Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 109 - Chương 61-2: Phong Ba Mới Nổi (2)

Trước Sau

break
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy, mặc dù mình tạm thời đồng ý ở cùng với hắn, nhưng đối với loại chuyện này nàng thật sự vẫn chưa có sự chuẩn bị kỹ càng, không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.

Nam tử lại cắn thật mạnh một cái ở trên cổ nữ tử, chọc Mộc Tịch Bắc thở nhẹ một trận, có điều cũng may Ân Cửu Dạ chung quy là nới lỏng miệng.

Thanh âm khàn khàn mang theo nồng đậm tình dục, một đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn chằm chằm thân thể mềm mại trên giường, chợt lóe lên hung ác nham hiểm, mở miệng nói:

Nếu như nàng làm không được, ta sẽ xé nàng.

Câu nói này hình như hắn đã từng nói qua một lần với nàng, chỉ là Mộc Tịch Bắc biết, tình hình khi đó khác biệt với lúc này, khi đó mình rốt cuộc vẫn chưa có quan hệ với hắn, cho nên hắn cũng không thật sự làm như vậy, chỉ là Mộc Tịch Bắc không biết, nếu như lần này mình thật sự không làm được, hắn có phải thật sự sẽ xé nàng hay không.

Mộc Tịch Bắc rủ xuống hai con ngươi, xem như ngầm thừa nhận, nhưng Ân Cửu Dạ lại bốc lên cổ tay của nàng, lông mày cau lại, mở miệng lần nữa:

Nói chuyện.

Trầm mặc nửa khắc, Mộc Tịch Bắc rốt cuộc nói ra một chữ:

Được.

Sắc mặt nam nhân lúc này mới giãn ra, bầu không khí lập tức quay về kiều diễm lúc trước.

Thời điểm Thanh Từ trở về, phát hiện chủ tử nhà mình đang dùng bữa tối với Ân Cửu Dạ, nhìn nhìn cái miệng sưng đỏ của chủ tử nhà mình, trong mắt lóe lên một tia do dự, đến khi lại nhìn thấy từng mảng dấu hôn trên cổ Mộc Tịch Bắc, một đôi tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống, tiểu thư sẽ không... Sẽ không....

Thanh Từ mạnh mẽ lắc lắc đầu, không để mình suy nghĩ lung tung, chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng nói:

Tiểu thư, ở trong đó chính là con trai của Lưu tướng quân - Lưu Đống.

Quả nhiên là hắn.

Mộc Tịch Bắc đặt đũa xuống bát, trong mắt hàm chứa thâm ý.

Lưu Đống này hình như là một người què, cho nên đến nay vẫn chưa chưa lập gia đình, bởi vì người nhà nghèo bình thường thì Lưu gia cảm thấy mất mặt mũi, nhưng nữ tử môn đăng hộ đối có ai lại nguyện ý gả cho một người què chứ, đến lúc đó chẳng phải sẽ khiến người ta chế nhạo.

Chẳng qua nghe nói Lưu Đống lại có một mẫu thân rất lợi hại, hình như Lưu Trương thị này là một nữ nhân nổi tiếng đanh đá, cho dù là Lưu tướng quân, cũng thường thường e ngại bà ta, lại cứ chỉ có một đứa con trai như thế, tất nhiên xem như bảo bối.

Ân Cửu Dạ lại nhìn lướt qua Thanh Từ, trầm giọng nói với Mộc Tịch Bắc:

Ăn cơm.

Mộc Tịch Bắc không khỏi líu lưỡi, nàng rõ ràng cảm thấy có đôi lúc Ân Cửu Dạ nói thật sự rất nhiều, nhưng rất nhiều thời điểm lại cứ buồn bực như vậy.

Dường như Thanh Từ nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Mộc Tịch Bắc, không khỏi phì bụng nói: Nói nhiều đó là đối với tiểu thư người.

Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, mở miệng nói:

Thanh Từ, ngươi cũng ngồi xuống ăn chút đi.

Thanh Từ tự nhiên gật đầu, dù sao trước đó nàng vẫn luôn ăn cơm cùng tiểu thư, tự nhiên đang muốn ngồi xuống, nhưng mông vừa chạm xuống ghế, lại bị Ân Cửu Dạ một cước đá gãy chân ghế.

Mộc Tịch Bắc cùng Thanh Từ đồng loạt nhìn về phía vẻ mặt đứng đắn của mỗ nam tử nào đó, Ân Cửu Dạ lại mang một vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cái ghế kia, mở miệng nói:

Hỏng rồi.

Mộc Tịch Bắc lại mở miệng nói:

Của chàng không phải chưa bị phá hư đấy sao, để Thanh Từ ngồi cái của chàng là được rồi.

Ân Cửu Dạ dừng lại động tác trong tay, mắt sắc rất sâu nhìn về phía nữ tử đối diện, một cước đá vào cái ghế dưới người mình, lại mở miệng:

Cũng hỏng rồi.

Đáng tiếc, mỗ đại nhân công lực cao thâm, chỉ kéo cái ghế bên cạnh rồi lại ngồi vững như núi Thái Sơn, không có chút nào bị ảnh hưởng.

Thanh Từ phẫn nộ nhìn về phía Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ lại vô tình hay cố ý sờ lên bụng của mình, sắc mặt Thanh Từ lại càng tái mét, nửa ngày cũng chưa nói ra được một câu, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, một cước đạp vào cánh cửa.

Sơ Nhất nhìn thấy cực kì vui vẻ, ha ha, chủ tử thật sự là quá lợi hại, nếu bàn về âm hiểm chủ tử tuyệt đối là người đệ nhất! Sợ là đến bây giờ Thanh Từ vẫn còn chưa biết, một kiếm lúc trước là chủ tử cố ý chịu đi, bằng không có phải sẽ càng tức đến hộc máu hay không, có điều hắn cũng không có can đảm nói chuyện này cho Thanh Từ đâu.

Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn sắc mặt không thay đổi của nam nhân, thật sự không biết nên nói cái gì, nhìn nam nhân này mà xem, sau khi đến đây đã làm ra những chuyện gì, đâm mù hai mắt Phật chủ, phá hỏng hai cái ghế của nàng.

Sau khi dùng xong bữa tối, Ân Cửu Dạ mới lại mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:

Lưu Kính dâng lên tấu sớ với Hoàng đế, xin thánh chỉ tứ hôn cho Lưu Đống.

Mộc Tịch Bắc mắt sắc chợt tắt, lúc này xin thánh chỉ tứ hôn có phải rất trùng hợp hay không, hoặc là nói Liễu Tri Thư an bài sự kiện kia có phải quá trùng hợp hay không.

Ân Cửu Dạ nhìn nhìn nữ tử, lại trầm giọng nói:

Hôm qua người mua chuộc mấy tên đại hán không phải là Liễu Tri Thư, mà là Tôn Thanh.

Hôm qua đúng lúc Ân Cửu Dạ một mực ở trong gian phòng kia, nhìn thấy Tôn Thanh ra mặt mua chuộc Lưu Đống cùng mấy vị đại hán diễn ra một màn kia, vừa rồi Mộc Tịch Bắc nhắc tới, lúc này mới nghĩ đến.

Mộc Tịch Bắc trầm mặc không nói, như vậy nói cách khác nàng nhìn như vô tình phát hiện thân ảnh của Liễu Tri Thư, mà nghĩ rằng chuyện này là do Liễu Tri Thư gây nên, kì thực là Liễu Tri Thư cố ý để nàng phát hiện, cũng tương đương cố ý để nàng cảm thấy được là hắn đang muốn hủy hoại thanh danh Mộc Tịch Hàm, nhưng tại sao lại muốn cố ý để nàng phát hiện việc này chứ?

Đáp án rõ rành rành, đó chính là bởi vì, Mộc Tịch Hàm căn bản không phải mục tiêu chân chính của Liễu Tri Thư! Liễu Tri Thư chẳng qua chỉ muốn để Mộc Tịch Bắc cho rằng hắn muốn ra tay từ Mộc Tịch Hàm, từ đó khiến cho mình đặt lực chú ý ở trên người Mộc Tịch Hàm, buông lỏng cảnh giác của bản thân, như vậy phân tích tới đây, nếu Liễu Tri Thư tiếp tục ra tay, đối phó nhất định vẫn là Mộc Tịch Hàm!

Chạng vạng tối, bóng đêm tối đen, cũng không biết Ân Cửu Dạ từ đâu dọn ra một gian phòng tắm, đặt một cái thùng tắm, ngược lại lại làm cho hai người có thể tắm rửa một chút.

Ân Cửu Dạ không thể giữ ở ngoài cửa, như vậy sẽ bị người bên ngoài phát hiện, nhưng lại không chịu lưu lại trong phòng mình, sợ Mộc Tịch Bắc gặp nguy hiểm gì đó, nhất định phải cùng nhau đi vào trong phòng.

Chẳng qua cũng may cách một tấm bình phong, Ân Cửu Dạ ở bên ngoài, còn Mộc Tịch Bắc lại ở bên trong.

Bầu không khí có chút ái muội xấu hổ, nhưng nam tử ở bên ngoài cũng không biết nữ tử đang suy nghĩ cái gì, Mộc Tịch Bắc rủ xuống hai mắt, nhìn hơi nước bốc lên, đem toàn thân ngâm ở trong đó.

Toàn bộ đầu cũng dần dần chìm vào trong nước, nam tử lại vượt qua bình phong, lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn nhìn nữ tử chìm vào trong nước, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh như băng.

Mộc Tịch Bắc, nàng thật sự là nhẫn tâm, ta đều đã nghĩ rằng cứ đơn giản như vậy thì nàng sẽ yêu ta, rõ ràng mặt mày dịu dàng, rõ ràng thẹn thùng mỉm cười, rõ ràng cũng sẽ đỏ mặt, tim đập, nhưng Mộc Tịch Bắc, trái tim của nàng đâu, trái tim của nàng vẫn cứng rắn trước sau như một, tựa như chiếc vòng tay kia của nàng, phủ kín hoa tươi khôi giáp thật dày, làm sao mới có thể phá được.

Mộc Tịch Bắc ở trong nước ngây người rất lâu, cho đến khi không thở nổi nữa, mới trồi lên mặt nước, lại nhìn thấy một đôi mắt đen đang khoá chặt trên người mình, ngu ngơ trong chốc lát, giây lát lại chìm vào trong nước.

Ân Cửu Dạ thấy người đi ra lúc này mới đi đến phía sau tấm bình phong, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, Mộc Tịch Bắc, ta không biết cái gì là yêu, nhưng ta lại cảm giác được nàng chưa bao giờ để ta vào trong lòng, hoặc cho dù ta ở trong lòng của nàng, lại bị ngăn ở bên ngoài khôi giáp thật dày kia.

Mộc Tịch Bắc đứng dậy, vừa mặc quần áo tử tế, bên ngoài lại truyền đến tiếng kinh hô:

Không xong, cháy rồi! Không xong, cháy rồi!

Mộc Tịch Bắc đang muốn mở cửa ra ngoài, lại phát giác một ánh mắt hừng hực ở sau lưng, lúc này mới nhớ tới, hình như vẫn chưa thông báo với nam tử kia một tiếng, quay đầu lại, nhìn nhìn nam tử kia, không có mở miệng, liền xoay người muốn đi.

Ánh mắt Ân Cửu Dạ lại càng âm trầm, một tay thô lỗ giật người trở về:

Nàng xem ta là không khí?

Lông mày Mộc Tịch Bắc nhíu lại, nói:

Nhất định là Liễu Tri Thư có hành động.

Ta biết.

Giọng nói Ân Cửu Dạ càng ngày càng không vui.

Lúc này Mộc Tịch Bắc mới nhớ lại câu nói lúc trước của hắn, trong lòng hơi rầu rĩ nói:

Lần sau nhớ kỹ sẽ nói với chàng.

Lúc này Ân Cửu Dạ mới buông lỏng tay ra, sắc mặt cực thối, được, mặc dù hắn cũng không biết phải yêu như thế nào, nhưng hắn nguyện ý từng chút từng chút một dạy nàng làm sao để yêu!

Không thể không nói, đây thật sự là một chuyện cười, một người không biết yêu lại đi dạy một người sẽ không yêu làm thế nào để yêu? Nhưng sinh mệnh chính là như thế, luôn luôn có chút cố chấp, sẽ khiến cho ngươi không hối tiếc, hầu như cũng sẽ có một người, sẽ khiến cho ngươi cảm thấy yêu như thế nào cũng đều không đủ, chỉ hận không thể đem hết thảy đều nâng đến trước mặt nàng.

Lúc này Mộc Tịch Bắc mới đi ra ngoài, tâm tình lại hơi phức tạp, tuy nhiên suy nghĩ rất nhanh đã bị ánh lửa trước mắt hấp dẫn, không phải nơi khác, chính là gian phòng của Mộc Tịch Hàm!

Gian phòng của Mộc Tịch Hàm và Mộc Vãn Tình nối liền nhau, là phòng của Mộc Tịch Hàm bốc cháy trước, sau đó cũng lan sang gian phòng của Mộc Vãn Tình một ít, chỉ là thế lửa không lớn, mà Mộc Vãn Tình gần như đã chạy ra ngoài.

Lão thái phi, Liễu Chi Lan cùng với mấy nha hoàn ma ma trong phủ đều tụ tập lại đây, vây quanh ở gian phòng bên ngoài của Mộc Tịch Hàm, không ít nam nhân ở ngoại viện cũng đều tiến đến hỗ trợ, còn tiểu hòa thượng thì xách theo thùng nước chạy qua chạy lại.

Mộc Tịch Bắc cũng đi qua đứng, mở miệng nói:

Tứ tỷ tỷ còn chưa đi ra sao?

Sắc mặt Lão thái phi rất lo lắng gật đầu nói:

Vẫn chưa.

Mộc Tịch Bắc nhìn về phía gian phòng đang cháy rất mạnh, thế lửa tận trời, giống như một con rồng lửa to lớn, phun ra ngọn lửa, những khúc gỗ tròn ngẫu nhiên rơi xuống lại giống như hoả cầu mà rồng lửa đang chơi đùa, mang theo một mảnh quang ảnh.

Gió Bắc gào thét, thế lửa thật lớn, phản chiếu ở trong đôi mắt của nữ tử, Mộc Tịch Bắc nhíu mày quét mắt Mộc Vãn Tình, Lão thái phi cùng những người khác ăn mặc đều có chút lộn xộn, thậm chí mơ hồ có thể thấy được bên trong chỉ mặc một ít quần áo, nhưng Mộc Vãn Tình cùng Liễu Chi Lan lại đều ăn mặc chỉnh tề, mặc dù cố ý làm cho lộn xộn một chút, thậm chí phủ thêm áo choàng, nhưng đáng lẽ bên trong nên ít thì lại không thiếu một kiện nào, trong mắt còn mơ hồ mang theo vui sướng khi người khác gặp họa.

Mộc Tịch Bắc thu liễm tâm thần, đúng lúc Thanh Từ trở về, vẻ mặt có chút không vui:

Tiểu thư, trúng kế, người trong phòng kia căn bản không phải Lưu Đống, chỉ là một tên mặc quần áo giống Lưu Đống thôi.

Thanh Từ có chút ảo não, tiểu thư để nàng đi điều tra người trong gian phòng kia, nàng lại gây ra sai sót, sao lại không tức giận.

Cái này không trách ngươi được, muốn trộm đổi một người thực sự quá đơn giản, huống chi trung gian ngươi còn rời đi.

Mộc Tịch Bắc bắt đầu từ lúc nơi này xảy ra chuyện, đã nghĩ đến người trong phòng kia chẳng qua là Liễu Tri Thư tạo ra biểu hiện giả dối thôi, thậm chí có khả năng ngay từ đầu chân chính Lưu Đống cũng không hề ở nơi đó.

Mộc Tịch Bắc lại bắt đầu trầm mặc, nếu như Liễu Tri Thư giết chết Mộc Tịch Hàm, ngoại trừ để hả giận, còn có thể đạt được chỗ tốt gì? Nếu như Lưu Đống kia cũng cùng nhau chết ở trong đó, chẳng phải tội danh này sẽ tính đến trên đầu phủ Thừa Tướng....? Mà hiện giờ Mộc Chính Đức không ở đây, trong phủ đều là một đám nữ quyến, cho dù đám người Triệu Vu Giang hợp lực lại, nhưng phủ Thừa Tướng vẫn không tránh khỏi phải đẩy ra một người đến chịu tội thay!

Chẳng lẽ Liễu Tri Thư nhấc lên Lưu Đống, chính là muốn đem cái chết của hắn giá họa ở trên đầu phủ Thừa Tướng, cái này thật thật giả giả, đến cùng bước nào mới xem là thật?

Mộc Tịch Bắc nhìn thế lửa tận trời kia, ánh mắt nghiêm túc, dựa theo loại thế lửa này, hẳn là nên ra rồi mới đúng.

Ra rồi, ra rồi...

Mọi người thốt lên một tràng kinh hô, chỉ vào hai bóng người đang chạy ra mở miệng nói.

Ủa, sao lại là hai người? Đây không phải khuê phòng nữ tử à? Tại sao lại có một nam tử chạy ra!

Một nam tử dẫn đầu mở miệng, nhìn hai thân ảnh một trước một sau không khỏi đặt câu hỏi.

Mọi người tập trung nhìn vào, cũng là thổn thức không thôi, sắc mặt Lão thái phi lại hơi trầm xuống, không có mở miệng.

Mộc Tịch Bắc nhìn bộ dạng khập khiễng của nam nhân, càng khẳng định hắn là Lưu Đống, cúi mắt suy nghĩ sâu xa, sửa sang lại suy nghĩ, hỏa thế này tuy rằng rất lớn, nhưng lại có lưu đường ra, nếu Liễu Tri Thư thật muốn thiêu chết hai người, tất nhiên không cần phải làm như vậy, trực tiếp để hai người bỏ mình trong đó thì cũng thôi đi.

Mà Liễu Tri Thư lại không để hai người cùng nhau chết ở trong đó, sợ là lo lắng không ấn định được tội danh cho phủ Thừa Tướng đi! Dù sao đây là khuê phòng tiểu thư phủ Thừa Tướng, tiểu thư phủ Thừa Tướng cũng táng thân trong đó, con trai Lưu gia các ngươi không biết từ đâu xuất hiện, Tướng phủ ta còn chưa truy cứu trách nhiệm của ngươi đâu, ngươi ngược lại dám can đảm ác nhân cáo trạng trước?

Cho nên nếu là hai người chết, việc này nháo đến Hoàng đế, Lưu gia cũng không chiếm được chỗ tốt, cho nên mục đích của Liễu Tri Thư không phải là để cho hai người chết.

Nghĩ đến lời nói của Ân Cửu Dạ, trước đó vài ngày Lưu tướng quân dâng tấu sớ với Hoàng đế, xin Hoàng đế tứ hôn cho con trai của mình, Mộc Tịch Bắc liền hiểu được dụng ý trong đó, hai người này quần áo không chỉnh tề từ trong một gian phòng chạy ra, cô nam quả nữ sẽ bị truyền thành bộ dáng gì cũng có thể nghĩ được.

Mà nghĩ đến Mộc Tịch Hàm cũng không thể nào cãi lại được, cho dù nói hợp lý hợp tình, sợ cũng sẽ không có người nào tin tưởng, mà chuyện này truyền đến trong tai Hoàng đế, tự nhiên là một chuyện tốt, tuyệt bút vung lên, ban thưởng thánh chỉ, tất cả đều vui vẻ.

Dù sao thanh danh Mộc Tịch Hàm đã bị hủy, mà địa vị Tướng phủ lại cao hơn Lưu gia rất nhiều, một thứ nữ Tướng phủ phối với một tên què của Lưu gia, như vậy cũng đủ lắm rồi.

Như vậy một đạo thánh chỉ, sợ là Lão thái phi cũng không dám nói nửa chữ không, dù sao mắt thấy là giả, tai nghe mới là thật, cho dù bà tin tưởng Mộc Tịch Hàm, thế nhưng miệng nhiều người xói chảy vàng, bà cũng không thể khống chế được dư luận.

Quả nhiên, đợi đến khi Mộc Tịch Hàm cùng Lưu Đống chạy ra, mọi người liền tỉ mỉ quan sát hai người đến, Mộc Tịch Hàm chỉ choàng qua loa một kiện áo khoác, mà Lưu Đống lại càng khoa trương hơn, áo trong màu trắng hơi hơi mở ra, bị khói hun đã biến thành màu đen, lộ ra vài sợi lông ngực nhỏ trên lồng ngực.

Ánh mắt mọi người không khỏi lưu luyến rất lâu ở trên thân hai người, cuối cùng rốt cục có người phá vỡ yên tĩnh mở miệng nói:

Trước đó bên ngoài đã sớm truyền Lưu Đống cất giấu cái yếm bên người Mộc Tứ tiểu thư, bây giờ lại tận mắt thấy hai người ám thông khúc khoản.

( Ám thông khúc khoản: nôm na là có chuyện mờ ám, có chuyện đó với nhau)

Đúng vậy, đây chính là khuê phòng nữ hài tử, đêm hôm khuya khoắt sao lại còn có nam tử, không phải đang làm chuyện bẩn thỉu gì đó chứ.

Nhìn cách ăn mặc này của hai người, sợ là đang làm việc, chỉ tiếc một trận đại hỏa, quấy nhiễu chuyện ân ái a!

Sắc mặt Lão thái phi càng ngày càng trầm, Liễu Chi Lan lại gánh vác danh nghĩa chủ mẫu:

Các ngươi nói bậy bạ gì đó! Tịch Hàm quả quyết sẽ không làm ra chuyện như vậy, nếu như các ngươi tiếp tục ở đây truyền nhầm lời đồn đại, suy đoán lung tung! Phu quân ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

Làm càn! Ngươi nói vớ vẩn cái gì vậy!

Lão thái phi quát lớn Liễu Chi Lan, sắc mặt Liễu Chi Lan lập tức tái nhợt, không dám mở miệng nữa.

Quả thật, Liễu Chi Lan nhìn như đang ngăn chặn miệng mọi người, thậm chí vì giữ gìn danh dự cho Mộc Tịch Hàm mà không tiếc dùng quyền thế đè người, nhưng đây rõ ràng là lửa cháy đổ thêm dầu, cho dù lúc này những người kia không dám mở miệng, nhưng bởi vì tức giận thái độ tài trí hơn người của Liễu Chi Lan, sau khi trở về, nhất định sẽ thêm mắm thêm muối càng thêm nói xấu chuyện hôm nay, dùng việc này để hả giận.

Những người này mặc dù có rất nhiều người là dân chúng thấp cổ bé họng, nhưng chính bởi vì là dân chúng, mới có thể chủ đạo dư luận.

Mộc Vãn Tình cũng muốn chen vào một chân, lại nói:

Cô, vấn đề này nhất định phải hỏi cho rõ ràng đi, cửa viện đều có thị vệ canh gác, công tử này đi vào bằng cách nào, nhất định phải hỏi rõ một chút, để tránh hành vi không đàng hoàng của một mình Tứ tỷ tỷ, lại làm bại hoại thanh danh toàn bộ phủ Thừa Tướng.

Lão thái phi nghiêng liếc Mộc Vãn Tình một cái, nó nói như vậy lại lôi cả phủ Thừa Tướng vào, nếu như Mộc Tịch Hàm không giải thích rõ ràng, khó tránh khỏi mọi người đều sẽ kéo toàn bộ nữ quyến phủ Thừa Tướng vào trong đó, truyền đi sẽ thành nữ quyến Tướng phủ không biết kiềm chế hành vi, việc này một khi lưu truyền, không biết sẽ bị biến thành bộ dáng gì nữa.

Tứ tỷ tỷ, nam tử này sao lại ở trong phòng tỷ?

Mộc Tịch Bắc thấy vậy, tìm được cơ hội mở miệng nói.

Nàng cảm thấy, nếu như Mộc Tịch Hàm đủ thông minh, coi như không thay đổi được kết quả, nhưng tuyệt đối có thể làm cho thanh danh của mình không ác liệt như vậy.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Mặc dù các ngươi đều không quan tâm ta, nhưng ta vẫn hồi báo với các ngươi một chút. Hôm nay ta không đi ngoài không nôn mửa, nhưng dạ dày đau đầu vẫn đau... Chương hôm qua có chút sai lầm nho nhỏ, đơn giản sửa lại một chút, nội dung không có biến hóa...

Ta cùng một người học xong một câu, ta cải biên một chút, các ngươi nghe một chút: Không nhìn bản chính hài giấy phía dưới sẽ mọc ra hai con chim nhỏ... Biểu hỏi người kia là ai, mình lật bình luận đi thôi... Ha ha

( Xin lỗi: Ta mà hiểu câu này nghĩa là gì ta chết liền. Mọi người thông cảm)

Hoá ra đầu tháng hơn mười phiếu thì có thể có phiếu bảng tháng trước a ~ Coi như không tệ...
break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc