Hóa ra hắn lại bị con đĩ nhỏ giả vờ ngây thơ này trêu đùa, vậy mà hắn cứ nghĩ cô còn nhỏ tuổi, ngây thơ trong sáng.
“Anh ơi, anh đeo giúp em xong chưa?”
Giọng Khâu Mạn càng thêm nũng nịu, mỗi tiếng “anh ơi” của cô khiến cho cây hàng đang thúc vào mông cô càng thêm cứng rắn. Khâu Mạn không kiềm được mà khẽ lắc cặp mông mật, cảm nhận kích thước đáng sợ của cự vật kia, xương cốt cô như muốn nhũn ra. “Anh ơi, anh để cái gì trong túi quần vậy, cấn vào mông em…”
Khâu Mạn biết, chẳng gã đàn ông nào chịu nổi cái vẻ vừa da^ʍ đãиɠ rõ rành rành lại vừa giả vờ ngây thơ của mình. Cô nhớ lại ông thầy giáo dạy Lý, người tốt nghiệp trường sư phạm danh tiếng và vốn nổi tiếng chung thủy với vị hôn thê của mình, cũng đã gục ngã trước sự khiêu khích này của cô.
Ngay tại văn phòng, ông ta đã hung hăng vén váy đồng phục của cô lên, đôi mắt đỏ ngầu, một tay vừa vỗ bôm bốp vào mông cô, một tay vừa kích động cắm cây hàng nóng hổi của ông ta vào nơi riêng tư nhỏ mềm mại, ửng hồng của cô.
“Mạn Mạn, làm vậy là không ngoan đâu…”
Ngay lúc Khâu Mạn đang phát dâm đến mức chỉ muốn cởi phăng quần áo, chui vào bụi cây gần đó để bị cây hàng to lớn kia chơi từ phía sau, thì người đàn ông nóng rực phía sau bỗng lùi lại một bước, dội một gáo nước lạnh vào ngọn lửa xuân tình đang bùng cháy trong cô. “Dây chuyền anh đã đeo lại cho em rồi, đừng làm mất nữa nhé…”
Lời nói của hắn đầy ẩn ý, rõ ràng đã nhìn thấu mánh khóe của cô, và cũng không hề mắc câu.
Khâu Mạn quay người lại, gương mặt xinh đẹp vốn đã quyến rũ nay lại ửng hồng vì xấu hổ và bực bội, trông càng thêm ngon mắt. “Anh xấu quá, em không thèm nói chuyện với anh nữa…”
Vẻ hờn dỗi của cô gái, quả thực còn khiến người ta sôi máu hơn cả lúc cô phát tình. Từ Thiệu Huy không thể khoác mãi tấm vỏ bọc nho nhã, lịch lãm được nữa. Hắn tiến lên một bước rồi thô bạo siết chặt lấy vòng eo thon gọn của Khâu Mạn, gần như là lôi cô vào sau một tảng đá lớn: “Sao anh lại không nhìn ra sớm hơn cơ chứ, rằng em là một con đĩ thiếu làm!”
“A, anh ơi, anh làm gì vậy, đau em…”
Bị cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ của hắn tóm lấy, kéo vào một góc tối, hoa huyệt của Khâu Mạn đã kích động đến ướt sũng. Tiếng kêu thảng thốt phát ra từ đôi môi mọng nước không giống như đang hoảng sợ, mà càng giống tiếng rêи ɾỉ trên giường.
“A, anh ơi, em sợ… Anh đừng làm như vậy mà…”
Bàn tay to của Từ Thiệu Huy không chút khách khí bóp lấy cặp mông vểnh mềm mại, quyến rũ của cô, rồi dùng lòng bàn tay "bép, bép" đánh lên trên: “Ai cho phép em vểnh cái mông lẳng lơ này lên để quyến rũ đàn ông hả? Con đĩ nhỏ không ngoan thì phải bị đánh như thế này!”
“Ưm em, anh ơi, em biết sai rồi…”
Mông của Khâu Mạn vừa nhiều thịt lại vừa tròn trịa, vểnh cao, lúc này bị bàn tay to của hắn vỗ lên, thớ thịt lập tức đàn hồi rung lên bần bật. Mỗi lần bàn tay hắn vỗ xuống, lực đàn hồi còn tác động ngược lại, cảm giác mềm mại ấy khiến hơi thở của Từ Thiệu Huy trở nên nặng nề. Hắn thầm nghĩ đây đúng là một yêu vật khiến đàn ông không thể tự chủ.