Việt Ngôn Quy: “Nhưng...”
“Nhưng anh thật sự vẫn không nhớ ra em sao?” Kiều Anh Đào cố ý cúi mặt, làm ra vẻ thất vọng.
Cô vừa hay nhìn thấy bên dưới vạt áo của Việt Ngôn Quy, ở chỗ nào đó, có thứ gì đó nhô lên, muốn giấu cũng không giấu được. ŧıểυ Việt à, anh giả vờ thì hay lắm nhưng bên dưới đã có phản ứng rồi này.
Có lẽ là bởi vì mặc quần lười, cái vật to như búp măng nhô lên ấy thật sự quá rõ ràng, quá bắt mắt. ŧıểυ ŧıểυ Việt giỏi thật đấy, rất nổi bật, không hổ là phụ kiện của nam chính truyện ngôn tình!
Kiều Anh Đào lặng lẽ di chuyển đến gần anh hơn.
Hơi thở dịu dàng, đầy mùi thơm kia phả hết lên đôi tai đang ửng hồng của Việt Ngôn Quy.
Giọng nói của anh vừa tủi thân vừa đáng thương: “Nắm tay không nhớ được, hôn cũng không nhớ được, chẳng lẽ anh Ngôn Quy muốn ngủ với em rồi mới chịu nhớ ra sao?”
Cô cúi ngực mình xuống thấp, đưa hai ngọn núi tuyết trước ngực đến trước mặt Việt Ngôn Quy.
May mắn là cô có ưu điểm thế này, nếu ốm thì ốm ở mặt, muốn mập thì mập ở ngực. Nếu không nửa tháng nay không ăn uống đàng hoàng, chỉ sợ hai chú thủ trắng tròn trĩnh trước ngực của cô đã bị đói đến khô héo luôn rồi...
Kiều Anh Đào có một cô bạn thân lão luyện tình trường lâu lâu lại chỉ cho cô những chuyện cô không hiểu, không biết nên tuy không có kinh nghiệm thực chiến nhưng lý thuyết thì nắm rất vững vàng. Trêu chọc một chú chó con mất trí nhớ chỉ là chuyện dễ như trở lòng bàn tay thôi.
“Không, tất nhiên là không.”
Việt Ngôn Quy nhìn xung quanh và vô tình nhìn thấy bên dưới của chiếc váy hai dây đang bay phấp phới của Kiều Anh Đào.
Tuy rằng anh chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng dời mắt đi nhưng ở giữa nơi rậm rạp trắng trẻo kia ẩn hiện hình ảnh của một đường rãnh màu đen, mãnh liệt như có như không, đầy đặn và xinh đẹp đến nỗi chỉ thiếu một chút là đã nhảy ra khỏi chiếc quần nội y ren màu đen kia rồi...
Anh không muốn tiếp tục ở lại đây nữa nên vội đẩy Kiều Anh Đào ra rồi nhanh chóng rời đi: “Tôi, tôi còn có việc, cô Kiều cứ tự nhiên nhé.”
“Đến mức này rồi mà anh vẫn không tin bé ngoan à? Anh thật sự là anh Ngôn Quy của em mà!” Kiều Anh Đào với tay ôm lấy vòng eo rộng của Việt Ngôn Quy, sau đó nhanh chóng xoa nhẹ chiếc bụng dưới rắn chắc của anh: “Anh không nhớ ra em nhưng em không tin nó không nhớ ra em...”
Bàn tay mềm mại, nhỏ bé của cô ấy đi dọc theo khu rừng rậm rạp ấy tiến xuống dưới.
Cô cảm nhận một vật gì đó đang dần lớn lên trong tay mình, nó không ngừng duỗi thẳng ra, phồng to lên với một lực cực lớn, còn cử động tới lui. Kiều Anh Đào không nhịn được mà cảm thấy rất ngạc nhiên, ôi, cô thật sự đã nắm được rồi. Quả đúng là thiết kế dành riêng cho nam chính. Lão Việt không những có tiền mà thứ đó còn to nữa...
Đầu ngón tay có chút lạnh của cô bất ngờ chạm vào phần thân dưới nóng hổi của mình khiến Việt Ngôn Quy giật mình. Kiều Anh Đào vẫn tiếp tục xoa bóp thứ đó một cách tùy ý, ai ngờ cổ tay mảnh khảnh của cô bất ngờ bị Việt Ngôn Quy nắm mạnh lấy.