Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 111 - Chương 62-2: Vụ Lý Thám Hoa (2)

Trước Sau

break
Một hồi lâu, tiếng trầm của nữ tử truyền đến:

Ta còn chưa chuẩn bị xong.

Ân Cửu Dạ có chút không hiểu, chuyện này có phức tạp như vậy không? Không khỏi mở miệng lần nữa:

Chỗ nào chưa chuẩn bị xong? Ta giúp nàng.

Mộc Tịch Bắc cắn chặt môi anh đào, ôm cổ Ân Cửu Dạ, cắn răng nghiến lợi mới phun ra một câu:

Chỗ nào cũng chưa chuẩn bị xong.

Vậy ta giúp nàng.

Nam tử nghiêm túc đáp.

Không cần!

Mộc Tịch Bắc có chút thẹn quá hoá giận.

Con ngươi Ân Cửu Dạ trong nháy mắt che kín sương mù, vịn đầu Mộc Tịch Bắc đi qua, ép buộc nàng đối mặt với mình, lại phát hiện sắc mặt nàng đỏ dị thường, khiến ánh mắt hắn tối sầm lại, nhịn không được cắn môi một cái.

Vì sao?

Ân Cửu Dạ đè nén nhiệt hỏa bốc lên trên thân thể mình, biết mình đang muốn làm gì, nhưng vẫn như cũ chăm chú vào đáp án của nữ tử.

Mộc Tịch Bắc nhìn thấy nam nhân nghiêm túc như vậy rốt cục nổi giận nói:

Ta nói ta không cần, chàng nghe không hiểu à!

Ân Cửu Dạ cũng nổi giận, bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt lóe ra ánh sáng đỏ sậm, không hiểu vừa rồi còn nói chuyện tốt đẹp, sao đột nhiên lại như vậy, nàng thật sự chán ghét hắn như vậy sao? Định làm gì cũng không muốn nói cho hắn biết, hắn hỗ trợ cũng không cho!

Trái tim Mộc Tịch Bắc đột nhiên nhảy lên một cái, sinh ra một cỗ khiếp ý, lui về phía sau hai bước.

Ân Cửu Dạ mắt lạnh nhìn Mộc Tịch Bắc, kéo nàng lại, bóp chặt cái cằm thanh mảnh, mang theo vài phần nguy hiểm cùng nôn nóng mở miệng nói:

Nói, vì sao?

Mộc Tịch Bắc bị đau, ánh mắt nhìn về phía Ân Cửu Dạ mang theo vài phần lạnh bạc, hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng lại nở nụ cười:

Ha, được, làm thì làm, chàng muốn như thế nào cũng đều tùy chàng.

Vừa nói vừa bắt đầu cởi bỏ y phục của mình, khiến Ân Cửu Dạ nhìn thấy sửng sốt một trận.

Cho đến khi từng kiện từng kiện quần áo trượt xuống, lộ ra đầu vai mượt mà khéo léo, Ân Cửu Dạ mới hiểu thông suốt cái gì, trên mặt xuất hiện mấy phần cổ quái, chỉ là lúc chạm đến ánh mắt nữ tử, trong lòng lại chợt lạnh, không có tâm tư trêu chọc nữ tử.

Không được dùng loại ánh mắt này nhìn ta!

Ân Cửu Dạ mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc hơi cười trào phúng:

Vậy phải như thế nào?

Ân Cửu Dạ đột nhiên ý thức được nàng không tin hắn, là cứ như vậy không tin hắn, thở dài, ôm ngang người nàng, đặt ở trên giường, đắp chăn lên.

Mộc Tịch Bắc chỉ rủ mắt xuống, không có động tác, bàn tay to của Ân Cửu Dạ nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, nhẹ giọng nói:

Nàng phải học cách tin tưởng ta.

Lông mi Mộc Tịch Bắc hơi rung động, nhưng cũng không mở ra trước mắt nam tử.

Ân Cửu Dạ ôm nàng vào trong ngực nói:

Ta hỏi là sự tình tối nay của Liễu Tri Thư nàng định làm gì?

Thân hình Mộc Tịch Bắc cứng đờ, lúng túng không dám mở mắt, sắc mặt lại mất tự nhiên nóng lên, thật sự là hận không thể ăn tươi nuốt sống nam nhân trước mắt, nhưng nam nhân lại chỉ chế nhạo nhìn nàng, vẻ mặt ám muội.

Nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của nàng, hai người gắn bó không có nói chuyện.

Ban đêm

Thanh Từ đẩy cửa đi vào:

Tiểu thư, đến giờ rồi, nên xuất phát.

Mộc Tịch Bắc đã chuẩn bị thỏa đáng, nhẹ giọng hỏi:

Thế nào, sắp xếp xong chưa?

Thanh Từ gật gật đầu:

Bên Liễu Tri Thư quả thật đang hành động, nhưng ở giữa sườn núi hình như có sát thủ mai phục, nếu như tiểu thư xuống núi, nhất định sẽ bị người giết chết.

Ánh mắt Mộc Tịch Bắc lẫm liệt, dịu dàng nói:

Đi thôi.

Chủ tớ hai người một trước một sau đi ra khỏi gian phòng khách, bước chân có hơi mất trật tự đi ra ngoài.

Tiểu thư, làm sao người biết đêm nay Liễu Tri Thư sẽ an bài cứu Liễu Vượng đi?

Thanh Từ đặt câu hỏi, giọng nói không lớn, lại đủ để cho người nghe thấy.

Hắn nghĩ ở chỗ này dùng chuyện của Mộc Tịch Hàm vây khốn ta, bên kia tự nhiên sẽ có hành động, nghe nói hôm nay tên Lưu Đống kia mấy lần quấy rối Mộc Tịch Hàm, bên kia tất nhiên sẽ có hành động.

Chủ tớ hai người một hỏi một đáp, thân ảnh của hai người dần dần biến mất ở trong màn đêm.

Mà hai người vừa mới rời đi không lâu, liền có hai thân ảnh từ trên tường nhảy xuống, nam tử áo đen nhìn bóng lưng của hai người, không nhịn được hưng phấn, Mộc Tịch Bắc, chịu chết đi!

Hai người tránh khỏi tai mắt thị vệ, lặng yên lẻn vào nữ uyển, có điều nói là hai người cùng lẻn vào, còn không bằng nói là một gã nam tử mặc áo đen có chút thấp gầy, kéo một tên nam tử gầy yếu mang cẩm bào màu xám đen thì đúng hơn.

Tuy rằng tên nam tử mặc cẩm bào màu xám đen có hơi gầy yếu, nhưng lại cao hơn rất nhiều so với tên nam tử mặc áo màu đen, chỉ tiếc dường như công phu cũng không tốt lắm, ngược lại tên nam tử nhỏ con kia, cứ việc dáng người thấp bé, thân thể gầy yếu, nhưng lại không cùng một loại với nam tử cao to kia.

Có thể thấy được tên nam tử nhỏ con kia tất nhiên là có chút công phu chân thực, hai người lén lén lút lút lẻn vào nữ uyển, nam nhân áo đen liền thả tên nam tử quần áo màu xám xuống, ở phía trước dẫn đường, đồng thời cũng không quên tìm hiểu tình huống xung quanh.

Tên nhỏ con nhẹ nhàng mở cửa phòng Mộc Tịch Bắc ra, ngoắt tay một cái, để tên nam tử y phục màu xám nhanh chóng tiến vào, đồng thời cảnh giác động tĩnh xung quanh.

Cũng không thấy có gì khác thường, lúc này mới một trước một sau bước vào, sau đó nhanh chóng khép cửa phòng lại.

Còn Mộc Tịch Bắc lại đi ra từ phía sau một cây đại thụ đối diện với cửa phòng, ánh mắt tĩnh mịch nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.

Tiểu thư, người mặc cẩm bào màu xám đen là Lưu Đống, vậy còn tên nhỏ con kia là ai?

Thanh Từ nhẹ giọng mở miệng nói.

Đó là Tôn Thanh.

Hai mắt Mộc Tịch Bắc óng ánh, ở bên trong ánh trăng đen nhánh phá lệ rõ ràng, nhưng trong lòng lại đang cẩn thận suy nghĩ, tên Lưu Đống này tiến vào sợ là sẽ không ra được, chỉ không biết rốt cuộc Liễu Tri Thư đã nắm được nhược điểm gì của Lưu Đống, mà Lưu Đống lại có thể cam tâm để Tôn Thanh giày vò như vậy.

Tiểu thư, người nói cái tên Lưu Đống này có phải đầu óc có bệnh không a, Tôn Thanh vốn muốn giết hắn, mà hắn còn ngoan ngoãn đi theo chịu chết!

Thanh Từ nhịn không được oán giận.

Đó là Lưu Đống không biết, nếu biết rồi sẽ không đi chịu chết vậy đâu.

Giọng nói Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần linh hoạt kỳ ảo.

Chẳng lẽ mục đích chân chính của Liễu Tri Thư là giá họa tiểu thư giết người? Từ đó tạo nên mâu thuẫn giữa phủ Lưu tướng quân cùng phủ Thừa Tướng?

Thanh Từ như có điều suy nghĩ mở miệng nói.

Khóe môi Mộc Tịch Bắc giương lên một đường cong, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị, lắc đầu nói:

Không phải.

Thanh Từ nhăn đầu lông mày cẩn thận suy nghĩ, tên Lưu Đống này chết ở trong phòng tiểu thư của mình, người của Lưu gia nhất định sẽ đem tội danh đổ lên trên đầu tiểu thư, mượn cơ hội gây sự, bắt tiểu thư đền mạng, lẽ nào không phải như vậy?

Mộc Tịch Bắc tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Thanh Từ, nhưng cũng không mở miệng, cái mà Liễu Tri Thư muốn so với đơn giản giá họa còn âm hiểm hơn rất nhiều, còn nữa, chuyện giá họa này cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Chỉ chốc lát, liền nghe trong phòng vang lên tiếng mảnh sứ vỡ nát, ở trong bầu trời đêm yên tĩnh phá lệ rõ ràng, tiếng vang này hấp dẫn sự chú ý của thị vệ, rất nhanh liền có người tiến lên dò hỏi:

Ngũ tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?

Cốc cốc cốc, thị vệ gõ lên cửa:

Ngũ tiểu thư, Ngũ tiểu thư người ở đâu? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

Lúc này Tôn Thanh đã từ một cánh cửa sổ khác chạy ra ngoài, không để cho người ta nhìn thấy, Thanh Từ lập tức phi thân đuổi kịp, hai bóng đen nối đuôi nhau biến mất ở dưới ánh trăng.

Nhanh! Đi mời Lão thái phi.

Thị vệ đá văng cửa phòng, lúc này liền nhìn thấy một vũng máu trên mặt đất, cùng với thi thể của một nam nhân.

Mà bên kia, sát thủ mà Liễu Tri Thư an bài vẫn chưa đợi được người mình muốn giết.

Thủ lĩnh thích khách do dự trong lòng, trước đó Tôn Thanh rõ ràng đã cho truyền tín hiệu, hai nữ tử kia đã xuất phát xuống chân núi, làm sao đã lâu như vậy rồi mà còn chưa đến.

Thủ lĩnh thích khách mở miệng nói:

Người đi theo hai nữ tử kia đâu?

Vẫn chưa về.

Ánh mắt thủ lĩnh kia không tốt:

Rút lui đi! E rằng nữ tử kia căn bản không hề xuống núi, chẳng qua chỉ là chướng nhãn pháp thôi!

Quả thật, Mộc Tịch Bắc mặc dù đoán được mục đích thực sự của Liễu Tri Thư, nhưng dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với hai lần xuất thủ của Liễu Tri Thư, cho rằng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua mỗi một cơ hội lợi dụng hoặc là giải quyết nàng.

Ở sườn núi đã sớm mai phục không ít sát thủ, chờ để giết mình, nếu như mình thật sự bị giết, Liễu Tri Thư nhất định sẽ làm cho người giả tạo thành mình là bị người Lưu gia sát hại, tạo ra sự tình giống như ở trong phòng của mình, đến lúc đó, trước tiên không hỏi nguyên do, người chết rồi, cơn tức của hai nhà nhất định đều rất mạnh mẽ, tới lúc đó e rằng sẽ có một trận đọ sức.

Như vậy Tướng phủ cùng Lưu tướng quân phủ liền kết thù với nhau, nhưng thử nghĩ mà xem, một bên là Tướng quân trấn thủ ngăn địch chống lại phủ Thừa Tướng quyền thế cực lớn, chắc chắn sẽ gây nên một trận hỗn loạn cực lớn, mà Liễu Tri Thư muốn chính là trận hỗn loạn này, chỉ có phá vỡ cục diện ổn định và cân bằng hiện giờ, đục nước béo cò, Liễu gia mới có hi vọng Đông Sơn tái khởi trong thời gian ngắn nhất.

Đồng dạng, nếu nửa đường mình ý thức được không đúng, quay trở lại phòng, đó chính là sẽ có một cái tử thi chờ mình ở nơi đó, nếu lại bị người bắt gặp tại chỗ, sợ là mấy cái miệng cũng không nói rõ được.

Liễu Tri Thư thật đúng là đem hai đường tiến lùi đều phá hủy, mình lại bị vây ở chỗ này, hắn ở bên kia thì an tâm nghĩ cách cứu viện Liễu Vượng, cho dù cuối cùng mình không trúng kế, hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng hắn lại thành công cứu được Liễu Vượng, thấy thế nào, cũng đều là hắn thắng.

Trong mắt lạnh của Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia đao mang, hừ, mình cũng không dễ dàng cho Liễu Tri Thư tiện nghi như vậy được!

Bên này thích khách vừa đứng dậy trở về, lại gặp mai phục ở dưới chân núi, đối thủ lại là một đám người mang mặt quỷ, thân ảnh quỷ mị, võ công cực cao, không tới một lát, những tên áo đen lúc trước đã bị giết không còn manh giáp.

Đoàn người Lão thái phi vội vội vàng vàng chạy đến, mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện, quấy nhiễu Lão thái phi không được an bình, vừa nghe có người chết, vẻ mặt càng không tốt, nhanh chân chạy tới.

Xảy ra chuyện gì?

Lão thái phi cũng mơ hồ nhìn thấy vết máu trong phòng, bên cạnh thi thể còn có một mảnh sứ vỡ.

Ti chức vừa nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng mảnh sứ vỡ nát, sợ Ngũ tiểu thư xảy ra điều gì ngoài ý muốn, liền lo lắng vội vàng tiến đến gõ cửa, nhưng ở ngoài gọi cửa hồi lâu, cũng không thấy ai đáp lại, ti chức liền đạp cửa phòng ra, kết quả lại phát hiện cảnh tượng trước mắt.

Tên thị vệ kia ngược lại nói năng rõ ràng.

Trước đó Mộc Tịch Bắc rời đi vào đêm khuya, là vì muốn tránh đi thị vệ, bằng không đêm khuya ra ngoài, truyền ra ngoài, lại rất phiền phức, cũng chính bởi vậy, thị vệ cũng không biết Mộc Tịch Bắc cũng không còn ở trong phòng nữa.

Lão thái phi gật gật đầu, tâm trạng lại có chút lo lắng, không biết Mộc Tịch Bắc đi đâu, tuy nhiên sẽ tốt hơn là ở hiện trường, đến lúc đó sợ là lại chọc phải không ít thị phi, đứa bé này, dường như cảnh giác hơn nhiều so với Tịch Hàm.

Lập tức đi tìm Tuần án Kinh đô báo cáo, lại đi thông báo Phương trượng chủ trì cùng người của Lưu gia.

Lão thái phi trầm ổn phân phó tất cả những việc này.

Sau khi Liễu Chi Lan biết được tin tức Lưu Đống chết, kinh ngạc không thôi, trước tiên chính là hoài nghi, người này là Mộc Tịch Bắc giết, nếu như người là đệ đệ mình giết, trước đó vì sao lại muốn tỉ mỉ bày ra kế hoạch, để Mộc Tịch Hàm đính hôn với Lưu Đống, bây giờ người chết mất rồi, vậy một phen tâm tư chẳng phải là uổng phí à?

Lúc này liền mở lời:

Đứa bé Bắc Bắc đâu rồi? Không xảy ra chuyện gì chứ?

Có phải Ngũ muội muội giết người nên sợ hãi, lúc này mới chạy án hay không?

Mộc Vãn Tình mở miệng nói.

Vãn Tình, không được nói bậy, hiện tại không có chứng cứ rõ ràng không được suy đoán lung tung, muội muội của ngươi cho dù giết người cũng chỉ lỡ tay, nhất định là có nguyên nhân gì đó.

Liễu Chi Lan mở miệng nói với Mộc Vãn Tình, nhưng tâm tư thì lại nghĩ, rốt cuộc đệ đệ của mình sao lại làm như vậy.

Lão thái phi lạnh lùng quét hai người một chút, sau khi hồi phủ bà nhất định phải hảo hảo trừng trị hai cái người suốt ngày gây chuyện này!

Chỉ chốc lát, Tuần án Kinh đô, mẫu thân của Lưu Đống, và một vị đại sư bên trong chùa đã cùng nhau chạy đến.

Người đại sư kia dẫn đầu mở miệng nói:

Lão thái phi, phương trượng chủ trì đang bế quan, cho nên mọi việc trong chùa tạm thời do lão nạp thay thế quản lý.

Lão thái phi gật gật đầu:

Làm phiền đại sư.

Mẫu thân của Lưu Đống là một vị phụ nhân quần áo hoa mỹ, xem ra rất hung hãn.

Con trai của ta a ~ Con bị sao vậy, tạo cái nghiệt gì a!

Lưu phu nhân đẩy ra đám người chắn ở trước mặt mình, nhấc váy nhanh chân chạy vào gian phòng Mộc Tịch Bắc, nhìn thấy nhi tử nằm trong vũng máu, vẻ mặt đau thương, giọng nói mang theo vài tia bén nhọn.

Tuần án Kinh đô còn chưa mở miệng, Lưu phu nhân liền đứng lên, một đôi mắt trợn tròn, thanh âm bén nhọn nói:

Là ai? Là ai giết con ta, ta nhất định phải xử đẹp hắn!

Lưu phu nhân, phu nhân cứ an tâm chớ vội, tự có Tuần án đại nhân sẽ bắt lấy hung thủ cho ngài.

Liễu Chi Lan mở miệng nói, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, có phải đệ đệ mình định đem cái chết của Lưu Đống giá họa cho Mộc Tịch Bắc hay không.

Hiện tại Lưu tướng quân trấn thủ biên cương, Mộc Chính Đức lại không ở Đế đô, Hoàng đế nói cái gì cũng phải cho Lưu gia một cái công đạo.

Khuôn mặt Lưu phu nhân dữ tợn nhìn Liễu Chi Lan, mở miệng nói:

Tra cái gì mà tra, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực! Con trai của ta chính là bị người dùng bình sứ đập chết, ngươi nhìn một cái, máu trên đầu này, còn có thể là giả sao!

Người vây xem càng ngày càng nhiều, từng người đều nghị luận ầm ĩ, không khỏi suy đoán, có phải cái tên Lưu Đống này nửa đêm chui vào phòng tiểu thư nhà người ta, ý đồ làm chuyện quấy rối, tiểu thư kia mới nhất thời lỡ tay đập chết hắn không!

Liễu Chi Lan không lên tiếng nữa, làm ra một bộ dạng áy náy, dường như là ngầm thừa nhận lời nói của Lưu phu nhân, Lưu phu nhân thấy vậy, càng giương nanh múa vuốt, nói thế nào cũng phải đòi một lời giải thích.

Xin hỏi Lưu phu nhân, sao Lưu công tử lại xuất hiện ở khuê phòng của tiểu thư Tướng phủ vậy?

Sắc mặt Lão thái phi không vui trầm giọng nói.

Lưu phu nhân lại là ai cũng không sợ, hắng giọng nói:

Ngươi đây hỏi ta? Cái này lại không phải gian phòng của con trai ta! Có phải là tiểu thư các ngươi câu dẫn con trai của ta hay không! Chỉ đáng thương cho con trai của ta, vậy mà lại bị tiểu thư các ngươi đập chết rồi? Ta còn chưa có hỏi ngươi, ở trong phòng này chính là tiểu thư nào, người đâu? Gọi nó ra đây cho ta, nó giết con trai ta, ta ngược lại muốn hỏi một chút, nó rắp tâm ở đâu?

Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều đứng ở phía sau đại thụ, nhìn đám người náo nhiệt, bắt đầu đánh giá từng người, tên đại sư tự xưng tạm thay phương trượng chủ trì quản lý mọi chuyện trong chùa, chính là tên hoà thượng hôm đó ở trước cửa đảo qua mình một chút.

Nói mà không có bằng chứng, Lưu phu nhân vẫn không nên xác nhận lung tung!

Lão thái phi tức giận nói, mang theo vài phần uy nghiêm của người bề trên.

Lưu phu nhân đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lại ngồi xuống dưới đất rồi vỗ lên bắp đùi của chính mình:

Tướng phủ các ngươi đây là lấy quyền thế ép người a! Giết con trai ta, lại còn uy hiếp ta! Ai nha nha, ta không muốn sống nữa, lão gia a, ông chỉ lo ở bên ngoài đánh trận, mà có biết cô nhi quả phụ ở trong nhà bị người ta bắt nạt không, con của ông cũng đã bị người ta đập chết luôn rồi, mà ông còn ở bên ngoài đánh, đánh cái rắm a, ông còn bảo vệ ai nữa a!

Lưu phu nhân một phen nước mắt nước mũi tèm lem ngồi dưới đất khóc lên, không chút nào để ý hình tượng của bản thân, thanh âm bi thương, khiến trong lòng mọi người không khỏi sinh ra mấy phần đồng tình, không khỏi nghị luận ầm ĩ.

Tướng phủ này cũng thật sự là, hôm qua người ta mới cứu tiểu thư Tướng phủ, nhưng bây giờ lại giết chết người ta, mấy người cao môn đại hộ thật sự là bẩn thỉu vô cùng.

Việc này cũng khó nói, ngươi nhìn Lưu công tử này, đầu tiên là xuất hiện ở trong phòng của Tứ tiểu thư, bây giờ lại xuất hiện ở trong phòng của Ngũ tiểu thư, ai biết là chuyện gì xảy ra chứ?

Hazz... Chẳng qua hiện giờ hiềm nghi lớn nhất chính là vị Ngũ tiểu thư này, thậm chí đến bây giờ đều không thấy bóng người.

Chẳng qua cô nhi quả phụ Lưu phu nhân thật sự là đáng thương, làm khó Lưu tướng quân ở bên ngoài đánh trận, thật sự là.........

Tiếng nghị luận lao nhao, sắc mặt Lão thái phi càng ngày càng trầm, đã sớm nghe nói Lưu phu nhân này là cái bát phụ, là nữ nhân đanh đá! Nhưng không ngờ lại có cả hành vi như vậy.

Mộc Tịch Bắc thấy thời điểm không sai biệt lắm, từ phía sau cây đi vòng ra bên ngoài:

Đây là xảy ra chuyện gì, sao lại tụ tập nhiều người như vậy.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Xin lỗi ha, sửa chữa một lần, hôm nay lại trễ một chút...

Thân môn... Đề cử càng ngày càng không góp sức đâu ~ Thu gom trướng nhỏ thật chậm nha, mọi người giúp ta tuyên truyền thật nhiều nha

~Ta biết tiểu hài tử có nguyệt phiếu đều có tấm phiếu nhỏ đánh giá miễn phí, các ngươi lưu lại cho ai, lưu cho ai giữ?(⊙o⊙)
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc