Quỷ Núi

Chương 4

Trước Sau

break

Thiên nhớ thằng bé đó rất cao, cao hơn tuổi nhiều, lại to béo mũm mĩm, lúc nào cũng đi giày trắng, mặc áo sơ mi quần tây là thẳng thớm - nói tóm lại là khác xa đám trẻ con đen đúa gầy gò ở vùng quê nghèo. Nghe nói thằng bé ấy là con một ông lớn nào đó trên thành phố, giàu có lắm, tới đây ở tạm vài tháng rồi sẽ đi.

Khác với đô thị lớn nhộn nhịp, hiện đại, ngôi làng này rõ ràng không đủ ‘đẳng cấp’ để ‘cậu ấm’ ở lại. Thái độ của thằng bé cũng khiến đám trẻ trong làng ghét cực kì, nhưng đứa nào cũng bị người lớn trong nhà cảnh cáo không được bắt nạt nó, coi chừng ông bố có quyền có thế của nó hành cho ra bã!

Đám trẻ căm lắm, nhưng lại không dám cãi lời người lớn vì sợ ăn ‘măng xào thịt’. Thế nên chúng nghĩ ra một cách: thách thằng bé lên núi Ông Hoàng. Không biết đứa nào đầu têu ra trò đó nhưng đại khái là nếu ‘cậu ấm’ dám lên núi Ông Hoàng rồi ngắt về một giỏ dâu dại - thứ vốn mọc đầy trên sườn núi - thì đám trẻ ở đây sẽ nhận nó là ‘đại ca’, mọi chuyện đều nghe lời nó hết.

‘Cậu ấm’ - đến giờ Thiên cũng không biết tên thằng bé ấy là gì, chỉ gọi nó như vậy theo những người khác trong làng - chấp nhận thử thách ngay lập tức. Mấy cây dâu dại đứng ở dưới chân núi nhìn lên cũng thấy rõ mồn một, không cần lo đi sâu vào núi mà bị lạc, còn chuyện kiêng kị của đám dân quê thì nó cũng chẳng quan tâm.

Hôm đó là một ngày cuối thu đầu đông, sau khi tan học, cả đám tụ tập dưới chân núi Ông Hoàng, Thiên tò mò nên cũng bám theo. Trời nhá nhem tối, gió lạnh thổi rít qua kẽ lá tạo ra những âm thanh như tiếng sáo, nhưng nghe u ám và gai người hơn.

Mấy đứa trẻ đứng trước hàng cây hòe già - cột mốc giữa núi Ông Hoàng và nơi ở của người dân - phấn khích chờ đợi ‘cậu ấm’ khóc lóc chạy xuống chịu thua. Trong đầu óc đơn giản khi đó của chúng, thứ ở trên núi, bất kể là Sơn Thần hay ma quỷ gì đó đều sẽ cho thằng bé thành phố kiêu căng kia một trận. Nói không chừng nó sẽ tè ra quần cũng nên, xấu hổ thế thì sau này nó sẽ không bao giờ dám lên mặt kẻ cả với chúng nữa.

‘Cậu ấm’ cũng không phải dạng vừa, miệng nó vẫn luôn huyên thuyên về chuyện nó đã từng cùng cha mẹ leo lên những ngọn núi cao hơn, to hơn, đẹp hơn cái núi quê lùn tịt này như thế nào. Ngay cả cây cối trên núi đang chĩa cành nhánh khắp mọi nơi, tua tủa đáng sợ như những cánh tay khẳng khiu quái dị cũng không thể khiến nó đổi sắc mặt. Rồi chẳng cần chờ ai thúc giục, nó bước một mạch lên núi.

Không ai ngờ đó là lần cuối cùng mọi người nhìn thấy nó.

Lần cuối cùng nhìn thấy nó còn sống.

Trời thu tối nhanh, chỉ khoảng năm rưỡi tối mà đất trời đã đen kịt. ‘Cậu ấm’ vẫn đang ở trên sườn núi, chiếc áo sơ mi trắng nổi bật trong đám cỏ cây sậm màu. Một đứa thắc mắc: “Thằng công tử bột kia đang làm trò gì thế?”

Trên núi đã tối lắm rồi, bóng áo trắng của ‘cậu ấm’ lúc ẩn lúc hiện đằng xa, hơn nữa cây dâu dại ở ngay quanh nó mà ‘cậu ấm’ không hái, cứ quanh quất lúc trái lúc phải rồi di chuyển qua lại càng lúc càng nhanh.

Cả lũ bắt đầu thấy gai gai, cả đám tranh nhau hét lên với ‘cậu ấm’, gọi nó xuống núi, ầm ĩ tới nỗi người lớn phải đi về phía này xem xét. Nhưng lạ là gần như vậy mà thằng bé lại dường như không nghe thấy gì, cứ lờ tịt đi tiếng kêu réo ầm ĩ đằng sau lưng, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại.

Đúng lúc này, ‘cậu ấm’ quay đầu lại há miệng cười, hình ảnh rõ ràng như thể thằng bé đứng trước mặt đám trẻ, dù nó đang ở tuốt tận trên sườn núi. Cái miệng nó ngoác rộng tới tận mang tai, mắt trợn trừng trừng, đỏ vằn tia máu. Không phải, không phải nó đang cười, mà là đang há miệng hết cỡ như có thứ gì đó đang xé hàm nó ra vậy.

Rồi một làn hơi trắng đục như sương mù quét qua người ‘cậu ấm’, lúc màn sương ấy biến mất thì thằng bé cũng không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Đám trẻ con đứng im như tượng. Đột ngột, tiếng quạ kêu khàn đục vang lên không biết từ đâu. Cả lũ gào lên sợ hãi rồi quay người bỏ chạy, cố rời xa ngọn núi đen thăm thẳm kia càng xa càng tốt.

Tối hôm đó, cả thị trấn đèn đuốc sáng trưng, trưởng làng bắc loa gọi ầm, mong thằng bé nghe thấy mà xuống núi. Đám trẻ đã bị dặn kĩ là không được hé một lời nào về chuyện thách thức của chúng cả, ai hỏi cũng chỉ được nói là thấy ‘cậu ấm’ lên núi chơi một mình nên mới báo với người lớn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc