Quý Ông Dữ Dội

Chương 4: Quý ông dữ dội

Trước Sau

break

Cô ngẩng đầu lên, liếʍ liếʍ môi dưới, cười nhẹ: “Đại nhân... Nếu ngài đã mua tôi, vậy... vậy thì có một số việc, chúng ta về nhà rồi tiếp tục làm được không? Tôi đảm bảo sẽ phục vụ ngài chu đáo.”

Lancer nhíu mày, thờ ơ.

Molly tiếp tục thuyết phục: “Tôi thì không sao, chẳng qua chỉ là cảm thấy đối với tầng lớp quý tộc như ngài mà nói thì rất mất thể diện.”

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, đứng dậy, nhận lấy khăn tay người hầu đưa, cẩn thận lau sạch tay rồi mới lưu loát xoay người: “Đưa đi.”

Người hầu móc ra một túi kim tệ đưa cho chủ nô, sau đó nhận lấy xiềng xích trong tay ông ta, kéo Molly đi về phía trước.

Không cho cô mặc quần áo? Chẳng lẽ muốn cô trần truồng mà đi sao?

Molly hận đến nghiến răng nghiến lợi, nơi này đối xử với con người không khác gì súc sinh, thực sự quá ghê tởm.

Chỉ trong vòng nửa ngày, nhận thức của Molly đã được đổi mới không biết bao nhiêu lần.

Ngay lúc cô nghĩ mình phải trần truồng mà đi như thế này, người hầu lại ném cho cô một tấm thảm.

Mặc dù rất cũ nát, nhưng ít ra cũng tốt hơn là trần truồng.

Một chiếc xe ngựa lộng lẫy đậu bên ngoài hội trường, hai con ngựa cao lớn màu nâu đang khịt mũi chờ đợi.

Vốn dĩ, một nô lệ bẩn thỉu không thể ngồi chung xe với chủ nhân, nhưng không biết Lancer suy nghĩ cái gì mà lại nhận lấy dây xích từ tay người hầu, dắt Molly lên xe ngựa.

Không gian bên trong xe khá rộng rãi, Molly cũng không khách khí mà đặt mông ngồi xuống đối diện với hắn, chiếc ghế mềm mại, vừa ngồi đã lún xuống, thoải mái vô cùng.

Bị ngồi trên đất lạnh nửa ngày, cuối cùng cô cũng có thể dễ chịu hơn một chút rồi, nhưng thân thể vẫn không có chút sức lực nào. Molly đói cồn cào, bây giờ trở về cũng không biết hắn có cho cô ăn cơm không.

Lancer nhíu mày, cảm thấy ngạc nhiên trước hành vi tự nhiên này của cô: “Ngươi cũng không chút khách khí nhỉ.”

“Hả?”

“Không bắt ngươi chạy theo xe ngựa đã là đặc ân lớn lao của ta rồi.”

“Hả? Cảm ơn đại nhân cao quý hiền lành, anh tuấn soái khí.”

“...” Đây là lần đầu tiên Lancer nhìn thấy dạng nữ nô như thế này, không biết nên nói cô da mặt dày, hay là thực sự không hiểu nữa. Hắn gõ ngón tay lên đầu gối, ánh mắt liếc nhìn về phía cô, ra hiệu: “Lại đây.”

Molly do dự một chút: “Thế này không hay lắm...” Cả người cô bây giờ rất bẩn, tấm thảm cũng vô cùng rách rưới... Chẳng lẽ hắn không ghét bỏ à?

“Ngươi đang chống lại ta sao?” Giọng nói của hắn dịu dàng ấm áp, lại còn mang theo ý cười, nhưng cặp mắt kia giống như ngâm trong nước biển vậy, ánh mắt không hề có chút ý cười nào.

Nhìn thấy hắn giống như nổi giận, Molly cũng không dám nói thêm gì nữa, thân thể nhanh chóng tiến tới, đặt mông ngồi lên đùi hắn.

Lancer hít sâu một hơi, biểu cảm trên mặt biến hóa vi diệu, giọng điệu cũng bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

“...Ý của ta là, quỳ xuống trước mặt ta.”

"Ồ." Molly vội vàng rời khỏi đùi hắn, thầm oán, hắn không chịu nói rõ ràng thì làm sao mà cô hiểu được chứ? Hắn tức giận cái gì, chẳng ai thèm ngồi lên đùi hắn đâu, hừ.

Mặc dù ngoài mặt không nói gì, nhưng nét mặt đã hoàn toàn bán đứng cô.

Cây trượng của Lancer áp vào cằm cô, viên hồng ngọc khảm phía trên khiến cô cảm thấy hơi đau.

"Ngươi đang mắng ta." Đây không phải là câu hỏi, mà là khẳng định.

Molly giật mình, không phải chứ, tên này chẳng lẽ còn biệt Độc tâm thuật?

Cô vội vàng nở một nụ cười nịnh bợ, phủi phủi lên chỗ đùi mà vừa rồi mình mới ngồi lên: “Sao có thể như thế được? Lòng cảm kích của tôi đối với đại nhân, trời đất có thể làm chứng!” Có cái rắm! Vừa tới đây đã bị hắn phá thân. Mặc dù cô cũng không quá quan tâm đến lớp màng trinh đó, nhưng mà tự nguyện và bị người ta ép buộc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhất là còn trong tình cảnh đó.

Chẳng qua là từ trước đến nay cô luôn là người lạc quan, tìm kiếm niềm vui trong đau khổ. Thôi kệ đi, đến lúc trở về thì cứ coi như một giấc mơ là được.

 

break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc