị đi ngủ, nhưng lại luôn cảm thấy trong phòng hình như còn có người khác, nhưng khi nhìn một chút, lại không phát hiện ra có cái gì không đúng.

Mộc Tịch Hàm nhớ lại nói.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, chắc hẳn Lưu Đống đã thừa lúc không có người trốn vào trong phòng Mộc Tịch Hàm, có điều bởi vì chỉ âm thầm ẩn náu trong bóng tối, nên cũng không có bao nhiêu động tác, cho nên đối với người không có võ công như Mộc Tịch Hàm mà nói, cũng không phát hiện ra được, sau đó không lâu, gian phòng này liền bị cháy.

Kéo dài một hồi, hai người lại quần áo không chỉnh tề một trước một sau chạy đến, đám người không muốn nghi ngờ cũng không được.

Ừm, muội biết rồi, tỷ nghỉ sớm một chút đi.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, cười yếu ớt mở miệng.

Mộc Tịch Hàm liếc nhìn Mộc Tịch Bắc, không có mở miệng, xoay người đi vào, lúc gần đóng cửa mới mở miệng nói:

Có phải muội biết cái gì hay không?

Mộc Tịch Bắc híp lại hai mắt, cười nói:

Tứ tỷ tỷ hi vọng muội biết cái gì?

Mộc Tịch Hàm không nói lời gì nữa, chỉ nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, dường như có chút thất lạc.

Mộc Tịch Bắc xoay người rời đi, mắt sắc có chút trầm xuống, dường như nàng đã biết Liễu Tri Thư muốn làm gì rồi?

Trở lại gian phòng của mình, lại phát hiện nam tử đang đưa lưng về phía cửa ngồi ở trước bàn, phía sau lưng kéo căng thẳng tắp, hơi thở vắng lặng, ngột ngạt khiến cho người ta không thể mở miệng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Ân Cửu Dạ cũng không động đậy, Mộc Tịch Bắc đi đến trước mặt hắn, mới phát hiện đôi tròng mắt kia có bao nhiêu thất lạc, thống khổ chôn sâu dưới đôi mắt đen rõ ràng phản chiếu ra, mặc dù như thế, nam tử vẫn trầm mặc như trước, môi mỏng mím chặt, chỉ nhìn nữ tử trước mặt không nói một lời.

Mộc Tịch Bắc thở dài, mơ hồ cảm thấy có chút đau lòng, đưa tay ôm eo nam nhân, chôn đầu vào bộ ngực của hắn, Ân Cửu Dạ, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?

Ân Cửu Dạ chỉ cứng ngắc đứng đấy, không có một chút phản ứng, cái này không khỏi càng khiến Mộc Tịch Bắc đau lòng, cái nam nhân này rốt cuộc là mẫn cảm đến cỡ nào, hôm nay nàng chẳng qua là theo thói quen quên dặn dò với hắn một tiếng, hắn lại làm ra dáng vẻ như vậy.

( Dạ ca cứ như con nít. Nhưng ta thiiiiiich. ahihi.)

Ân Cửu Dạ.

Ừm.

Mộc Tịch Bắc thực sự không biết nên nói cái gì, hai tay nâng lên gương mặt trắng nõn của nam tử, để hắn đối mặt với mình, ngay khi nhìn vào cặp mắt đen nhánh kia, lần nữa bất đắc dĩ thở dài, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn chụt một cái lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc kia, sau đó cầm lấy tay Ân Cửu Dạ mở miệng nói:

Ngủ sớm một chút đi.

Sắc mặt Ân Cửu Dạ chuyển tốt, chí ít nàng vẫn còn có chút để ý đến hắn không phải sao? Bàn tay to cầm lại tay của nữ tử trước mặt, đi theo bước chân nữ tử, đi vào trong giường.

Giường rất nhỏ, hai người nằm thật sự hơi chen chúc, Mộc Tịch Bắc nằm ở bên trong, nam nhân nằm ở bên ngoài, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy, khi nam nhân xoay người lại, bên trong không gian thu hẹp đều bị lấp đầy hơi thở của hắn, lại làm cho nàng cảm thấy an bình khó hiểu, Mộc Tịch Bắc nhắm mắt lại, im ắng cảm thụ không gian tĩnh mịch này.

Ân Cửu Dạ ôm người vào trong ngực, ngửi ngửi mùi thơm trên người nữ tử, trái tim bỗng nhiên biến hoá rất vẹn toàn, thân thể hai người dựa thật sát vào nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được nhiệt độ lẫn nhau, hai cỗ thân thể lại càng hoàn mỹ kết hợp cùng nhau.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Từ liền đưa tới một tin tức.

Tiểu thư, người của Triệu Vu Giang truyền đến tin tức nói, dường như Liễu Tri Thư dự định ngay đêm nay thiết kế nghĩ cách cứu viện Liễu Vượng.

Thanh Từ gõ cửa một cái, nói khẽ.

Ừ, biết rồi.

Mộc Tịch Bắc còn hơi buồn ngủ, nam tử ôm ấp dường như phá lệ ấm áp, không để cho nàng nhớ tới.

Ân Cửu Dạ đã mở hai mắt ra, mắt đen chăm chú nhìn nữ tử trong ngực, không nói gì.

Mộc Tịch Bắc cười cười với Ân Cửu Dạ, sau đó liền ngồi dậy, Ân Cửu Dạ cũng theo động tác của nàng nhích người lên, tựa ở đầu giường, để nữ tử dựa ở trong ngực của mình.

Mộc Tịch Bắc cũng không từ chối, mà là ngưng mắt suy nghĩ sâu xa, Liễu Vượng là đích trưởng tôn của Liễu gia, đối với Liễu gia mà nói có ý nghĩa phi phàm, cho nên Liễu gia có thể bỏ qua nữ tử như Liễu Mộng, nhưng đối với Liễu lão gia tử mà nói, đích trưởng tôn đời thứ ba này sẽ không dễ dàng để hắn chết đi như vậy.

Mặc kệ chuyện này có phải là thật hay không, tối nay Mộc Tịch Bắc cũng không thể rời khỏi nơi này, nàng còn muốn chờ xem trò hay ở đây nữa.

Chàng nói bước kế tiếp Liễu Tri Thư sẽ làm thế nào?

Mộc Tịch Bắc nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú cách mình cực gần.

Giết Lưu Đống.

Cái cằm Ân Cửu Dạ gác ở trên đầu vai mình, không ngừng ma sát.

Không tới bao lâu, đợi đến hai người đều đứng lên, thánh chỉ Hoàng đế đã đến.

Thánh chỉ đến, Mộc Tịch Hàm tiếp chỉ.

Mấy tên thái giám cưỡi khoái mã chạy vội đến cổng Vạn Phật Tự, sau đó giơ cao thánh chỉ nhanh chân tiến vào nữ uyển mà nữ tử ở lại.

Lão thái phi đang dùng đồ ăn sáng, nghe thấy người trong cung đến, đã nghĩ đến thánh chỉ này là có chuyện gì, vì thế tâm tình cũng không tốt mang theo đám người đi ra ngoài.

Mộc Tịch Bắc lại không đi ra ngoài, nhưng cũng không có ai phát hiện ra, nghĩ đến ánh mắt đều đã rơi vào trên người Mộc Tịch Hàm rồi.

Mộc Tịch Bắc xuyên thấu qua khe hở cửa sổ nhìn về phía mọi người đang quỳ đầy trong sân, khóe miệng nhếch lên một đường cong, Liễu Tri Thư tính toán thật sự là tốt vô cùng.

Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, tướng phủ có nữ, Mộc Tứ tiểu thư Mộc Tịch Hàm, tướng mạo đoan trang, khí chất thượng thừa, phủ Uy Vũ tướng quân có Lưu Đống, hai người thuộc giai ngẫu trời sinh, quả thật xứng đôi, nay trẫm theo đó tứ hôn, nhìn hai người đồng tâm đồng đức, giúp đỡ lẫn nhau, an ủi lòng Trẫm.

Một công công hai tay mở thánh chỉ ra, mang theo vài phần ở trên cao nhìn xuống đám người tiếp chỉ ở trước mặt.

Thần nữ tạ chủ long ân.

Mộc Tịch Hàm khuôn mặt bình tĩnh tiếp nhận thánh chỉ, không có một tia vui buồn.

Được rồi, nếu thánh chỉ đã tuyên đọc, chúng ta còn muốn hồi cung, hôn sự này các ngươi sớm đi chuẩn bị đi, Bệ hạ ban cho đây chính là vinh dự lớn lao.

Công công bóp bóp hoa tay cười nói.

Tình cô cô bên người Lão thái phi đưa qua một cái hầu bao nói:

Làm phiền công công.

Đáy mắt công công kia liền nở nụ cười, thỏa mãn trong đó không cần nói cũng biết, hắn nghĩ lần này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, có lẽ là không hốt được bạc, không ngờ Tướng phủ này thật đúng là không tầm thường, cho dù mình làm chính là việc không vui vẻ gì, quy củ nên có cũng không khiếm khuyết một chút, xem ra có cơ hội phải ở trước mặt Hoàng đế nói vài câu tốt đẹp mới được.

Công công kia hài lòng rời đi, ánh mắt Lão thái phi có chút phức tạp nhìn về phía Mộc Tịch Hàm, rõ ràng trên đường tới đây bà đã hứa sẽ tìm cho nó một nhà thật tốt, nhưng không ngờ chỉ đảo mắt nó đã bị Hoàng đế tứ hôn, còn huyên náo dư luận xôn xao, cho dù bà vào cung cầu kiến Hoàng đế, thỉnh cầu hủy bỏ cửa hôn sự này, người bên ngoài sẽ chỉ nói Tướng phủ không biết cảm ơn, người ta không tiếc đặt mình vào nơi nguy hiểm cứu ngươi một mạng, nhưng ngươi lại ghét bỏ người ta là một người què, chuyện này đối với danh tiếng của phủ Thừa Tướng thật sự rất bất lợi.

Mặc kệ Lão thái phi yêu thương Mộc Tịch Hàm như thế nào, cũng sẽ không vì nó mà phá hủy gia nghiệp mà đệ đệ mình cả đời lang bạt dựng lên, chỉ có thể nói vận mệnh của đứa nhỏ này thật sự nhiều thăng trầm thôi.

Khuôn mặt Mộc Tịch Hàm bình tĩnh nhìn Lão thái phi, trấn an nói:

Cô không cần lo lắng, chắc chắn sẽ có ngày này.

Trong lòng Mộc Vãn Tình lại cao hứng cực kì, nàng ở trên tay Mộc Tịch Bắc ăn quả đắng, cuối cùng lại trả lại trên người tỷ tỷ nàng ta, cả đời nàng ta chỉ có thể gả cho một người què, thật sự là đại khoái nhân tâm!

Lão thái phi cũng không có tâm tình tụng kinh cầu phúc, liền qua loa đuổi mấy người trở về.

Mộc Vãn Tình cùng Liễu Chi Lan đồng thời trở về phòng, một đôi mắt lóe ra vẻ hưng phấn, dường như bước đầu thắng lợi làm nàng hết sức kích động, nhịn không được mở miệng nói:

Mẹ, Tứ cữu cữu thật sự sẽ giải quyết Mộc Tịch Bắc à?

Sắc mặt Liễu Chi Lan cũng không tệ, mở miệng nói:

Tứ cữu cữu con tâm tư phức tạp, không phải người thường có thể so sánh, nếu hắn đã bảo đảm với con, liền chuẩn là không sai, con chỉ cần nhớ kỹ thời khắc ấn theo lời Tứ cữu cữu con đi làm thì được rồi.

Thật sự là quá tốt rồi, rốt cục có thể báo thù rồi! Tốt nhất phải khiến nàng ta sống không bằng chết!

Trên mặt Mộc Vãn Tình hiện lên một tia âm tàn, sao Liễu Chi Lan lại không muốn chứ.

Mộc Tịch Bắc ở trong phòng dạy Ân Cửu Dạ đánh cờ, điều này không khỏi khiến nàng nhớ đến lúc trước An Nguyệt Hằng cũng đã từng dạy nàng từng chút như vậy.

Đang suy nghĩ ai?

Mắt đen của Ân Cửu Dạ nhìn thẳng nữ tử trước mặt, mang theo tia dịu dàng không dễ phát hiện.

Mộc Tịch Bắc sững sờ, thật sự là không thể ở trước mặt người đàn ông này tồn tại tâm tư gì khác, mình chẳng qua chỉ hơi thất thần, nhưng hắn đều có thể đoán ra bản thân đang suy nghĩ gì.

Người không quan trọng.

Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mở miệng.

Ân Cửu Dạ đứng lên, kéo Mộc Tịch Bắc dậy, tinh tế để nàng dựa ở trong ngực của mình, từ phía sau nhốt chặt nàng lại.

Tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc đặt lên bàn tay của hắn, nhẹ nhàng ma sát vết chai không dễ phát hiện trên lòng bàn tay, cúi xuống đầu nhỏ, đùa bỡn ngón tay nam nhân.

Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng giương lên khóe môi, đúng lúc Mộc Tịch Bắc quay đầu, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm, cười nói:

Chàng nên là cười nhiều một chút, cười lên rất dễ nhìn.

Nếu như không dụng tâm để cười, còn không bằng không cười.

Giờ khắc này, nam nhân tựa hồ trở nên nhu hòa, nghiêm túc mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc, giọng nói ôn hòa.

Mộc Tịch Bắc biết hắn đang nói mình, mở miệng nói:

Không cười chẳng lẽ khóc à? Đâu giống như chàng cả ngày nghiêm mặt?

A...

Nam nhân nghiêm túc tự hỏi, dường như đang tưởng tượng Mộc Tịch Bắc cả ngày nghiêm mặt sẽ là bộ dáng gì, vẻ mặt chăm chú, khiến Mộc Tịch Bắc cảm thấy cực kì đáng yêu.

Không khỏi xoay người, nhích lên ngồi ở trên người hắn, đưa tay bóp lên gương mặt tái nhợt quá mức của nam tử, làm cho mặt nam nhân hiện lên mấy đóa hồng vân.

Ân Cửu Dạ phục hồi lại tinh thần, chỉ ngơ ngác nhìn động tác của nữ tử ở trên mặt mình, cảm thấy nàng cười phá lệ đẹp mắt.

Ha ha...

Mộc Tịch Bắc bị dáng vẻ của hắn chọc cười, nam tử lại đột nhiên đem ngón tay nữ tử ngậm ở trong miệng của mình, bao lấy, răng nanh thậm chí còn nhẹ nhàng cắn cắn ngón tay tinh tế kia.

Mộc Tịch Bắc mở ra ánh mắt khác, gương mặt ửng đỏ, bên tai nóng lên, đem ngón tay rút ra, kéo theo một sợi chỉ bạc, lại càng ngượng ngùng hơn, lại cảm thấy dưới thân dường như có thứ gì đang thức tỉnh, bị doạ đến suýt nữa trực tiếp rớt xuống.

Ánh mắt Ân Cửu Dạ ám trầm, mang theo tia tình dục, nhưng cũng mang theo ý cười, giọng khàn khàn nói:

Đêm nay định làm gì?

Mộc Tịch Bắc sững sờ, sắc mặt càng đỏ giống như có thể chảy ra nước, hắn mới vừa nói đêm nay. Làm gì... Làm?

Cái gì cũng không làm.

Mộc Tịch Bắc nhìn về phía nam tử có chút thấp thỏm mở miệng nói, ánh mắt lại có chút rời rạc.

Ân Cửu Dạ hơi nhăn đầu lông mày, chẳng lẽ nàng cứ như thế bị Liễu Tri Thư thiết kế sao? Hay là đã đánh trước tính tương kế tựu kế, về sau còn có kế hoạch gì đó?

Vậy ngày mai thì sao?

Ân Cửu Dạ mở miệng lần nữa, nhìn thẳng Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc trực tiếp dựa đầu vào đầu vai nam tử, Ân Cửu Dạ tựa hồ không ngờ tới nữ tử đột nhiên xuất hiện phản ứng, miễn cưỡng ôm lấy nữ tử, cũng không biết đây là thế nào.
break
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc