Mọi người không dám nói thêm một chữ, ai nấy đều hết hồn hết vía nhìn Lý Bất Ngôn, thầm nói: Người này ăn gì mà lớn gan như thế? Điên rồi sao?
Gan Lý Bất Ngôn còn lớn hơn nữa cơ.
"Hoàng thái tôn điện hạ." Nàng nhìn Triệu Diệc Thời mỉm cười: "Ta muốn cáo ngự trạng."
Triệu Diệc Thời sống hai mươi ba tuổi đâu, lần đầu tiên thấy có người muốn cáo ngự trạng mà còn cười được.
"Ngươi cứ nói đi."
"Quý gia xét nhà thì xét nhà, sấm chớp mưa gió đều là ơn trời, những thứ này những dân chúng chúng ta không quan được, nhưng tay của Cẩm Y Vệ, có thể sạch sẽ một chút được hay không?"
"Ý cô nương là gì?" Triệu Diệc Thời khẽ nhíu mày.
"Nữ tử nội trong coi sự trong sạch như mạng sống, nam nhân bẩn đưa tay sờ thì khác gì ép họ tìm chết!"
Lý Bất Ngôn quay đầu, hung tợn nhìn Từ Lai: "Không so được với loại người như ta, tướng mạo thô bỉ, tính cách cứng ngắc, ai dám động ta thì cá có thể không chết, nhưng lưới chắc chắn sẽ rách!"
"Ngươi, ngươi, ngươi..." Từ Lai vừa kinh hãi vừa giận dữ, lúc này chỉ hận phụ mẫu không cho hắn một cái miệng khéo léo.
Giọng Triệu Diệc Thời có hơi lạnh lẽo.
"Là ai?"
Không ai dám nói gì, không khí dường như làm nguội đi cảm giác mát mẻ kia, khiến cho người ta không rét mà run.
"Là hắn!"
Trong đám nữ quyến, Ninh thị đầu đầy trân chân phỉ thúy đứng ra, chỉ vào Trương Phi.
"Chính là hắn, hắn ức hiếp cửu cô nương nhà chúng ta, ta nhìn thấy rõ ràng, tay của tên súc sinh kia đã sờ tới rồi."
"Tam tẩu, Tam tẩu đừng nói nữa, đừng nói nữa mà."
Tứ phu nhân Quý phủ ôm con gái mình, gào khóc: "Cho con ta một con đường sống đi!"
Ninh thị thật muốn một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi Tứ phu nhân mắng ba ngày ba đêm.
Hoàng thái tôn là ai?
Là con trai của Thái tử đấy!
Người ta đã cáo ngự trạng cho rồi mà ngươi còn nhẫn nhịn khôn nói?
"Cũng bởi vì có một mẫu thân như ngươi nên con gái ngươi mới bị người khi dễ đó, đổi thành con gái ta xem, ta đây sẽ liều chết mà đồng quy vu tận với tến súc sinh kia luôn!"
Dứt lời, cả đình viện chợt tĩnh mịch.
Khuôn mặt Triệu Diệc Thời giống như băng tuyết, hắn xoay người, ánh mắt hờ hững nhìn ba người phía sau.
Trong ba người này, người lớn tuổi chính là lão Ngự Sử Lục Thời hôm nay đi chỉ tội, kéo Quý Lăng Xuyên xuống ngựa.
Hai vị còn lại, một vị là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Trường Tú.
Một là Cẩm Y Vệ Nam Trấn Phủ Ti Dương Nhất Kiệt.
Phùng Trường Tú vừa nghe cáo ngự trạng, thì vốn không để ý lắm.
Việc xét nhà từ xưa đến nay đều là việc vặt vãnh, có hậu vì nhà giàu nào không giấu chút tiền riêng?
Nếu tranh thủ chiếm riêng thì đưa vào túi ai cũng là ngươi biết ta biết trời biết đất biết, chỉ cần không quá phận thì vị trên long ỷ kia cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.
Hắn vốn tưởng rằng là chuyện về tiền bạc, nào ngờ...
Thật là ngu xuẩn!
Quý gia là chó của ai?
Thái tử và Hoàng thái tôn là quan hệ gì?
Hoàng thái tôn đẫ tự mình tới rồi, lại còn có người không biết sống chết động vào thiên kim tiểu thư của Quý gia?
Con bà nó này không phải đang vả vào mặt Hoàng thái tôn sao?
Phùng Trường Tú vội tiến lên một bước, tỏ rõ lập trường: "Điện hạ, hạ quan dạy dỗ cấp dưới vô phương, xin điện hạ trách phạt."
Triệu Diệc Thời cười lạnh nhạt: "Phùng đại nhân định trách phạt thế nào?"
Phùng Trường Tú khẽ ho khan một tiếng, thị vệ tâm phúc giơ tay chém xuống.
Chỉ nghe Trương Phi "A" kêu thảm một tiếng, cổ tay phải cầm ngân phiếu bị đứt lìa, máu phun ra, bắn tung tóe lên khắp người mấy người xung quanh."
Lập tức lại có hai Cẩm Y vệ tiến lên, một trái một phải đỡ lấy Trương Phi đã đau đến ngất đi ra ngoài, sau đó thì không thấy bóng dáng nữa.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng, nữ quyến bên kia thậm chí đã có người sợ mà ngất đi.
Phùng Trường Tú giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cung kính nói: "Làm phiền đại giá điện hạ, hạ quan đáng tội chết."
Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Triệu Diệc Thời tái nhợt: "Phùng đại nhân vất vả rồi, đi làm việc đi!"
"Vâng!"
Phùng Trường Tú xoay người, giương mắt lạnh lùng đảo qua, mấy người Cẩm Y Vệ cúi đầu rũ mắt, đi xét nhà.
Ánh mắt Triệu Diệc Thời nghiêng đi: "Lục đại nhân."
Lão Ngự Sử Lục Thời tiến lên một bước: "Điện hạ?"
Triệu Diệc Thời: "Làm phiền Lục đại nhân kể chi tiết chuyện hôm nay cho thánh thượng nghe."
Điện hạ yên tâm.
Lục Thời trầm giọng nói: "Bổn quan sẽ điều tra rõ ràng, sau đó thượng tấu lên Hoàng Thượng."
"Rất tốt!"
Triệu Diệc Thời lại xoay người, mỉm cười nhìn Hình bộ Thị lang Từ Lai.
Từ Lai sợ đến run chân, thấy Hoàng thái tôn cười tủm tỉm thì vội quỳ xuống đất, cúi người xuống.
"Điện hạ minh giám, chuyện không phải giống..."
"Từ đại nhân, chuyện này Ngự Sử Đài sẽ điều tra rõ ràng."
Hoàng thái tôn ngắt lời, khom lưng đến đỡ Từ Lai đứng dậy: "Từ đại nhân đi chuyến này là vì Quý gia, chuyện Quý gia hệ trọng hơn, ngàn vạn lần không thể được cái này mất cái kia."
Không có một tiếng trách cứ, giọng nói còn ấm hơn gió xuân thổi qua.
Từ Lai lại thấy dưới chân lạnh lẽo: "Vâng, thưa điện hạ."
"Tạ đại nhân, Bùi đại nhân!"
"Vâng, thưa Điện hạ." Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đi lên phía trước.
Triệu Diệc Thời nhìn hai người, sắc mặt không vui: "Lúc này còn chưa tan làm, sao hai vị lại ở đây?"
Tạ Tri Phi thầm nghĩ không hay rồi, bèn cười làm lành nói: "Chúng ta chỉ tới xem thôi."
Bùi Tiếu ngẩng đầu: "Là ta bắt hắn tới đây."
Triệu Diệc Thời thản nhiên nói: "Xem đủ chưa?"
Tạ Tri Phi vội cười nói: "Xem đủ rồi, đủ rồi, thần xin cáo lui.". Truyện Đô Thị
Bùi Tiếu nhỏ giọng thờ dài: "Thần cũng lập tức cáo lui."
"Khoan đã!" Triệu Diệc Thời thở dài: "Lục đại nhân, hai người này coi thường kỷ luật nha môn, lúc khảo hạch cuối năm, đừng quên ghi nhớ."
Lục Thời thiết diện vô tư đáp: "Điện hạ yên tâm, không quên được."
Lão già này còn không quên được nữa sao?
Sắc mặt hai người Tạ, Bùi đồng thời đại biến.
Vốn hai quan bọn họ đều là dùng tiền quyên góp, cuối năm khảo hạch lại ghi nhớ một khoản này thì sao còn mọng thăng chức nữa đây?
(thì mình rót nhiều tiền vô, hai anh giàu mà, hí hí)
Tạ Tri Phi nhìn Bùi Tiếu, không ngờ Bùi Tiếu cũng dùng vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ấy!
Xui xẻo tự nhận đi!
Tạ Tri Phi liếc Lý Bất Ngôn một cái: "Đi thôi, bà cô của tôi."
Lý Bất Ngôn cười hề hề, kéo tay tiểu thư nhà nàng: "Tiểu thư, chúng ta đi thôi!"
Yến Tam Hợp nhìn thoáng qua Ninh thị, chủ tớ hai người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi qua trước mặt Triệu Diệc Thời.
Biểu cảm của Tạ Tri Phi giờ phút này kiểu "Có cái lỗ nào trên đất không để ta chui vào với" vừa hành lễ với Triệu Diệc Thời, vừa lui ra ngoài với Bùi Tiếu.
Trong góc, Ninh thị đeo một đầu trân châu phỉ thúy, đồng thời cũng đeo một mớ câu hỏi.
Yến cô nương kia rốt cuộc là ai?
Sao lúc là nữ quan, lúc lại là nghĩa muội của Tam gia thế?
Còn có...
Vừa rồi nàng nhìn mình... là có ý gì?
......
Đi ra khỏi Quý phủ đang rối tung, xe ngựa Tạ phủ đã chờ ở cửa.
Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn vừa lên xe ngựa, thì đột nhiên vén rèm lên, Bùi Tiếu và Tạ Tri Phi một trước một sau nhảy lên.
Xe ngựa vốn rộng rãi, lập tức trở nên chật chội.
Yến Tam Hợp rất không thoải mái, nhướng mày: "Đi xuống!"
"Ngươi câm miệng!"
Bùi Tiếu ôm quyền với Lý Bất Ngôn: "Lý cô nương, lúc trước ta có gì đắc tội thì người đại nhân đại lượng bỏ qua, chuyện vừa rồi..."
"Đừng cảm ơn ta..."
"Bất Ngôn!"
Giọng nói của hai chủ tớ gần như đồng thời vang lên.