Hôm sau, toàn thân Tử Tang đau nhức tỉnh lại trong lòng Hạ Mộc, nàng thở dài, trừng mắt nhìn Hạ Mộc một cái, “Em đau khắp mình mẩy, tại anh cả đấy.”
“Nhưng tiểu thư, em muốn tôi cố gắng mà!” Hạ Mộc ngây ngô cười nói, trong mắt tràn ngập ý cười, rất hạnh phúc.
“Em bảo anh nỗ lực, không phải để anh nỗ lực trong một buổi tối là xong.” Tử Tang bất mãn nói.
“Ai nói tôi nỗ lực một buổi tối đã… Thực xin lỗi, tiểu thư.” Hạ Mộc bị cảnh cáo, vội vàng giải thích, tiểu thư nói cái gì thì là cái đó.
“Mấy ngày nữa không cho chạm vào em.” Tử Tang bá đạo nói.
“Đừng mà! Tiểu thư.” Hạ Mộc đáng thương hề hề nói, trước kia hắn tình nguyện chịu đựng, nhưng hiện tại được nếm trái cấm, hắn không thể nhịn nổi!
“Thế mau mát xa cho em.” Tử Tang ra lệnh.
“Vâng.” Hạ Mộc vui vẻ đồng ý, tiểu thư không kiên trì không cho hắn chạm vào tức là có thể chạm vào.
Kỹ thuật xoa bóp của Hạ Mộc rất tốt, Tử Tang thoải mái khẽ rên rỉ, lọt vào tai Hạ Mộc đầy quyến rũ, người hắn nóng bừng nhưng không dám xằng bậy.
Ăn điểm tâm xong, hai người ở nhà sửa sang lại sân trước, tính trồng lại hoa cỏ linh tinh như cũ. Lần này sân sẽ lớn hơn trước kia rất nhiều. Tử Tang cân nhắc tô điểm thêm vài chỗ cho đẹp, đương nhiên cần quy hoạch cả vườn rau.
Mà lúc này ở hậu viện, Tiểu Bạch nhàn nhã tản bộ, Hạ Mộc làm vườn rau. Còn bên ngoài vườn rau, Tử Tang biến nó thành hoa viên, lại nói tiếp, Tử Tang chưa học được cách nấu mấy món ăn, nhưng nàng trồng hoa cỏ giỏi hơn Hạ Mộc.
“Tiểu thư, mùa xuân năm sau sẽ trồng đậu đũa em thích ăn, cải dầu nở hoa, rau đắng (1) mơn mởn.” Hạ Mộc cười nói.
(1) rau đắng:
“Được.” Tử Tang đồng ý, cười: “Trồng luôn mướp, cải bó xôi anh thích.”
“Trồng hết.” Hạ Mộc cười ngây ngô, sau đó lại vung cuốc.
“Chú Ba.”
“Thằng Ba.”
Bên ngoài vang lên tiếng gào của hai người.
Hạ Mộc và Tử Tang đồng thời dừng động tác.
“Mẹ và chị Cả đến.” Hạ Mộc nhìn Tử Tang nói. Vô sự không đăng tam bảo điện (2) a!
(2) Nghĩa là không có việc cần thì không đến làm gì.
Nguồn gốc: ‘tam bảo’ (ba ngôi báu), tức là để chỉ phật, pháp, tăng trong phật giáo (lần lượt nghĩa là bậc tu hành đã đắc đạo, kinh sách đạo lý quý giá, và người đang tu hành), nên ‘tam bảo điện’ là chỉ nơi cư ngụ, cất giữ của tam bảo, là chốn thiêng liêng, khách viếng thăm chùa chiền nếu không có việc cần thiết thì không được tùy tiện lui tới.
Tử Tang dừng tay, Hạ Mộc bất đắc dĩ buông cuốc đi lên tiền viện. Tử Tang nhìn về hướng tiền viện rồi đi rửa tay. Sau đó nàng kêu một tiếng “Tiểu Bạch” nàng bước vào phòng ăn, Tiểu Bạch cũng vào theo.
Tử Tang ngồi trong phòng ăn, Tiểu Bạch ngoan ngoãn nằm sấp dưới chân nàng, nàng vuốt ve đầu Tiểu Bạch.
Hạ Mộc dẫn Hà thị, Hạ Lê Hoa bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng này. Tuy Hà thị và Hạ Lê Hoa biết ở tượng pha có hổ, nhưng tận mắt nhìn thấy họ vẫn phát hoảng, trốn đằng sau Hạ Mộc.
Tử Tang thoáng liếc hai người kia, tất nhiên biết họ sợ cái gì nhưng nàng không định kéo Tiểu Bạch ra ngoài. Hạ Mộc cũng hiểu ý nàng.
Hạ Lê Hoa gầy đi rất nhiều, sắc mặt tiều tụy. Xem ra mấy năm nay sống không tốt, cũng đúng, nhà chồng Hạ Lê Hoa cũng bị lũ lan đến. Vì thế trượng phu gãy một chân, nghe Hạ Mộc nói rất nghiêm trọng.
“Mẹ, chị cả, hai người ngồi đi.” Hạ Mộc chỉ chỉ ghế dài nói.
Hai người vội vàng ngồi xuống, Hạ Mộc cũng ngồi xuống, hỏi: “Mẹ, chị Cả, hai người đến có việc gì?”
“Mày là con tao, chẳng lẽ khi có việc tao mới đến tìm mày.” Hà thị bất mãn nói.
Hạ Mộc im lặng, hắn không muốn tranh luận với mẫu thân về vấn đề này. Mấy năm qua hắn lười mở miệng với đám người nhà vô tình vô nghĩa của mình.
Hà thị thấy Hạ Mộc như thế, trong lòng càng hận. Đứa con trai này có năng lực thì bà ta không thể sau khiến, giờ muốn mắng vài câu cũng không dám.
“Chú Ba, chú cũng biết anh rể chú mất một chân sau trận lũ. Trong nhà sống rất khó khăn, mấy ngày nay thời tiết trở lạnh, chân anh ấy bắt đầu đau nhức và sinh mủ.” Hạ Lê Hoa lên tiếng, không còn sự bén nhọn lúc trước mà tràn ngập bất đắc dĩ với cuộc sống và cả nỗi lo lắng về trượng phu.
Hạ Mộc gật gật đầu, không nói gì, đối với người chị Cả không phân rõ phải trái này đến than thở, hắn không biết nên đáp lại thế nào, mà chỉ nghĩ chị Cả nhà mình muốn làm gì. Đã nói đến anh rể, hiển nhiên liên quan tới chuyện anh ấy gãy chân!
“Chú Ba, chị biết em có khả năng, em có năng lực, em cho chị mượn ít bạc mua thuốc cho anh rể em nhé.” Thấy Hạ Mộc không lên tiếng, Hạ Lê Hoa đành mở lời trước.
Hạ Mộc liếc qua Hạ Lê Hoa, vẫn im lặng.
“Thằng Ba, mày cho mượn hay không cho thì nói một tiếng xem, mày không lên tiếng thì hiểu sao đây!” Hà thị nổi giận.
Hạ Mộc ngẩn ra, tuy hắn có chuẩn bị tâm lý, biết những người này đến chắc chắn chỉ vì chuyện tiền bạc, ai dè vừa mở miệng là mười hai lượng. Còn định bắt hắn cho vay hết, họ thật sự cho rằng hắn dễ bắt nạt ư?
Hắn nhìn về phía Hà thị, nói: “Mẹ, anh rể cũng vì chữa bệnh, mẹ và cha cũng phải viện trợ chứ!”
“Tao và cha mày có cách gì, mày đưa mười hai lượng cho chị Cả đi.” Hà thị bá đạo nói.
Ý là cho, không phải mượn.
Tử Tang nhìn về phía Hà thị.
“Mẹ, nhiều tiền như vậy sao con có, có điều đã là cho anh rể chữa bệnh, mọi người cùng góp tiền!” Hạ Mộc nói, chữa bệnh cho anh rể thì hắn sẽ đưa, nhưng không thể bắt hắn bỏ ra toàn bộ. Huống hồ, sau khi dựng xong nhà, ngân lượng không có nhiều, không thể lấy ra mười hai lượng. Mà dù có số bạc đó nên để lại có ít tiền dành dụm.
“Sao mày lại không có tiền, không phải mày nhận kha khá bạc trợ cấp à? Đồ không có lương tâm, đó là anh rể mày!” Hà thị vừa nghe thế giọng cao vút.
“Mẹ, đó cũng là con rể mẹ, sao mẹ không bỏ ra ít bạc.” Hạ Mộc trầm giọng nói.
“Chút bạc của tao và cha mày đã để xây nhà, đâu còn tiền. Tao nuôi mày lớn nhường này, không phải để mày lớn lên tính kế bạc của cha mẹ.” Hà thị lập tức đáp trả.
“Thế con không cần xây nhà chắc?” Hạ Mộc hỏi lại.
“Mày không muốn bỏ ra phải không?” Hà thị đứng phắt dậy, la hét với Hạ Mộc.
Đồng thời Tiểu Bạch gầm nhẹ một tiếng, Hà thị hoảng sợ. Bà ta ngồi phịch xuống, sợ hãi nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, giống như phát điên kêu toáng lên với Hạ Mộc: “Thằng Ba, mày mau đuổi con hổ này đi, hoặc đánh chết nó, đổi ít bạc. Nếu nuôi nó, sớm muộn có một ngày nó ăn thịt mày.”
“Mẹ, Tiểu Bạch rất có linh tính, chỉ cần chúng ta không làm gì nó, Tiểu Bạch sẽ không làm người khác bị thương, về sau mẹ đừng nói thế, Tiểu Bạch nghe hiểu đấy.” Hạ Mộc nhíu mày nói.
Hà thị nghe vậy, rất lo sợ, nếu con hổ hiểu lời mình nói, chẳng phải nó nhớ kĩ, sau này nó đi tìm bà báo thù thì sao. Bà ta nói với Hạ Mộc: “Mày mau nói với nó, về sau thấy tao không được tìm tao báo thù.”
Hạ Mộc sững sờ, sau đó bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, Tiểu Bạch không làm gì mẹ đâu, về sau mẹ thấy nó thì tránh là được.”
Hà thị há miệng thở dốc, vụng trộm liếc Tiểu Bạch, phát hiện nó ngoan ngoan để Tử Tang vuốt ve. Bà ta yên tâm hơn nhiều, thấp giọng hỏi Hạ Mộc: “Tiền chữa bệnh của anh rể mày có cho không.”
“Mẹ, con không có nhiều tiền như vậy, mẹ bảo mọi người cùng góp đi!” Hạ Mộc thờ ơ nói.
“Được lắm đồ sói mắt trắng, tiền chữa bệnh mày không bỏ hả, được, để anh rể mày chết đi, để chị Cả mày sống quả phụ cả đời, mày vừa lòng rồi chứ!” Hà thị mắng Hạ Mộc rồi giận dữ bỏ đi. Không lấy được tiền, có con hổ ở đó, bà ta không dám ở lâu.
Hạ Lê Hoa nhìn theo bóng lưng mẹ bỏ đi, kêu một tiếng, sau đó quay đầu cầu xin Hạ Mộc, “Chú Ba, chú giúp giúp chị đi. Chị nói thật với chú, cha mẹ không cho mượn bạc đâu, họ muốn chị cùng cách với anh ấy. Điều này sao được, chị biết bình thường chị không tốt, nhưng chị biết đó là cha các con mình, là người chồng chị yêu thương. Chị không thể bỏ mặc anh ấy trong lúc này, em giúp giúp chị Cả đi, chị xin em.”
“Chị Cả, đến cùng anh rể phải uống thuốc gì mà cần những mười hai lượng bạc?” Hạ Mộc nhìn Hạ Lê Hoa hỏi.
Hạ Lê Hoa hơi chột dạ, nói: “Bệnh anh rể em cần bổ huyết, mua nhân sâm, cỏ linh chi và một ít trân quý dược liệu, nếu uống khẳng định cần bảy tám lượng. Hơn nữa, trong nhà vì trị bệnh cho anh ấy đã không còn gì ăn, cần chút bạc mua ít lương thực, giờ lại sắp đến năm mới…”
“Đủ rồi, chị Cả, anh rể có bao nhiêu anh chị em, chị không đến tìm họ xin giúp đỡ, lại đến tìm tôi – đứa em đang khó khăn sau trận lũ này, muốn tôi nuôi cả nhà chị. Tôi không ngu đến độ để chị lừa đâu.” Hạ Mộc giận dữ nói.
“Chú Ba, mấy anh chị em của anh ấy căn bản không chịu giúp. Bọn họ ai nấy đều nhẫn tâm a! Ngay cả cha mẹ cũng không đồng ý giúp chị, bắt chị cùng cách với anh ấy. Hiện tại người duy nhất chị có thể cầu xin chỉ có chú. Chú là người tốt, hãy cứu anh rể đi!” Hạ Lê Hoa gấp đến nỗi sắp khóc.
“Tôi tốt bụng nên bị chị bắt nạt, bị chị lừa à?” Hạ Mộc trầm giọng nói, hắn thành thật, lương thiện chính là lý do bị bọn họ đè đầu ư? Thật quá buồn cười.
“Chú Ba, thương tích của anh rể em quả thật tốn kém rất nhiều tiền. Chị vì lòng tham nên muốn mượn em nhiều hơn một chút. Chẳng qua vì ở nhà có mấy đứa bé, để chúng có cơm ăn, ít nhất qua năm mới này. Chú yên tâm, bạc này nhất định chị sẽ trả, hay là chị viết giấy nợ cho chú nhé?” Hạ Lê Hoa cầu xin, nước mắt tràn mi.
Hạ Mộc hít một hơi thật sâu, nói: “Được rồi, chị đừng nói nữa, tôi cho chị năm lượng bạc, chị đi đi! Về sau đừng tới tìm tôi, tôi sẽ không cho chị một xu nào nữa.”
Thiên tai **, là chị Cả của chính mình, mặc kệ từng xảy ra nhiều chuyện không vui, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hạ Lê Hoa vui vẻ, nhưng so với số bạc cần thì xa xa không đủ, vội hỏi: “Chú Ba, chú cho thêm một chút đi!”
“Chị có cần không, không cần thì cút.” Hạ Mộc gằn giọng nói.
“Chị cần.” Hạ Lê Hoa không dám nói tiếp, lo lắng năm lượng bay mất. Mấy ngày nay, vì thương tích của chồng, bạc cứu tế của quan phủ và người hảo tâm cho đều đổ hết vào đó mới giữ được tánh mạng. Giờ trong nhà hai bàn tay trắng, đến xin xỏ họ hàng nào đều bị họ cho ăn một nắm bụi, hiện tại có năm lượng thì năm lượng vậy!