Lâm Nhụy hôm nay mặc một cái áo sơ mi màu trắng gạo, phía dưới là một chân váy dài màu đen, tóc dài xõa trên vai, cả người thoạt nhìn phá lệ giống nữ thần văn nghệ.
Nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi, nữ thần văn nghệ ở trong lòng mọi người đều là mong muốn cao không thể với tới, sao có thể giống như bây giờ bị đàn ông ấn ở trong một góc vừa ngậm vυ" vừa làm huyệt.
Hai chân Lâm Nhụy đều bị tách nghiêng ra rồi khóa ngồi ở trên đùi Hàn Vũ.
Nút áo sơ mi sớm đã bị gỡ ra để lộ thân thể mê người bên trong, cặp vυ" lớn cứ trần trụi như vậy mà bại lộ ở trong không khí, Hàn Vũ chôn đầu ở trước ngực cô, giống như đứa trẻ con chơi đùa ngậm núm vυ" cứng như hạt đậu phộng.
Nhưng chuyện anh làm rõ ràng không phải là chuyện mà trẻ con có thể làm.
Bộ vị thân thể kết hợp của cả 2 nối liền với nhau, tinh hoàn đánh vào trên cái mông tuyết trắng làm phát ra âm thanh “bạch bạch bạch” dâm mĩ, từng chút lại từng chút, trong hoàn cảnh tĩnh lặng thế này thì có thể nghe phá lệ rõ ràng.
Lâm Nhụy cảm thấy bản thân mình giờ đây vui sướиɠ tựa như đang cưỡi ngựa lớn ở trên thảo nguyên, tự do tự tại, xóc nảy không ngừng, thân mình nhỏ xinh run rẩy làm cho đôi vυ" rung rung thành hình dạng dập dờn bồng bềnh. Nếu không phải cô đang gắt gao ôm cổ Hàn Vũ thì với tần suất vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn như thế này, chỉ sợ cô đã sớm bị xóc ngã xuống dưới.
Trong đầu giống như có pháo hoa đang nổ tung sáng lạn, trong phút chốc lại biến thành chỗ trống. Ánh mắt cô mê ly, theo bản năng nhìn về phía phương xa, hưởng thụ dư vị của cơn cao trào.
“Mới chỉ như vậy mà đã chịu không được?”
Hàn Vũ khẽ cười một tiếng rồi ngẩng đầu từ dưới vυ" lên xong sau đó hôn khoé môi của Lâm Nhụy.
Váy chữ A đã sớm bị Hàn Vũ bởi vì ngại vướng bận mà cởi ra, cứ như vậy, mông nhỏ tròn trịa tuyết trắng kia vừa lúc đối diện với Hàn Vũ, hai chân hơi hơi tách ra, miệng huyệt phấn nộn còn đang co rụt lại, thật sự là rất đáng yêu.
Ai ngờ được Hàn Vũ lại vỗ “Bang” một cái vào mông nhỏ, giọng điệu giả vờ tức giận: “Sai rồi, nói lại cho đúng!”
Lần bị đánh này, nước mắt Lâm Nhụy đã chảy ra, đáng thương hề hề mà lắc lư hạ thân.
“Làm huyệt!”
Đầy mặt cô mang cảm giác thẹn thùng mà nói ra một cái đáp án khác.
Cái này chắc đúng rồi đi!
Nhưng Hàn Vũ đối với đáp án này vẫn không quá vừa lòng, anh ác ý nhắm ngay chỗ toàn thịt trong ŧıểυ huyệt rồi đâm một cái, sau đó nói: “Cô đã quên tôi nói cô là ŧıểυ mẫu cẩu sao? ŧıểυ mẫu cẩu sao lại có thể sử dụng cái từ ȶᏂασ huyệt này.”
“Là giao phối, lão tử đang cùng cô, là cùng mẫu cẩu da^ʍ đãиɠ giao phối, nhớ kỹ chưa?”
Lâm Nhụy ưm một tiếng, giọng điệu run run trả lời: “Nhớ kỹ… Mẫu cẩu da^ʍ đãиɠ nhớ kỹ.”
Cứ việc nội tâm cảm thấy thẹn với việc bản thân phóng đãng, nhưng dâm thủy trong ŧıểυ huyệt lại bởi vì những từ “Mẫu cẩu” và “Giao phối” đó mà chảy ra càng thêm dữ dội.
Rõ ràng là bị nhục nhã nhưng cô lại càng hưng phấn.
Anh nhìn chằm chằm di động vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng tĩnh mịch.
Giao diện di động vừa vặn đang báo tin từ đám bạn thân của vợ anh.
“Cùng ông xã ngọt ngào đi du lịch ~”
Cộng thêm chính là ảnh phong cảnh chiếu cửu cung cách bãi biển mà hai người chụp chung.
Trên ảnh chụp chung, Thẩm Lam gắt gao kéo cánh tay của Phó Duẫn Thừa, biểu tình ngọt ngào.
Phía dưới ảnh up, có hai người bạn tốt bình luận, đều là những câu chúc phúc cực kỳ hâm mộ, Thẩm Lam đều trả lời lại.
Trong mắt người bên ngoài, không thể nghi ngờ anh và vợ là một cặp vợ chồng hạnh phúc ân ái, một gia đình mỹ mãn.
Nhưng chỉ có Phó Duẫn Thừa biết, có vài thứ đã hóa thay đổi trong lặng lẽ.
Lần này vợ anh không nhanh chóng đi công tác nữa mà lại dị thường đưa ra ý tưởng muốn cùng Phó Duẫn Thừa làm một chuyến hưởng tuần trăng mật sau hôn nhân nữa.
Ngày hôm đó nói, ngày hôm sau đã trực tiếp đặt vé máy bay đến Tam Á, thậm chí không tiếc xin nghỉ cũng muốn hoàn thành chuyến du lịch lần này.
Phó Duẫn Thừa cũng bị yêu cầu của vợ làm lung lay, hai người cùng nhau bước lên chuyến du lịch đi Tam Á.
Ánh mặt trời chiếu trên bờ cát, người vợ mà mình yêu lại ở bên cạnh, nhàn hạ thích ý, tất cả chuyện này vốn là nên cao hứng, nhưng trong lòng Phó Duẫn Thừa lại cảm thấy tựa hồ thiếu thiếu cái gì đó.
Đối mặt với người vợ đang cười, vì để cho không mất hứng, mọi chuyện anh đều phối hợp với cô, cuối cùng thì cũng thuận lợi vượt qua chuyến đi này.
Sau khi trở về, nhìn sơ qua mặt ngoài thì quan hệ của hai người đã có dấu hiệu ôn hòa trở lại.
Mấy ngày nay, cô đối xử với anh còn tinh tế săn sóc hơn rất nhiều so với lúc trước, còn nói muốn ở nhà bồi anh, qua một khoảng thời gian nữa lại đi công tác.
Cô có thể làm ra hành động như vậy đã là vượt qua dự kiến của anh rất nhiều.
Hiện giờ, anh nên thấy đủ không phải sao?
Nhưng vợ anh càng như vậy thì khi đối mặt với cô, trong lòng anh liền nhịn không được áy náy.
Anh phản bội vợ mình, phản bội cái gia đình này.
Muốn nói nhưng lại không có cách nào nói ra được, nó dần dần trở thành một phiến đá lớn đè nặng ở trong đáy lòng anh.
Thời thời khắc khắc, đều đang tra tấn anh.
Không chỉ là như vậy, anh hoảng sợ phát hiện, trái tim anh hình như cũng đã lệch khỏi quỹ đa͙σ bình thường, anh không thể khống chế được.
Liên tục mấy đêm, anh đều mơ thấy cảnh ngày ấy Lâm Nhụy cùng anh làʍ t̠ìиɦ.
Vốn hẳn nên chôn dấu ở trong trí nhớ nhưng lại không ngừng bị đánh thức, vì dư vị.
Phó Duẫn Thừa giật mình hoàn hồn từ trong tấm ảnh chụp, anh nhìn thời gian, đã giữa trưa.
Kỳ nghỉ đã tới rồi, 2 giờ chiều nay anh có tiết, nhưng không biết vì sao, anh lại bị thần sử quỷ sai mà tới sớm.
Nghĩ đến lát nữa ở trong lớp học sẽ có khả năng nhìn thấy khuôn mặt thanh thuần kia, ánh mắt anh trở nên phức tạp rối rắm.
Văn phòng ở khu lầu hai, anh có văn phòng riêng, bên trong có nguyên bộ sô pha bàn ghế đầy đủ hết.
Tâm tình có chút không hiểu vì sao mà bực bội, Phó Duẫn Thừa đứng dậy, muốn mở cửa sổ ra hít thở không khí.
Phía bên ngoài cửa sổ là một mảnh cỏ cây thực xanh biếc, bởi vì hẻo lánh nên hoa cỏ nơi đây không bị người giẫm đạp, thế cho nên phát triển rất tươi tốt.
Phó Duẫn Thừa có đôi khi làm việc mệt mỏi thì sẽ dựa ở cửa sổ nhìn ra xa trong chốc lát để giảm bớt sự mệt nhọc trong thân thể.
Lần này, cũng không nɠɵạı lệ.
Cửa sổ mở ra xong, không khí mới mẻ ập vào trước mặt, đập vào mắt là màu xanh biếc làm người vui vẻ thoải mái.
Ngay cả tâm tình không tốt hình như cũng lập tức giảm bớt không ít.
Có một ít gió nhàn nhạt thổi vào mặt, Phó Duẫn Thừa nhắm mắt, thần sắc ôn hòa bình yên.
Chỉ là, sau một chốc lát, vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên có chút cổ quái.
“A… Thật là lợi hại… ŧıểυ mẫu cẩu bị làm đến muốn chết… Ách a…”
“A… Ách nga…”
Gió nhẹ đem những thanh âm nhỏ vụn vặt mờ ám đó cũng thổi vào lỗ tai anh.
Phó Duẫn Thừa không khỏi nhíu mày.
Anh là một người đàn ông thành thục đã kết hôn nhiều năm, đối với loại thanh âm này cũng quá quen thuộc. Đó rõ ràng là dâm thanh lãng ngữ chỉ khi nam nữ làʍ t̠ìиɦ thì mới có thể phát ra.
Nghe thanh âm này, hẳn là ở gần đây.
Cũng không biết là ai lại dám làʍ t̠ìиɦ ngay lúc ban ngày, còn dám công khia ở trường học?
Quả thực là tùy ý làm bậy.
Phó Duẫn Thừa theo bản năng mở mắt ra, nhăn chặt mày nhìn về phía phát ra thanh âm.
Vừa nhìn thấy, ánh mắt anh đột nhiên ngưng trụ.
Đồng tử kịch liệt co rút lại, anh để lộ biểu tình không thể tin được.