“Thiên ơi cứu tao!” Chí vừa khóc vừa vươn tay về phía Thiên, mồm miệng ộc máu. Cả người nó vặn xoắn như dây thừng, đầu gác lên thành giường cậu, sau người là một vệt máu dài đỏ tươi.
Thiên giật mình tỉnh dậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Cậu bật dậy nhìn sang giường đối diện, Chí vẫn nằm yên, chăn đắp kín lên tận cổ. Thiên thở phào một hơi, lẩm bẩm mắng mình không được xem phim kinh dị trước khi đi ngủ nữa rồi nằm xuống, chẳng mấy chốc đã thiếp đi trong tiếng nước tí tách.
Dưới giường Chí, máu nhỏ thành giọt, tụ thành vũng trên sàn. Bên đầu giường Chí là một cái bóng trẻ con mờ ảo, đầu vặn ngược lại sau lưng. Đôi mắt đen trống rỗng của nó nhìn chằm chằm vào Thiên rồi từ từ bay đến đầu giường cậu, đứng yên ở đó đến gà gáy mới biến mất.
***
“AAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!”
Thiên giật bắn mình, tim đập thình thịch: “Cái gì đấy? Sao? Sao? Làm sao?”
Cửa phòng kí túc xá mở tung. Hoàng ngã ngồi dưới đất, tay chỉ vào giường Chí, gào thét liên tục. Đồng tóm chặt trụ giường, mặt mày trắng bệch trông như sắp ngất, quần ướt cả mảng. Thiên nhìn theo hướng Hoàng chỉ, tức khắc tỉnh cả ngủ! Chí nằm ngửa trên giường, mắt mũi trợn ngược, cái chăn trắng nó đắp trên người sũng máu, mùi tanh ngập ngụa khắp phòng.
Chẳng bao lâu sau, tiếng hét đã vang khắp cả khu kí túc xá.
***
Sau khi ra khỏi đồn công an, ba đứa nó được nhà trường sắp xếp cho một gian kí túc mới.
Kí túc của Thiên có sáu người: Thiên, Vạn, Chí, Hoàng, Đồng, Lĩnh - nhưng chỉ có Thiên, Chí, Hoàng, Đồng ở trường. Lĩnh là người địa phương nên chẳng mấy khi ở kí túc, Vạn cũng dăm bữa nửa tháng mới thấy mặt - nó bảo đến đại học vì bố mẹ bắt có tấm bằng vậy thôi, chứ thực ra nó theo ông nội học nghề pháp sư.
Hoàng và Đồng không dám ở trong phòng, giờ chỉ muốn qua lại chỗ đông người cho đỡ sợ. Thiên về phòng một mình, cậu cũng sợ nhưng nhận được tin nhắn của Vạn. Vạn là pháp sư, cậu muốn kể cho nó chuyện thằng Chí báo mộng đêm qua.
Trong phòng, Vạn đã ngồi chờ sẵn, Vừa thấy Thiên, mặt nó đã nhăn tít lại: “Bùa tao đưa mày đâu?”
Thiên vội vàng lôi cái túi thêu đủ thứ hình thù kì quái dưới cổ ra. Túi bùa này là Vạn đưa cho cậu và Chí từ khi mới gặp, bảo cả hai vía yếu mệnh âm, dễ gặp chuyện không may. Thằng Chí không tin mấy chuyện tâm linh nên quẳng đâu chẳng nhớ, Thiên thì đã từng thấy ma quỷ nên vẫn đeo trên người.
Vạn cầm túi bùa dốc ngược, lá bùa gấp gọn bên trong mủn đen, vừa đổ ra đã hóa thành một nhúm tro tàn.
Thiên sởn da gà, cậu tóm tay áo Vạn: “Đúng là ma làm rồi. Thằng Chí chết lạ lắm, đầu nó bị vặn ngược ra sau, mà cả đêm bọn tao không nghe tiếng gì hết. Tao còn nghe lỏm được mấy chú công an nói bên trong nó tan thành nước mủ chảy hết ra ngoài, cả người chỉ còn mỗi da bọc xương với cái đầu là nguyên vẹn thôi.”
Vạn đưa cho Thiên một cái gương đồng nhỏ cỡ bàn tay, mặt gương sáng loáng, phần lưng tràn đầy vết xước ngang dọc: “Nhìn trán mày đi.”
Nói rồi nó quét nhúm tro vào trán cậu, miệng lẩm bẩm gì đó. Trong gương, trán Thiên hiện lên một dấu ấn hình con mắt thứ ba cực kì sắc nét, ngoài đỏ trong đen, màu đỏ lan dần vào trong như sắt nung, trông âm u tà ác như mắt quỷ.
“Từ ngày đầu gặp mày với thằng Chí, trên trán chúng mày đã có cái dấu này rồi, cái này gọi là dấu âm, là thứ quỷ thần dùng để đánh dấu tế vật. Nhưng lúc trước nó rất nhạt, dùng mắt âm dương cũng chỉ thấy mờ mờ thôi chứ không rõ thế này. Dạo này bọn mày có tới mồ mả miếu hoang gì không?”
Thiên lắc đầu quầy quậy. Cậu chỉ thích đọc chuyện ma, chứ ở ngoài đường sau chín giờ tối còn không dám huống nữa là tới mấy nơi ngập âm khí như thế?
Vạn đốt một nén hương, khói chảy vòng quanh cậu rồi bay về phía tủ đựng đồ của Thiên.
“Mày để cái gì trong đấy?”
Thiên ngẩn ra: “Làm gì có gì? À hôm trước bà tao gửi lên hộp mắm ruốc…”
Hộp mắm hình vuông, mở ra một cái là mùi mắm thơm nức tỏa ra khắp phòng. Vạn cầm đũa ngoáy một vòng nhưng chẳng thấy gì, nghĩ một lúc, nó lộn ngược hộp xuống gõ vài cái.
“Đáy kép!”
Cái hộp mắm có hai đáy, trong phần đáy ẩn bên dưới chứa một cuộn vải màu vàng đã tươm chỉ, bên trong bọc thứ gì đó thon nhỏ, trắng mịn, dài cỡ khoảng 2-3cm.
Thiên định cầm lên nhìn thì bị Vạn quắc mắt: “Mày biết đây là cái gì không?”
“Cái gì?”
“Xương người!”