Tiết học cuối cùng của buổi sáng rốt cuộc cũng xong, Lâm Nhụy bị ŧıểυ Mỹ đánh thức, cả hai đang chuẩn bị đi căn-tin ở trường học để ăn cơm.
Ai ngờ Lâm Nhụy chỉ mới vừa đứng dậy thì đã liền phát hiện ra một thân ảnh quen thuộc đến không tưởng được đang đứng ở cửa.
Tóc mái không kềm chế được rũ ở phía trước đôi con ngươi, khuôn mặt dị thường soái khí, ăn mặc thập phần thảnh thơi, không phải Hàn Vũ thì còn có thể là ai?
Giờ phút này, anh đang cắm đôi tay vào túi, lười biếng đứng ở cửa, hình như là đợi cô.
Sao Hàn Vũ lại đột nhiên tới đây?
Anh không hề báo trước với cô, Lâm Nhụy suýt chút nữa không kịp phản ứng. Cô tưởng bản thân mình bị hoa mắt.
Nhưng xoa xoa đôi mắt xong lại lần nữa nhìn chăm chú về phía đó, thân ảnh Hàn Vũ vẫn đứng ở kia như cũ.
ŧıểυ Mỹ ở bên cạnh tất nhiên cũng thấy được.
“Xem ra là người nào đó có hẹn.”
ŧıểυ Mỹ dùng ngón tay chọt chọt Lâm Nhụy đang ngây người ra. “Tớ không làm bóng đèn đâu, đi trước nhé!”
Dứt lời, ŧıểυ Mỹ liền bay nhanh đi trước một bước.
Hiện tại, những bạn học khác ở trong phòng học đều đã đi ăn trưa, nên ŧıểυ Mỹ vừa rời khỏi thì phòng học liền thật sự không có một bóng người.
Lâm Nhụy đi đến trước mặt Hàn Vũ rồi hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
Làm cô không có chút chuẩn bị.
Hàn Vũ nhướng mi rồi nhấc đồ đang cầm ở trong tay lên cho Lâm Nhụy xem: “Thế nào, tôi không thể tới đưa cơm cho bạn gái sao?”
Nói đến hai chữ “Bạn gái , anh cố tình tăng âm làm Lâm Nhụy có chút ngượng ngùng lên.
Cô lúc này mới chân chính ý thức được, trên danh nghĩa, hai người đã là quan hệ yêu đương.
Thật giống lên giường trước yêu đương sau. Tuy đã tiếp xúc ở cự ly gần, nhưng cả hai vốn dĩ hoàn toàn không hiểu biết nhau, hiện tại lại đột nhiên có một tầng thân phận thân mật nên khó tránh khỏi cảm giác có chút quái quái.
Lâm Nhụy nhìn theo ánh mắt Hàn Vũ, lúc này mới phát hiện, tay phải của anh cư nhiên có xách theo một hộp tiện lợi.
Người này đúng thật tới đưa cơm cho cô sao?
Cô không cấm có chút thụ sủng nhược kinh rồi vội vàng tiếp nhận hộp tiện lợi từ trên tay Hàn Vũ.
“Cảm ơn a.”
Bởi vì vốn không ôm bất kì kỳ vọng gì đối với người bạn trai là Hàn Vũ, thế cho nên hành động trước mắt này của anh thật giống như là một bất ngờ dành cho cô.
Mặc kệ nói như thế nào, bạn trai tới đưa cơm, trong lòng cô vẫn có chút vui vẻ nhỏ.
Lòng bàn tay có thể cảm giác được hơi thở ấm áp từ hộp tiện lợi nên thanh âm của Lâm Nhụy cũng nhu hòa đi rất nhiều, cô do dự nói: “Anh đã ăn chưa? Muốn ăn cùng tôi hay không?”
Cũng không thể để người tới đưa đồ cho cô xong liền trực tiếp đuổi người đi a?
“Được thôi.”
Hàn Vũ nhẹ nhàng đồng ý, nửa điểm chống đẩy cũng đều không có. “Tôi biết trong trường có một nơi rất an tĩnh, chúng ta đến chỗ đó đi.”
Nói xong, không đợi Lâm Nhụy đồng ý, Hàn Vũ đã kéo tay Lâm Nhụy dẫn cô tới nơi mà anh nói.
Cả 2 bước xuống thang lầu rồi chuyển qua khu dạy học xong đi tới mặt sau nó. Ở nơi này có một mảnh hoa cỏ xanh biếc, hoàn cảnh thanh u, thập phần an tĩnh.
Nơi này vốn dĩ đã hẻo lánh, hiện tại bọn học sinh hầu như đều ở căn tin hoặc trong ký túc xá nên càng không có một bóng người.
Hàn Vũ dẫn Lâm Nhụy tới ngồi ở dưới mặt cỏ một cây đại thụ to lớn.
Anh mở nắp hộp tiện lợi ra rồi đưa cho Lâm Nhụy. “Mau ăn đi, lát nữa liền nguội lạnh.”
Lâm Nhụy tiếp nhận thì thấy, nha, cũng thật phong phú. Tổng cộng có hai tầng, mặt trên chính là salad hoa quả cắt nhỏ, có quả táo, quả quýt và thanh long, vv... Ở phía dưới là cơm cá hồi thơm ngào ngạt.
Chỉ mới nhìn mà đã muốn chảy nước miếng.
Cô dùng đũa gắp một miếng cá hồi rồi nếm nếm, sau đó ngay lập tức khen không dứt miệng: “Ăn ngon, anh mua ở đâu thế? Hôm nào đó tôi cũng phải đi mua.”
Bên ngoài cá hồi có chan nước sốt, thịt cá phá lệ non mịn, hơn nữa, phân lượng cũng nhiều, mới ăn thử một miếng thì liền muốn ăn tiếp miếng thứ 2.
Nuốt một miếng cá hồi xuống bụng, cô đã hạnh phúc bay cao.
Hàn Vũ ở bên cạnh nhìn Lâm Nhụy ăn, nghe vậy thì cười nhạo: “Bên ngoài mua không được.”
“Vì cái gì a?”
“Bởi vì đây là do đầu bếp trong nhà tôi làm.” Anh tựa thân thể ở trên thân cây rồi không chút để ý giải thích: “Tôi không biết cô thích ăn cái gì, đầu bếp biết cô là con gái nên liền làm món này.”
“Ừm…” Lâm Nhụy gật gật đầu xong tiếp tục ăn.
Vừa ăn, cô vừa hỏi ra một vấn đề mà mình nghi hoặc: “Chẳng phải chúng ta chỉ là bạn giường thôi sao? Sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Lâm Nhụy không cảm thấy Hàn Vũ muốn yêu đương nghiêm túc với cô.
Hàn Vũ liếc cô một cái, ánh mắt hiện khinh bỉ: “Tôi mới chỉ đưa cơm cho cô mà đã kêu là đối xử tốt với cô sao? Thế tên bạn trai cũ của cô có bao nhiêu kém cỏi vậy?”
“……”
Xem như cô chưa nói.
Tất cả bạn trai cũ của cô đều giống như là bạn giường, khi ở bên nhau nɠɵạı trừ làʍ t̠ìиɦ thì liền không có hành động nào khác nên những hành động nhỏ tri kỉ cũng gần như không có, chỉ làʍ t̠ìиɦ chứ không nói chuyện yêu đương, làm sướиɠ là được. Tuy đây cũng là do hành vi của Lâm Nhụy tạo thành, nhưng nói đến cùng, sâu trong nội tâm cô vẫn hâm mộ những nữ sinh được bạn trai đặc biệt quan tâm săn sóc.
Đơn giản mà nói thì Lâm Nhụy chính là thiếu tình yêu thương từ nhỏ, một hành động nhỏ của người khác cũng có thể dễ dàng sưởi ấm trái tim cô.
Sở dĩ yêu Phó Duẫn Thừa, nguyên nhân rất lớn chính là vì điều này.
Sau khi tiếp nhận được một chút ấm áp, cô liền sẽ tham luyến nó, cầm lòng không được mà khát vọng thêm càng nhiều…
Lâm Nhụy không muốn suy nghĩ những chuyện không vui đó nữa, cô đặt toàn bộ tâm thần vào trong hộp tiện lợi trước mắt.
Khi hưởng thụ mỹ thực thì có thể khiến cho người ta quên đi rất nhiều chuyện không vui. Lâm Nhụy chính là một người như vậy.
Cô thì ăn ngon miệng, nhưng không ngờ rằng Hàn Vũ chỉ nhìn cô ăn cũng thấy mùi ngon.
Kỳ thật hôm nay đưa cơm cho Lâm Nhụy cũng là do tâm huyết dâng trào.
Hai người mấy ngày hôm trước chơi thực điên,0 làm cả thể xác và tinh thần của anh đều rất sung sướиɠ, giờ lại thành quan hệ yêu đương nên liền nghĩ tùy tiện muốn làm chút gì đó cho cô.
Đối với đám bạn gái cũ, anh cũng thường xuyên dẫn đi dạo phố mua sắm rồi tặng một ít quần áo, đồ trang điểm linh tinh gì đó làm cho họ vui, thực hiện nghĩa vụ bạn trai.
Nhưng việc đưa cơm cho bạn gái thật ra là lần đầu tiên anh làm, rất mới lạ.
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn một cô gái ăn cơm, cũng là lần đầu tiên cảm thấy, một cô gái ăn cơm mà cũng có thể đáng yêu đến như vậy.
Cô kiên trì ăn một miếng cá hồi xong lại nuốt một ngụm cơm vào. Khi ăn cơm, cô cúi đầu, đôi con ngươi hạnh phúc cong thành hai hình trăng non, cả người hoàn toàn chìm đắm trong đồ ăn.
Nhìn hai bên má cô bị đồ ăn căng phình phình, cái miệng nhỏ còn đâng không ngừng nhấm nuốt, rất giống một con hamster nhỏ đáng yêu…
Nhìn cô ăn cơm, Hàn Vũ nhịn không được mà khóe môi cũng nhếch ra vẻ tươi cười.
Cùng lúc đó, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cổ cảm giác kỳ lạ, thật giống như anh lại một lần nữa nhận thức cô.
Anh biết Lâm Nhụy da^ʍ đãиɠ ở trên giường, quả thực làm anh hận không thể đem cắm chết cô ở trên giường luôn. Nhưng khi xuống giường, cô lại vẫn có thể lãnh đạm duy trì khoảng cách với anh, cũng không chủ động tìm gặp anh. Khi hai người gặp mặt, cô cư nhiên vẫn còn vài phần ngượng ngùng, thật giống như một cô gái chưa từng yêu đương bao giờ vậy.
Tựa như Lâm Nhụy của hôm nay cũng là bộ dạng anh chưa bao giờ thấy qua.
Dâm phụ khi lên giường, xuống giường là xử nữ ngây thơ.
Nhưng có một điều xác định chính là, anh cảm thấy hứng thú với cô gái trước mắt này.
………
Hàn Vũ kiên nhẫn chờ đợi Lâm Nhụy ăn xong.
Sau đó, anh mới chậm rì rì thốt ra một câu: “Cô tính cảm ơn tôi như thế nào?”
Lâm Nhụy sửng sốt, ngay cả động tác lấy khăn giấy lau miệng cũng đều dừng lại. “Cảm ơn anh cái gì?”
“Cơm cũng không phải là tặng không.”
Hàn Vũ nhếch môi, ám chỉ liếc bộ ngực dưới lớp áo sơ mi của Lâm Nhụy.
Lâm Nhụy ngay lập tức hiểu rõ. “Ý của anh là…” Cô không thể ngờ mà chỉ chỉ bộ ngực của mình.
Đang rõ như ban ngày, việc này cũng quá…
Ai ngờ Hàn Vũ lại thật sự gật gật đầu rồi đúng lý hợp tình mà nói: “Tôi thấy cô ăn ngon miệng như vậy nên tôi cũng đói bụng.”
Anh nói đói khẳng định không phải là kiểu đói muốn ăn cơm.
Đặc biệt là khi anh đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Lâm Nhụy, ánh mắt sáng dọa người giống như sói đói.
Ánh mắt kia, rõ ràng là đang nói một từ.
“Ngậm vυ".”
Hình như Hàn Vũ rất yêu thích vυ" của cô. Khi cả hai ở bên nhau thì núm vυ" của cô liền sưng đỏ, không có dấu hiệu giảm bớt. Ngay cả lúc ngủ sau khi làʍ t̠ìиɦ xong thì anh đều ngậm vυ" cô ở trong miệng.
Lâm Nhụy không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt. “Không được, hiện tại đang ở trường học, lỡ như bị người khác phát hiện thì liền xong đời.”
Cô không muốn trở thành đông cung sống bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hàn Vũ bị cự tuyệt cũng không giận, cánh tay dài duỗi ra ôm Lâm Nhụy vào trong lòng ngực.
“Bảo bối, nơi này vốn dĩ hẻo lánh, sẽ không có người tới. Hơn nữa, cô nhìn thấy không, trên đầu của chúng ta có một cái cây rất lớn, nhánh cây hoàn toàn có thể ngăn trở tầm nhìn của người khác, người trong khu dạy học khi nhìn xuống đây cũng sẽ không phát hiện chúng ta.”
Nói xong, anh dán môi mỏng lên vành tai của Lâm Nhụy rồi nhẹ nhàng hà hơi.
Lâm Nhụy chịu không nổi cảm giác ngứa xuyên tim này, cô hơi nghiêng đầu ra phía sau rồi nhìn quanh bốn phía bao gồm cả đỉnh đầu này cây, phát hiện thật giống như lời Hàn Vũ nói, xác thật là thập phần ẩn nấp.
Cuối cùng cô cũng biết, Hàn Vũ đưa cô tới nơi này ăn cơm rõ ràng là sớm có chuẩn bị âm mưu.
“Lỡ như có người nhìn thấy thì sao…”
Tuy hoàn cảnh như thế nhưng Lâm Nhụy vẫn có chút không yên tâm.
Lâm Nhụy theo bản năng đè đè, xác thật, cho dù cách lớp vải quần nhưng cô cũng có thể cảm nhận được nó cực nóng và cứng rắn.
Dù gì thì anh cũng là người mang cho cô không ít vui thích.
Vì thế, cô thả lỏng ngữ khí rồi nói: “Vậy thì được rồi, chỉ 1 phút đồng hồ, 1 phút đồng hồ thôi đấy!”
“Ok, bảo bối.”
Vừa dứt lời, Hàn Vũ đã gấp không chờ nổi mà mò bàn tay vào trong áo sơ mi của Lâm Nhụy. Anh xốc vạt áo sơ mi của cô lên để lộ ra bộ ngực bị bao vây bởi nịt ngực ren màu tím nhạt.
Đôi vυ" to tuyết trắng bị nịt ngực nâng lên, phình phình tròn tròn. Núm vυ" bị giấu ở bên trong nịt ngực, ở giữa hai vυ" là một cái khe rãnh thật sâu đặc biệt thu hút tầm nhìn, quả thực là đang dụ hoặc người khác phạm tội.
Không chỉ trắng nõn mà tư vị khi ngậm càng rất tốt.
Bàn tay to đẩy nịt ngực lên trên làm đôi vυ" to hoàn toàn phóng xuất ra ngoài.
Nói thô tục một chút thì là như thế này, khi nhìn thì tựa như hai cái bánh bao trắng tròn vo, ở trên có gắn hai viên táo đỏ no đủ run rẩy, vừa thấy thì liền rất muốn ăn.
Hàn Vũ cúi đầu, môi mỏng khẽ mở ngậm lấy viên núm vυ" hồng diễm ở bên phải kia rồi đặt ở giữa môi răng xong nhẹ nhàng phệ cắn.
Anh dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn núm vυ". Sau đó, đầu lưỡi linh hoạt dò xét, bao bọc lấy nó. Anh dùng đầu lưỡi quấn quanh cùng liếʍ láp nó.
Cắn một chút xong lại buông ra rồi lại khẽ chạm một chút, sau đó lại buông ra…
Núm vυ" là chỗ mẫn cảm nhất trên cơ thể phụ nữ, Lâm Nhụy sướиɠ đến mức hít hà một hơi.
Một phút đồng hồ hẳn là tới rồi đi?
“Ách nga… Được chưa?” Cô nhịn không được mà phát ra một tiếng rêи ɾỉ áp lực.
Tuy nói như vậy, nhưng ngực lại theo bản năng nâng về phía trước, phương tiện để Hàn Vũ càng thêm ngậm vào trong miệng.
Hàn Vũ cười trầm thấp một tiếng, giống như là đang cười nhạo Lâm Nhụy tâm khẩu bất nhất (ý chỉ lời nói phát ra từ miệng và ý muốn ở trong lòng không đồng nhất).