Hai người anh gắp cho em, em gắp cho anh, một bữa ăn ấm áp và vui vẻ. Còn Tiểu Bạch ở bên cạnh dùng móng vuốt che mắt, nằm bò trên mặt đất giống như đang ngủ, thực chất nó thường xuyên he hé móng vuốt ra xem, cảnh tượng có chút khôi hài…
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau rửa chén, sau đó đi giặt quần áo.
“Tiểu thư, lần sau tôi sẽ đến nhà Lê đại ca đổi ít trứng, chúng ta nuôi thêm mấy con gà, vừa có thịt ăn, vừa có thể đổi bạc tiêu dùng.” Hạ Mộc cười nói.
Tử Tang do dự một lúc rồi nói: “Để em đi đổi cho, anh làm việc khác đi.”
Hạ Mộc ban đầu ngạc nhiên sau đó cười nói: “Được.”
Tiểu thư có thể chủ động ra ngoài trao đổi với người khác khiến hắn rất vui, nên không hề phản đối. Đây cũng không phải công việc vất vả.
Một lúc sau, Hạ Mộc ra ruộng còn Tử Tang cầm bọc vải gói tiền đồng cùng với giỏ trúc để đựng trứng gà đến nhà Lê Tường.
Tử Tang đi xuống triền núi, hướng về phía nhà Lê Tường.
“Phu nhân, phu nhân…” Có tiếng gọi vang lên, Tử Tang liếc qua, bên kia đường có hai người đang đi tới. Đồng tử nàng hơi co rụt, đồng thời giỏ trúc trong tay rơi xuống đất, lòng tràn đầy khiếp sợ, mẹ, là mẹ sao?
Hai người kia nhìn giỏ trúc dưới đất, một người trong đó dịu dàng nhìn Tử Tang hỏi: “Phu nhân, cô không sao chứ!”
Người phụ nữ này ở độ tuổi trung niên, ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt ôn nhu như nước, ăn mặc đơn giản, nhưng chất liệu cực kì tốt, khí chất dịu dàng mà không mất cao quý, hiển nhiên không phải người bình thường. Đằng sau bà có một cô nương trẻ khá xinh đẹp, chắc là nha hoàn.
Tử Tang vẫn ngẩn ra nhìn mỹ phụ.
“Phu nhân, chúng ta muốn hỏi thăm cô về một người.” Mỹ phụ thấy Tử Tang chỉ nhìn mình không nói, bà hơi do dự nhưng vẫn hỏi.
Tử Tang còn chìm trong nỗi khiếp sợ của bản thân.
“Phu nhân, người này là lạ, hay là nô tì hỏi người khác.” Nha hoàn đi sau mỹ phụ nói.
“Không cần.” Mỹ phụ mỉm cười trả lời, một lần nữa thật ôn nhu và hiền lành nói với Tử Tang: “Phu nhân, tuy rằng chúng tôi là người nơi khác đến nhưng chúng tôi không phải là người xấu, cô đừng sợ.”
Mỹ phụ cho rằng Tử Tang đang bài xích người ở ngoài.
Đừng sợ! vẻ mặt Tử Tang trở nên mờ mịt:
Tử Tang, ngoan. Đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ không để bọn họ hại con. Con ngoan, con hãy chạy ra khỏi nơi này, liều mạng chạy, đừng để bọn họ bắt được con. Mẹ sẽ tìm được con, đừng sợ, đừng sợ…
Tiếng mẹ giống như vọng về từ thời không xa xôi, lại phảng phất gần ngay trước mắt, rót vào tai nàng.
“Mẹ.” Vẻ mặt Tử Tang bắt đầu mơ màng, nhìn mỹ phụ không tự chủ gọi mẹ, trong mắt tràn ngập tưởng niệm.
Mỹ phụ ngạc nhiên, nhìn Tử Tang, nghi hoặc nói: “Phu nhân, cô nói cái gì? Cô không sao chứ!”
Giọng bà không khỏi đề cao vài phần.
“Tôi… Tôi không sao…” Tử Tang lăng lăng trả lời, đôi mắt ảm đạm, mang theo vài phần u buồn liếc mỹ phụ, dù gương mặt người này cực kì giống mẹ, nhưng vẫn không phải là mẹ.
“Tôi muốn tìm Chư Cát Trầm, làm phu tử ở thôn này, cô có biết nó sống ở đâu không?” Mỹ phụ cười lại hỏi.
Tử Tang giương mắt nhìn mỹ phụ, gật gật đầu.
“Làm phiền cô chỉ đường.” Mỹ phụ vẫn nhẫn nại hỏi.
“Tôi dẫn bà đi.” Tử Tang nói.
“Này… Không cần phiền đến phu nhân.” Mỹ phụ cười nói.
“Không phiền.” Tử Tang vẫn nhìn mỹ phụ, bắt đầu mê mẩn. Nàng rất nhớ mẹ, nhìn thấy người có vẻ ngoài giống mẹ nàng không thể dời mắt, nàng thầm nói với bản thân, người này không phải mẹ, không phải mẹ…
Mỹ phụ cảm nhận được Tử Tang hơi kỳ lạ, nhưng không có gì ác ý, bà hơi phân vân rồi gật đầu, nói lời cảm tạ.
Tử Tang nhàn nhạt đáp, dẫn mỹ phụ đi về hướng học đường. Bà thấy rổ trên mặt đất, vội nhặt lên, đuổi theo, “Phu nhân, rổ của cô.”
Tử Tang nhìn thoáng qua mỹ phụ, nhận lấy, sau đó ba người im lặng đi.
Sau đó một nén hương, đến học đường, vừa khéo chạm mặt Chư Cát Trầm.
“Trầm nhi.” Mỹ phụ nhìn thấy Chư Cát Trầm vui mừng tiến lên trước.
“Mẫu thân, sao mẹ đến đây.” Chư Cát Trầm hỏi.
“Vì mẹ nhớ con, con không về, mẹ tới tìm con. Mẹ lạc đường trong thôn, là phu nhân này dẫn mẹ đến.” Mỹ phụ cười nói.
Chư Cát Trầm nhíu mày, nhìn về phía Tử Tang. Tính cách Hạ phu nhân lạnh lùng, sao đột nhiên tốt bụng vậy? Có điều hắn vẫn cảm ơn: “Đa tạ Hạ phu nhân.”
“Không cần.” Tử Tang lãnh đạm trả lời.
“Hạ phu nhân, có muốn vào trong ngồi không.” Chư Cát Trầm cười hỏi.
“Được.” Ma xui quỷ khiến, Tử Tang đồng ý, tuy rằng nàng biết người phụ nữ đó không phải mẹ, nhưng thấy người giống mẹ, nàng vẫn luyến tiếc bỏ đi quá nhanh.
Chư Cát Trầm càng ngạc nhiên, vội vàng cười thỉnh nàng vào trong, sau đó đỡ mẹ mình, một bên hỏi: “Mẹ, mẹ đến bằng gì?”
“Chúng ta đi xe ngựa đến, có điều để bọn họ chờ ở cửa thôn, mẹ và San San vào thôn.” Mỹ phụ cười nói, San San chính là nha hoàn đi theo bà.
“Thế phụ thân biết không?” Chư Cát Trầm hỏi lại.
“Biết.” Mỹ phụ trả lời, sau đó nhìn về phía Tử Tang, ôn nhu hỏi: “Phu nhân khuê danh là gì?”
“Tử Tang, Tử trong nữ tử, Tang trong diệp tang.” Tử Tang trả lời.
“Tử Tang, tên này thật dễ nghe, thế tôi gọi Tử Tang được chứ.” Mỹ phụ cười nói.
“Được.” Tử Tang đồng ý.
Đoàn người đi vào gian phòng khách giản dị. Chư Cát Trầm tự mình rót trà cho mọi người, mỹ phụ liếc xung quanh, đau lòng nói: “Trầm nhi, con ở đây có vất vả quá không?”
“Mẹ, xem mẹ nói kìa, con ở đây rất thoải mái. Bọn trẻ ở đây rất đáng yêu, người dân trong thôn cũng đối xử tốt với con.” Chư Cát Trầm cười nói.
“Trở về với mẹ đi!” Mỹ phụ hiền lành nhìn Chư Cát Trầm nói.
“Mẹ, hiếm khi mẹ đến một lần, đừng nói việc này nữa.” Chư Cát Trầm sửng sốt, lại nói tiếp: “Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ, chi bằng đêm nay mẹ ở lại đây.”
“Được, mẹ cũng nhớ con, hai mẹ con mình tâm sự.” Mỹ phụ vui mừng nói, vẻ mặt ôn nhu mà hiền lành nhìn Chư Cát Trầm, đó là tình yêu dành cho con của người làm mẹ.
Tử Tang nhìn mỹ phụ chăm chăm, bà không phải mẹ của nàng. Dù nàng có nhớ mẹ cũng không thể để người khác thay thế, nàng vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài.
“Ách, Tử Tang, cháu phải đi à?” Mỹ phụ vội vàng hỏi, Chư Cát Trầm cũng quay lại.
Nhưng Tử Tang không quay đầu, bước chân càng nhanh hơn, rất nhanh biến mất trong tầm mắt mọi người, mỹ phụ muốn đuổi theo nhưng Chư Cát Trầm kéo bà lại.
“Phu nhân, ánh mắt người này nhìn ngài thật kỳ lạ.” San San nói.
“Ngươi đừng nghĩ nhiều.” Mỹ phụ liếc bóng Tử Tang đi xa nói. Ánh mắt cô bé này nhìn mình như thể nhìn một người khác, có tưởng niệm và đau xót, có lẽ mình rất giống một người cực kì quan trọng với cô bé!
Tử Tang rời khỏi học đường, từ từ bình tâm lại, tiếp tục đến nhà Lê Tường. Hiện giờ nhà anh chị ấy đã xây xong, nàng vừa đến gần liền thấy hai đứa trẻ chơi ngoài sân, bèn kêu: “Song Hỉ, Thạch Đầu.”
“Dì Mộc Đầu.” Hai đứa trẻ thấy Tử Tang đến thì vui vẻ gọi, chạy về phía nàng, lúc này Khúc thị bước ra ngoài, cười nói với Tử Tang: “Em dâu đến.”
“Chị dâu, Hạ Mộc bảo em đến đổi ít trứng giống.” Tử Tang nói.
“Mau vào đây, lúc trước Hạ Mộc đã nói với chị rồi.” Khúc thị cười nói.
Tử Tang gật gật đầu, vỗ vỗ đầu hai đứa trẻ, ngữ khí nhu hòa rất nhiều, “Các cháu cứ chơi đi, dì có việc.”
Song Hỉ và Thạch Đầu vui vẻ chạy đi. Mà Tử Tang đi theo Khúc thị vào nhà chính.
Trước đó Khúc thị đã chọn sẵn bốn mươi quả trứng gà đưa cho Tử Tang, còn dạy nàng cách chọn trứng giống.
Tử Tang đưa mảnh vải bọc tiền đồng cho Khúc thị, Khúc thị vội từ chối: “Em dâu, các em giúp anh chị nhiều như vậy, anh chị không thể không biết xấu hổ cầm tiền của bọn em, mau cất đi.”
“Không được, Hạ Mộc nói phải đưa, nếu chị không nhận, em không lấy trứng, sau này bọn em không dám tới đổi đồ với anh chị nữa.” Tử Tang nói.
Khúc thị biết Tử Tang nói thật, đành cầm lấy, tự nhiên sẽ lải nhải với nàng một lúc, người sau không thèm để ý, im lặng nghe, đôi khi đáp một, hai câu.
Tử Tang và Khúc thị hàn huyên một hồi, không, phải nói là một người nói một người nghe xong, Tử Tang mới trở về.
Nàng về nhà, Tiểu Bạch lập tức ra đón, nàng sờ sờ đầu Tiểu Bạch rồi bước vào phòng khách, đặt trứng gà trên bàn, ngồi ở ghế ngẩn người,Hạ Mộc trở về khi nào cũng không biết.
“Tiểu thư, em sao thế?” Hạ Mộc trở về thì nhìn thấy Tử Tang vẻ mặt hoảng hốt, lo lắng hỏi.
Tử Tang hoàn hồn, thấy là Hạ Mộc, đầu óc tỉnh táo hơn, cười nói: “Anh đã về.”
Hạ Mộc gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tử Tang, tiếp tục hỏi: “Tiểu thư, có phải em có chuyện buồn không, em cứ nói đi, tôi giúp em nghĩ cách.”
Tử Tang lắc lắc đầu, nàng thật sự không biết nên nói về kiếp trước như thế nào, có nói hay không không quan trọng. Đó là quá khứ, dù nàng có luyến tiếc cũng đành bó tay.
Nàng ôm cổ Hạ Mộc, vùi đầu vào lòng hắn, mùi hương quen thuộc khiến nàng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, sẽ không suy nghĩ linh tinh.
“Tiểu thư, người tôi bẩn.” Hạ Mộc vội nói, hắn từ ruộng lên, quần áo đầy cỏ và bùn đất.
“Em không chê.” Tử Tang nói.
Hạ Mộc im lặng, ôm Tử Tang, hi vọng cái ôm của mình có thể cho tiểu thư chút an ủi. Hắn biết, trong lòng tiểu thư có chuyện. Hắn chưa từng quên chuyện xảy ra trong khoảng thời gian tiểu thư hôn mê khi lũ đến…