Hạ Mộc im lặng, ôm Tử Tang, hi vọng cái ôm của mình có thể cho tiểu thư chút an ủi. Hắn biết, trong lòng tiểu thư có chuyện. Hắn chưa từng quên chuyện xảy ra trong khoảng thời gian tiểu thư hôn mê khi lũ đến…
Hắn không biết tiểu thư từng trải qua chuyện gì nhưng vẻ mặt đau đớn và cả tiếng nói mê hoảng sợ, đầy bất lực khiến hắn đau lòng đến nỗi không thể hô hấp. Có điều hắn không dám hỏi, không phải sợ tiểu thư không nói, mà là sợ tiểu thư đau khổ vì phải nói ra!
Hắn hi vọng tiểu thư nghĩ thông, có thể đặt xuống, đến lúc đó nàng sẽ chủ động kể với mình. Hắn sẽ đối xử thật tốt với tiểu thư, để nàng cảm nhận niềm hạnh phúc, đến lúc đó, tất cả đau đớn sẽ tan biến.
Hai người im lặng ôm nhau, sau đó đi làm cơm trưa, không ai đề cập tới chuyện ban nãy. Vừa chuẩn bị ăn, bên ngoài vang lên tiếng Hạ Hồi Sinh gọi Hạ Mộc.
Hạ Mộc đi ra ngoài, bảo Hạ Hồi Sinh vào.
“Hai người đang ăn trưa à? Vừa khéo, tôi cũng đói bụng.” Hạ Hồi Sinh rất thành thật ngồi vào bàn, không khách khí nói với Hạ Mộc: “Người anh em cho tôi bát với đôi đũa, nhanh nhanh tiếp đón khách chứ!”
Hạ Mộc còn không hành động, Tử Tang lên tiếng: “Muốn ăn thì tự lấy bát đũa.”
Hạ Hồi Sinh không quan tâm tới Tử Tang, nhìn về phía Hạ Mộc, cười tủm tỉm kêu: “Sư đệ…”
“Tiểu thư nói, muốn ăn tự mình làm.” Hạ Mộc vốn định đi lấy, nhưng Tử Tang mở miệng bắt Hạ Hồi Sinh đi, đương nhiên hắn không đi.
Hạ Hồi Sinh trừng mắt, “Hay cho tên Hạ Mộc này, gặp sắc quên nghĩa.”
“Đừng nói hưu nói vượn, muốn ăn thì đi nhanh, đừng phá rối tôi và tiểu thư dùng cơm.” Hạ Mộc nhàn nhạt nói, không để ý tới Hạ Hồi Sinh phá rối.
“Hai người hay quá nhỉ, muốn tôi không được ăn phải không? Tôi nói cho hai người biết không có cửa đâu, tôi tự lấy, sau đó ăn hết sạch thức ăn.” Hạ Hồi Sinh nói xong, lập tức đứng dậy, chạy như bay vào bếp.
Hạ Mộc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, Hồi Sinh đã thành thân mà tính vẫn như trẻ con, chẳng lớn tẹo nào.”
Tử Tang chăm chú nhìn Hạ Mộc, càng ngày càng cảm thấy phu quân mình quá đơn thuần. Tên Hạ Hồi Sinh không phải kẻ đơn giản a, chẳng trẻ con chút nào, anh ta đùa giỡn với hắn mà hắn không biết.
Một lát sau, Hạ Hồi Sinh cầm bát đũa quay lại, sau đó liều mạng gắp thức ăn vào bát mình, dáng vẻ định gắp sạch thức ăn, còn đặc biệt nhằm vào món Tử Tang thích. Hạ Mộc nhìn cái bát sắp đầy, ngăn cản: “Ăn hết rồi hãy gắp.”
“Tôi rất đói, tôi gắp chưa đủ ăn, sao hả không nỡ để tôi ăn chứ gì. Tôi bảo này người anh em, cậu chẳng có nghĩa khí gì thế.” Hạ Hồi Sinh mất hứng.
“Hồi Sinh, không được nói lung tung, đã nói rất nhiều lần với huynh rồi. Huynh là người đã thành thân, phải sửa ngay mấy thói quen xấu, đặc biệt là cách nói năng, lắm điều hơn Lưu đại nương…” Hạ Mộc nghiêm túc phê bình.
Lưu đại nương là người nói dài nói dai nhất trong thôn, toàn nói hưu nói vượn, miệng chưa bao giờ khép.
“Được lắm, tôi im lặng ăn. Cậu đừng nói tôi, tôi cảm thấy cậu mới lợi hại hơn Lưu đại nương đấy.” Hạ Hồi Sinh vội vàng cắt ngang lời Hạ Mộc thuyết giáo.
Thấy Hạ Hồi Sinh an phận ngồi ăn, tất nhiên Hạ Mộc không lải nhải nữa.
Sau khi ăn xong, Hạ Hồi Sinh cười nói: “Tôi có tin vui muốn báo với hai người.” Dáng vẻ thần bí.
“Chuyện gì a!” Hạ Mộc xuôi theo tình tiết hỏi, mà Tử Tang vẫn lạnh lùng, không có nửa điểm hứng thú với tin tốt Hạ Hồi Sinh sắp nói.
Còn mặt Tử Tang lại không biểu cảm, Hạ Hồi Sinh nhìn rất khó chịu, vì thế cười tủm tỉm hỏi Hạ Mộc: “Hạ Mộc, khi nào mới nghe tin vui của cậu hả? Con đầu lòng của chúng ta, nam sẽ là anh em kết nghĩa, nếu một nam một nữ, chúng ta kết thành thông gia, được không?”
“Ý kiến hay, có điều chuyện con cái không nên quyết định quá sớm. Nếu sau này chúng không có tình cảm với nhau, e không ổn.” Hạ Mộc cười nói, sau đó nhìn về phía Tử Tang không cảm xúc hỏi: “Tiểu thư, em thấy thế nào!”
“Không tốt.” Tử Tang nhàn nhạt nói, chuyện con nàng tất nhiên do nó làm chủ.
Lần này Hạ Hồi Sinh xù lông, “Vì sao không tốt?”
“Chuyện con cái do chính nó quyết định.” Tử Tang nói.
“Bằng cớ gì, hôn sự của tôi do cha mẹ định đoạt, không công bằng.” Hạ Hồi Sinh không suy nghĩ thốt ra.
“Hôm nào đó, tôi sẽ chuyển lời này cho Tam Nương.” Tử Tang nhàn nhạt nói.
Hạ Hồi Sinh trợn tròn mắt, căm giận nói: “Nếu cô dám nói, tôi với cô không xong đâu.”
“Sao, anh nói mà không dám thừa nhận.” Tử Tang khinh bỉ liếc Hạ Hồi Sinh.
“Tôi đang cảm khái, quang minh lỗi lạc.” Hạ Hồi Sinh trả lời.
“Sao lại không được.” Tử Tang nhàn nhạt nói.
“Cô…” Hạ Hồi Sinh giận dữ trừng Tử Tang, sau đó nhìn về phía Hạ Mộc, “Hạ Mộc, cậu nói đi.”
“Đáng giận, cái tên sợ vợ này.” Hạ Hồi Sinh căm giận nói.
Hạ Mộc cho hắn một nụ cười ngây ngô, rất hạnh phúc. Hạ Hồi Sinh nhìn đau mắt hột, hừ lạnh một tiếng, bá đạo nói: “Tôi bảo trước với hai người, chắc chắn chúng ta sẽ làm thông gia, con tôi nhất định rất xuất sắc, đến lúc đó dụ dỗ con gái nhà các người!”
Tử Tang nhíu mày, anh ta đang khiêu khích, đến lúc đó nàng muốn thử nhìn xem con anh ta dụ dỗ nữ nhi mình bằng cách nào.
“Hồi Sinh, sao huynh khẳng định huynh sinh con trai, tôi và tiểu thư sinh con gái.” Hạ Mộc buồn cười hỏi.
“Không sao, dù tôi sinh con gái, tuyệt đối làm con cậu điên đảo.” Hạ Hồi Sinh nói rất chắc chắn.
“Đến lúc đó đều là nữ, hoặc là nam thì sao?” Hạ Mộc hỏi lại một khả năng khác.
“Đợi thai sau.” Xem ra Hạ Hồi Sinh đã nghĩ sẵn.
Thấy hắn rất muốn làm thông gia, Hạ Mộc bất đắc dĩ nhìn Tử Tang, người sau mặt vẫn không cảm xúc.
“Tôi muốn nghĩ tên sớm cho con, đứa bé này về sau không phải con rể cũng là con dâu hai người nên hai người cũng phải nghĩ tên cho nó.” Hạ Hồi Sinh lại nói.
Hạ Mộc há hốc mồm, có kiểu lý luận này hả, huống hồ giờ nghĩ tên có phải quá sớm không.
“Hay là bọn tôi nuôi con hộ anh luôn.” Tử Tang nói một câu.
Hạ Hồi Sinh rất nghiêm cẩn nói: “Ý kiến này không tồi.”
Hắn vừa dứt lời, đã bị Hạ Mộc cốc một cái vào đầu, “Huynh nghĩ hay lắm.”
Hạ Hồi Sinh kêu oai oái.
“Được rồi, đừng làm trò.” Hạ Mộc tức giận nói.
“Tôi nói nghiêm túc mà.” Hạ Hồi Sinh nói thầm.
Màn đêm buông xuống, Hạ Mộc và Tử Tang trèo lên giường, nằm xuống ôm nhau, Hạ Mộc nói: “Tiểu thư, tôi thấy hai ngày nữa chúng ta đến tiêu cục đi! Nhân tiện thăm sư phụ, sư nương.”
“Được.” Tử Tang không có ý kiến.
“Còn phải mang quà đến chúc mừng.” Hạ Mộc nghĩ rồi nói thêm.
“Được.” Tử Tang càng không có ý kiến.
“Tiểu thư, chúng ta mau sinh một đứa nhé.” Hạ Mộc cười tủm tỉm nói.
“Được.” Tử Tang vẫn không có ý kiến.
“Tiểu thư, em thích con trai hay con gái.” Hạ Mộc tò mò hỏi.
Tử Tang trầm lặng một lúc, sau đó nhìn thoáng qua Hạ Mộc, tiếp tục vùi đầu trong lòng hắn, thanh âm trêu ghẹo nói: “Em thấy bé con đừng nên giống anh, em đều thích.”
Hạ Mộc ngạc nhiên, xoay người đè lên người Tử Tang, đối mặt với nàng, mang theo vài phần ủy khuất nói: “Vì sao a?”
Hắn có cái gì không tốt.
“Bởi vì anh rất ngốc, nếu con chúng ta cũng giống anh dễ bị người khác bắt nạt.” Tử Tang cười nói.
“Ai nói, chẳng lẽ tiểu thư không thích tôi thế này.” Hạ Mộc nhăn mặt hỏi.
“Cái này?” Tử Tang do dự.
Hạ Mộc một mặt khẩn trương nhìn Tử Tang, đáng thương hề hề kêu: “Tiểu thư…”
“Đồ ngốc, nếu không thích, sao em muốn sinh con cho anh!” Tử Tang buồn cười nói.
“Thế là thích rồi.” Hạ Mộc ngây ngô cười hạ quyết định, sau đó ôn nhu nói: “Tôi thích con gái, một bé gái giống tiểu thư.”
“Được, chúng ta sẽ sinh con gái.” Tử Tang cười nói.
“Tiểu thư, em nói có lệ với tôi, sinh nam hay sinh nữ đâu thể tự làm chủ.” Hạ Mộc buồn cười nói.
“Vậy sinh đến khi có con gái mới thôi, dù sao ở đây không có kế hoạch hoá gia đình.” Tử Tang nói.
“Tiểu thư, em nói cái gì?” Hạ Mộc nghi hoặc hỏi.
“Dù sao luật pháp không có quy định chúng ta sinh bao nhiêu con, tùy chúng ta sinh.” Tử Tang cười nói.
“Tốt lắm, chúng ta sẽ sinh một đàn vịt giống tiểu thư.” Hạ Mộc cười thật hạnh phúc, giống như hắn đã có một bầy con.
Tử Tang buồn cười hôn lên khóe miệng hắn, cười yêu kiều, thanh âm đầy quyến rũ, “Chúng ta mau nỗ lực sinh con đi!”
“Nỗ lực, nỗ lực bằng cách nào?” Hạ Mộc ngơ ngác hỏi, chuyện sinh con sao phải nỗ lực? Có điều dáng vẻ tiểu thư lúc này khiến hắn nóng ruột, không hiểu sao người nóng lên.
“Quả nhiên là đồ ngốc.” Tử Tang vỗ trán mình, bất đắc dĩ nói, nàng càng ngày càng cảm thấy, nàng sinh con đừng nên giống Hạ Mộc, chưa chắc đã có ai đó giống nàng thích một tên ngốc.
Hạ Mộc cắn miệng Tử Tang, “Tiểu thư, về sau không được gọi tôi là Tiểu Bạch.”
“Anh nói xem, làm sao có đứa nhỏ, em đã nói rõ ràng như thế mà anh còn không biết, anh dám nói anh không phải Tiểu Bạch.” Tử Tang nhíu mày nói.
Hạ Mộc sửng sốt, sau đó mặt hắn đỏ bừng.
Xem vẻ mặt Hạ Mộc, Tử Tang vui vẻ nở nụ cười.
Tiểu thư không nói sai, mình quả nhiên là đồ ngốc, Hạ Mộc nghĩ. Hắn si ngốc ngắm tiểu thư cười thật xinh đẹp, trong đầu vang lên lời Tử Tang vừa nói, cơ thể hắn càng lúc càng nóng, không nhịn được, hắn cúi đầu, say mê hôn Tử Tang. Tiểu thư đã nói cần cố gắng, vậy hắn sẽ cố gắng gấp đôi.
Vì thế đêm nay, Tử Tang thê thảm, bị Hạ Mộc ép buộc hơn nửa đêm…