Dưới bóng cây có một đôi nam nữ cả người trần trụi đang làʍ t̠ìиɦ khí thế ngất trời.
Da thịt cô gái tuyết trắng, vυ" to eo nhỏ, tứ chi đang chạm đất, quỳ gối trên cỏ giống như một con mẫu cẩu mặc người đàn ông phía sau dùng sức đậm thọc nộn huyệt của cô, tiếng rêи ɾỉ vừa lớn vừa da^ʍ đãиɠ.
Thân thể hai người mờ ám triền miên ở bên nhau, làm vận động kịch liệt nguyên thủy nhất.
Trường hợp dâm mĩ đến cỡ nào!
Nhưng mà giờ phút này, tâm trí của Phó Duẫn Thừa lại hoàn toàn tập trung ở trên gương mặt của cô gái kia.
Đó là khuôn mặt mà bao nhiêu lần nhiễu loạn giất mơ đêm khuya của anh.
Lông mi tú khí, đôi mắt ngập nước, cái miệng nhỏ anh đào, thoạt nhìn thanh thuần mà lại tốt đẹp.
Nhưng mà chủ nhân của gương mặt đẹp thanh thuần như vậy giờ đây lại đang làm chuyện da^ʍ đãиɠ lang thang nhất trên đời này, dám tằng tịu cùng với đàn ông ở nơi công cộng.
Thân thể của Phó Duẫn Thừa cương cứng ngay tại chỗ.
Trong khoảng khắc đó, tâm thần chấn động, giống như bị sét đánh.
Anh mím chặt môi, khuôn mặt lạnh băng thấu xương.
Mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm hai bóng người đang gắt gao dây dưa ở bên nhau kia.
Cứ việc chính anh cũng không biết vì sao, nhưng trong lòng lại bỗng nhiên dâng lên một cổ tức giận hôi hổi, bốc cháy hừng hực, gần như thiêu đốt toàn bộ lý trí của anh thành tro tàn.
Phẫn nộ, đau đớn kịch liệt, thậm chí còn có nỗi ghen ghét không nói rõ được…
Anh cũng không biết rằng, bộ dáng của anh ngay lúc này rất giống một người chồng bị phản bội, tận mắt bắt được vợ mình đang yêu đương vụng trộm.
Cô không thể không ngẩng đầu rồi chuyển hướng tầm mắt qua nơi khác, làm vậy để dời đi lực chú ý.
Chung quanh im ắng, trừ tiếng rêи ɾỉ của cô cùng Hàn Vũ đang hơi hơi thở dốc ra thì còn có hai tiếng nước “Phụt phụt” được phát ra từ hạ thể của hai người. Ngoài ra, không thể nghe được thanh âm nào khác.
Ánh mắt cô mê ly nhìn về phía cành cây trên đỉnh đầu.
Cây này sống không ít năm tháng, ước chừng cao bằng khoảng hai ba tầng lầu, cành lá tốt tươi, lá cây màu xanh lục đậm có thể nói là che được trời, tán cây rậm rạp chặn tầm nhìn của toàn bộ khu dạy học bao gồm từ tầng ba trở lên. Từ góc độ của cô mà nhìn lên thì không thể thấy dãy văn phòng cùng con đường hành lang. Khó trách Hàn Vũ lại nói không cần lo lắng có người ở trên nhìn được.
À mà khoan đã.
Từ lầu ba trở lên?
Trong lòng Lâm Nhụy lộp bộp một chút. Cô đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Văn phòng của Phó Duẫn Thừa ở lầu hai, cô nhớ rõ, tiết đầu tiên của buổi chiều nay chính là tiết lịch sử.
Giờ phút này có thể là Phó Duẫn Thừa đang ở văn phòng a?
Nếu là đang ở đó, tiếng rên vừa rồi của cô lớn như vậy, anh có thể trùng hợp mà nghe và thấy cảnh tượng này không…
Lâm Nhụy không dám tưởng tượng…
Cô cuống quít nhìn lên cửa sổ văn phòng lầu hai của Phó Duẫn Thừa.
Ông trời phù hộ, ngàn vạn đừng a, ngàn vạn đừng nha…
Cô đau khổ cầu xin ở trong lòng.
Ngàn vạn đừng cho Phó Duẫn Thừa nhìn thấy bộ dáng da^ʍ đãиɠ phóng túng này của cô…
Chính là có câu nói gọi là ghét của nào trời trao của đó.
Trời cao không hề nghe được lời cầu xin của Lâm Nhụy.
Dự cảm không tốt của Lâm Nhụy đã được đến chứng thực.
Lúc nhìn đến thân ảnh thon dài của người mặc áo sơ mi màu đen đứng ở bên cửa sổ kia, Lâm Nhụy ngay lập tức hỏng mất.
Khoảng cách giữa cô và Phó Duẫn Thừa cũng không tính là gần nhưng lại có thể đủ để thấy rõ ràng tất cả những điều đối phương làm.
Cô không biết Phó Duẫn Thừa rốt cuộc đã đứng ở cửa sổ bao lâu, cũng chưa từng thấy bộ dáng của Phó Duẫn Thừa lại đáng sợ như vậy. Anh đứng ở bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống cô và Hàn Vũ. Sắc mặt anh âm trầm dọa người, ánh mắt lạnh băng giống như mũi tên nhọn đâm vào trong lồng ngực của Lâm Nhụy.
Anh thấy rồi, nhất định là anh đã thấy hết!
Thấy được tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi!
Ông trời a, vì sao lại đối xử với cô như vậy?
Vì sao muốn cho Phó Duẫn Thừa nhìn thấy một mặt xấu hổ nhất của cô như thế này?