Quỷ Núi

Chương 2

Trước Sau

break

Thiên giật mình, đột nhiên thấy cả căn phòng lạnh xuống dưới. Vạn giải thích đó là xương ngón giữa của trẻ con, lại được bọc trong bùa tụ âm, thứ này chiêu tà thuộc hàng bậc nhất trong giới thầy pháp, người nào giữ nó không đúng cách thì chỉ có chết!

“Thằng Chí có cái này không?” Vạn hỏi.

Thiên run rẩy gật đầu. Bố mẹ Chí cũng gửi cho nó hộp mắm ruốc y như của cậu. Hai người sống cùng làng, học cùng trường nên người nhà dưới quê thường gửi đồ cho cả hai cùng một lượt, hộp mắm này cũng là hai đứa nhận cùng một ngày.

Vạn lắc đầu: “Sợ là dưới quê mày có chuyện rồi.” Không thì ai lại gửi cho con cháu mấy thứ ma quỷ này?

Thiên ngồi thừ ra. Được một lúc, cậu năn nỉ Vạn về quê với mình. Vạn cũng tò mò chuyện này, lại tự cao có chục năm kinh nghiệm theo ông học phép nên đồng ý ngay.

Hai đứa nó bắt xe về ngay sáng hôm sau. Chuyến xe cũ nát lăn bánh trên con đường nhựa đầy ổ trâu ổ gà, tiếng gà vịt kêu inh ỏi, mùi phân chuồng, mồ hôi và đủ thứ hầm bà lằng hợp thành một thứ mùi có thể khiến bất cứ ai say xe đều có cảm giác như đang ở trong địa ngục.

Thiên thò cả nửa người ra ngoài cửa kính, cố gắng chống lại cơn buồn nôn đang cuộn trào trong ngực. Nhưng khốn khổ thay cái thân yếu nhớt của cậu, bên ngoài cũng ngập tràn mùi xăng xe và cát bụi vàng ệch. Thiên tóm chặt cái túi nilon trong tay, cảm giác không cần chờ đám ma quỷ tới bắt, chỉ cần ngồi trên cái xe này năm phút nữa thôi là cậu đã ‘xuống’ luôn rồi.

“Núi Ông Hoàng! Ai tới núi Ông Hoàng thì xuống luôn đây đi nhớ!” Giọng thuốc lào của bác tài xế cất lên át cả tiếng ồn trong xe.

Không để nhắc đến câu thứ hai, Thiên chen qua một đống chân người, túi rổ, cả đám trẻ con đang lăn lộn trên sàn xe để lao xuống. Bỏ mặc những tiếng mắng tức giận phía sau, cậu ôm chặt cái cây còi cọc ven đường rồi nôn đến tối tăm cả trời đất, nước mắt nước mũi tèm lem.

Đằng sau, Vạn thở dài vỗ lưng cho cậu, tuy bàn tay như tay gấu ấy suýt chút nữa khiến cậu đập cả mặt xuống gốc cây.

Mất đến gần hai mươi phút đồng hồ thì Thiên mới hoàn hồn lại được. Cậu vừa rửa mặt súc miệng bằng chai nước khoáng Vạn đưa vừa thắc mắc: “Mày không bị sao à? Khỏe thật đấy.”

Thằng con trai cao tới gần hai mét nhún vai: “Tao cũng từng đi cùng ông tới nơi nọ nơi kia mà, có những chỗ còn khó đi hơn thế này nhiều.”

Thiên gật gù. Cậu loạng choạng đứng lên, nhìn xung quanh một vòng. Dưới ánh chiều tà đỏ ối như máu, khung cảnh của ngôi làng như được phủ lên một lớp màng cũ kĩ ảm đạm.

Hai bên đường nhựa đã rạn nứt là hàng cây khô khốc và tầng tầng lớp lớp cỏ dại quắt queo, héo úa. Con đường sâu hun hút vắng tanh không một bóng người. Nơi này gần như không có hàng quán gì, thấp thoáng sau những lối nhỏ đi xuyên qua ruộng là mái ngói xám xịt, thấp lè tè. Mặt ruộng khô nứt, mọc đầy những loại cây dại không biết tên, rõ ràng đã bỏ hoang khá lâu rồi.

Trước mắt họ là dãy núi xanh ngăn ngắt, sau lưng là con sông nhỏ chảy róc rách. Vạn xoay đầu nhìn vài lần rồi nhíu mày khó hiểu: “Làng này có phong thủy rất tốt, sao lại trông lụi bại thế này nhỉ?”

Thiên xốc lại ba lô vải trên vai: “Lúc tao còn nhỏ thì trông nó đã thế này rồi, nhưng lúc ấy còn đông người, đường cũng chưa nát bấy như lúc nãy.”

Vạn lắc đầu không nói gì thêm, chỉ đi theo Thiên. Tới khi sắc trời chỉ còn lại vài tia sáng thì Thiên mới dẫn cả hai tới trước một ngôi nhà có tường xây bằng gạch đỏ cao quá đầu người. Cánh cửa gỗ lên nước đen bóng chắn trước họ, im lìm như phần mộ.

Nói đúng hơn là cả làng này đều như thế, không người qua lại, không khói bếp ánh đèn, đến cả tiếng chó sủa gà gáy cũng không. Sự tĩnh lặng rờn rợn bám lên da hai người, chạy dọc một đường qua sống lưng rồi kết lại trên đỉnh đầu, đoán chừng tóc tai cả hai đã dựng ngược hết cả lên rồi.

Thiên gõ cửa, tiếng ‘cộc cộc’ vang lên rõ mồn một nhưng đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy ai ra. Cậu nhăn mặt, gõ lại một lần nữa, mạnh tay hơn. Lúc này mới có tiếng bước chân dè dặt dừng lại đằng sau cánh cửa gỗ, tiếng ai đó thì thào nhỏ xíu: “Các cậu là ai?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc