“Châu ŧıểυ Ngư.” Kiều Anh Đào dùng tay đẩy muỗng cháo ra. Bỗng nhiên, cô nở một nụ cười: “Anh quen với cô ấy sau khi mất trí nhớ đúng không? Anh rất thích cô ấy sao?”
Việt Ngôn Quy thấy cô không gọi mình là “anh Ngôn Quy” nữa. Sau khi rút muỗng cháo về, anh dừng động tác khuấy cháo của mình lại một lúc.
“Tôi quen Lai Hề trước khi mất trí nhớ.” Hàng mi đen dài của anh rũ xuống, giọng nói cũng chân thành hơn: “Tôi nghe nói trước khi tôi mất trí nhớ, chúng tôi chỉ mới quen được nửa tháng thôi. Về việc thích hay không, tôi cũng không rõ nữa. Tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy đã cứu tôi, cô ấy không chê tôi nghèo lại còn đối xử với tôi rất tốt. Nếu cô Kiều không cần tôi đút vậy tôi đi trước đây...”
Kiều Anh Đào tiếp tục hỏi: “Vậy anh và cô ta nắm tay nhau chưa? Hôn nhau chưa? Ngủ với nhau chưa?”
Việt Ngôn Quy ngẩng đầu lên, khuôn mặt bình tĩnh điển trai kia vậy mà lại trở nên ngại ngùng: “Cho dù tính cả nửa tháng trước khi mất trí nhớ, tôi và Lai Hề cũng chỉ mới quen nhau được tròn một tháng thôi...”
“Là đã làm hay chưa làm?”
“Chưa nắm tay, chưa hôn, cũng chưa...”
“Cũng chưa ngủ với nhau, đúng chứ?”
“...Đúng.”
Kiều Anh Đào rất hài lòng, quả nhiên là vẫn chưa làm gì cả. Lão Việt là một người không hiểu mấy chuyện yêu đương thì làm sao mới chỉ quen nữ chính được nửa tháng mà đã “tiếp xúc thân mật” chứ...
“Anh với cô ta chưa có gì với nhau.” Đôi mắt hoa anh đào của Kiều Anh Đào lại bắt đầu ngấn lệ, hốc mắt trở nên đầy nước mắt nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén, không để nó rơi xuống: “Nhưng anh đã làm mọi thứ với em rồi đấy!”
Việt Ngôn Quy nhìn cô một cách kinh ngạc: “Sao chứ?”
Kiều Anh Đào ôm lấy eo Việt Ngôn Quy, ngã vào lòng anh một cách dịu dàng, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào, còn pha thêm chút làm nũng: “Anh và em đã nắm tay, cũng đã hôn nhau, chúng ta cũng đã ngủ với nhau. Anh Ngôn Quy, anh đừng hòng chối bỏ nhé. Anh đừng nghĩ rằng anh mượn cớ mất trí nhớ, trở thành anh ŧıểυ Ngư của người khác rồi quên mất vị hôn thê của mình.”
Nắm tay là thật đấy, vừa nắm khi nãy đấy thôi.
Còn hôn và ngủ thì chỉ là cô đang nói bừa thôi.
Tuy cô và Việt Ngôn Quy là vợ chồng chưa cưới nhưng chỉ được mỗi cái danh nghĩa thôi. Ngoài việc đôi khi đánh nhau ra thì chưa bao giờ đụng chạm cơ thể gì cả, đừng nói đến những hành động thân mật kia.
Việt Ngôn Quy len lén hít một hơi, ngửi thấy được mùi hương ngạt ngào từ người Kiều Anh Đào.
Anh cử động yết hầu một cách khó khăn, cố gắng giải thích: “Cô Kiều, cô thật sự đã nhận nhầm người rồi...”
Kiều Anh Đào đưa tay choàng lấy cổ của anh, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn, quyến rũ của mình đến trước mặt anh: “Không sao đâu anh Ngôn Quy. Cho dù anh quên hết mọi thứ, em cũng sẽ giúp anh nhớ lại từng chút một.”
Việt Ngôn Quy chưa nói hết câu đã bị đôi môi anh đào mềm mại của Kiều Anh Đào phủ lên. Chiếc lưỡi linh hoạt của cô cố gắng khắc phục sự vụng về mà tấn công anh. Giống như bước vào chốn không người, cô thưởng thức đôi môi của anh từng chút, từng chút một. Cô chưa từng làm chứ đâu phải chưa từng thấy người ta làm.