Quyến Rũ Ông Chồng Mất Trí Nhớ

Chương 19: Quyến Rũ Ông Chồng Mất Trí Nhớ

Trước Sau

break

Môi lưỡi quấn quít lấy nhau, tạo nên cảm giác run rẩy khó tả trong tâm hồn. Bên tai của Việt Ngôn Quy gần như có thể nghe thấy được tiếng thở ngọt ngào, như có như không của Kiều Anh Đào. Một cảm giác khó tả truyền đi khắp cơ thể, anh cảm thấy cả người nóng bừng, bên dưới cũng bắt đầu cứng lên.

“Không được!” Khuôn mặt tuấn tú của Việt Ngôn Quy ửng hồng, vội vàng đẩy Kiều Anh Đào đang hôn mình ra: “Cô Kiều, cô đang... xin cô giữ tự trọng.”

Sự quấn quít nóng bỏng cứ vậy mà chấm dứt.

Thể lực của nam và nữ khác nhau. Điều này thật không công bằng.

Kiều Anh Đào bị đẩy ra. Gò má cô ửng hồng, liếʍ môi như thể vẫn chưa thỏa mãn. Đây là nụ hôn đầu của cô đấy, cô còn tưởng rằng hôn lưỡi sẽ rất ghê tởm nhưng hình như không phải vậy...

Lỗ tai Việt Ngôn Quy đã trở ửng đỏ, cô nhìn anh với vẻ đầy mong chờ đôi mắt anh đào sáng lấp lánh như bụi mịn đến từ các vì sao: “Anh Quy Ngôn, trước đây chúng ta đã hôn như vậy, anh đã nhớ lại bé ngoan của anh chưa? Anh còn nhớ không, trước đây anh đã gọi em như vậy đấy.”

Ngoan cái con khỉ mốc ấy!

Kiều Anh Đào cô thì liên quan gì đến chữ ngoan được chứ?

Bé ngoan với chả không ngoan, đều là do Kiều Anh Đào tự bịa chuyện thôi.

Cô nhìn vị giám đốc Việt vừa bị cô hôn xong, rõ ràng là đang rất ngại nhưng lại cố làm ra vẻ bình tĩnh. Phần tóc mái đen dài rủ xuống trước mặt, hàng mi đen mềm mại cũng rủ xuống, làn da trắng sáng của anh khiến anh có phần trẻ trung hơn. Trước khi mất trí nhớ, đây là con sói hung dữ luôn kiểm soát được mọi chuyện, vậy mà giờ đây lại như một chú chó con đẹp trai và vô hại.

Tâm trạng của Kiều Anh Đào bỗng tốt lên bất ngờ.

Trở thành người chủ động điều khiển mọi việc thật là thích quá đi thôi!

Lão Việt sau khi mất trí nhớ có vẻ cũng không tệ, biết ngại, biết đỏ mặt, rất có tiềm năng chinh phục...

“Xin lỗi, tôi không có ấn tượng.” Việt Ngôn Quy bình tĩnh lại, điều chỉnh lại cảm xúc, đôi mắt lạnh lùng như băng: “Cô Kiều, cô không thể dùng cách này để xem tôi có phải người cô cần tìm hay không, nếu tôi không phải...”

Nhưng yết hầu đang cử động mãnh liệt kia, hơi thở đang trở nên gấp gáp kia, còn cả chất giọng khàn khàn nhưng lại cố ý đè nén kia đã thể hiện rằng anh đang hoảng loạn.

“Là anh mà, em biết đúng là anh mà.” Kiều Anh Đào nhìn Việt Ngôn Quy một cách kiên định, ánh mắt dịu dàng như nước hồ mùa thu.

Cô đưa đôi tay mình nắm lấy bàn tay đang nóng hổi của anh, đan ngón tay hai người vào nhau, cố gắng kìm nén sự ghê tởm trong lòng mà nói: “Tay của anh to như vậy, ấm áp như vậy, lúc nào cũng nắm chặt lấy tay em. Cảm giác khi nắm tay giống thế này, cảm giác khi hôn cũng giống, em làm sao có thể nhận nhầm chứ?” Nắm tay? Đan tay vào nhau? Đùa sao, trước đây chỉ mỗi khi chơi vật tay hai người mới nắm tay nhau thôi...

 

break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc