Bùi Tiếu ngẩn ra, nhìn Lý Bất Ngôn, nhìn Yến Tam Hợp, lại ngẫm lại hai câu vừa rồi, đột nhiên gân xanh thái dương nhảy dựng.
Cho nên, người ta phải cảm ơn là Yến Tam Hợp?
Là nàng ám chỉ cho Lý Bất Ngôn nhảy ra cáo ngự trạng?
Nhưng mà...
Nàng ám chỉ điều đó khi nào?
Con bà nó, sao ta không thấy gì cả?
Bùi Tiếu nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp hồi lâu, sau đó giống như kẻ ngốc dùng sức vỗ đầu mình.
Hắn nhớ ra rồi.
Hoàng thái tôn đâu tiên là hỏi Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp trước khi trả lời có vỗ vỗ vai Lý Bất Ngôn.
Tất cả mọi chuyện sau đó đều do một mình Lý Bất Ngôn hát tuồng.
Hắn vốn còn buồn bực, rõ ràng có Yến Tam Hợp đứng đó, Lý Bất Ngôn cũng không lắm miệng, sao hôm nay cô nương này lại mồm mép lưu loát như vậy?
Bùi Tiếu khiếp sợ, Tạ Tri Phi còn khiếp sợ hơn hắn, tim đập mạnh một hồi lâu, thấp giọng nói: "Lần đầu tiên động thủ, cũng là do tiểu thư nhà ngươi ra hiệu sao?"
"Không có sự cho phép của tiểu thư, ta làm sao dám chứ?" Lý Bất Ngôn vừa nói xong, thì phát hiện đã mắc mưu, âm thầm chửi mình một tiếng rồi dùng cánh tay cọ cọ Yến Tam Hợp.
"Tiểu thư, chuyện này không thể trách ta, kẻ địch quá xảo quyệt mà ta lại quá ngây thơ!"
"Ta xảo quyệt ư?" Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp, ánh mắt sáng bức người.
Yến Tam Hợp không quen bị hắn nhìn như vậy, thân thể dựa về phía sau, nhắm mắt lại, vẻ mặt như không muốn nhiều lời.
Cô không muốn nói, nhưng Tạ Tri Phi lại có một bụng lời muốn hỏi.
"Yến Tam Hợp, ngươi có biết làm như vậy rất nguy hiểm không? Nếu ta và Minh Đình rời Quý phủ sớm một bước thì ngươi định làm gì? Ai tới cứu các ngươi?"
Yến Tam Hợp chẳng thèm nhấc mí mắc lên.
"Cái chữ 'nếu' này của ngươi thật vô nghĩa, chẳng phải các ngươi chưa rời đi sao?"
"..."
Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Tri Phi tức đến vặn vẹo.
Hắn ngàn lo vạn lắng Lý Bất Ngôn gây họa, thì ra kẻ gây họa thực sự lại là vị tổ tông này.
"Yến Tam Hợp, ta là nói lỡ như, lỡ như ngươi có hiểu hay không?"
Yến Tam Hợp bị hỏi đến phiền, mắt đen trợn lên: "Tạ Tri Phi, ta không biết cái gì gọi là lỡ như, ta chỉ biết làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh."
"Ngươi..."
"Còn nữa..." Ánh mắt Yến Tam Hợp càng lạnh hơn: "Tâm ma của lão phu nhân còn chưa giải được, ta không muốn ai gặp chuyện không may cả. Lỡ như Cửu tiểu thư gì đó là tâm ma của lão phu nhân thì Quý gia đời này đừng hòng xoay chuyển tình thế!"
Tạ Tri Phi: "..."
Không khí trong xe ngựa lạnh lẽo như băng.
Tạ tam gia cảm thấy từ sau khi quen biết Yến Tam Hợp, bầu không khí kết thành băng này đã thành cơm bữa, thần tiên cũng không cứu được.
Hắn cũng cảm nhận chân thật rằng, Yến Tam Hợp này đã không phải là một bí ẩn, mà là một bảo tàng.
Mỗi lần tới gần một chút, lại đào ra một chút kỳ trân dị bảo trên người nàng.
"Yến Tam Hợp, ta không có ý trách cứ ngươi, mà hoàn toàn ngược lại..." Tạ tam gia khẽ thở ra, ánh mắt chân thành tha thiết: "Ta và Minh Đình đều thật lòng cảm kích ngươi, nhưng đồng thời ta cũng không hy vọng ngươi gặp chuyện không may, ngươi phải sống thật tốt, không được thiếu cọng tóc gáy nào, ngươi có thể không?"
Lời này dù là người có lòng dạ sắt đá nghe xong, cũng sẽ mềm lòng vài phần.
Nhưng Yến Tam Hợp lại giống như là chưa thông suốt, trả lời hắn một câu: "Ta đâu thiếu một cọng tóc gáy nào đâu!"
"..."
Được rồi!
Ngươi giỏi, ngươi giỏi nhất!
Tạ Tri Phi không còn gì để nói, giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng.
"Hơn nữa, không phải còn có Chu Thanh sao?"
"..."
Tạ Tri Phi thầm nghĩ: Ta có thể giơ hai chân lên, tỏ vẻ đầu hàng không?
"Chu Thanh là người của Tạ tam gia, bao nhiều người quen biết Cẩm Y Vệ thì bấy nhiêu người biết Chu Thanh.
Chu Thanh thực sự muốn ra tay cứu người thì Cẩm Y Vệ ít nhiều cũng nể mặt hắn, vấn đề là...
"Yến Tam Hợp, làm sao ngươi biết Chu Thanh chắc chắn có thể bảo vệ các ngươi?"
"Nếu hắn không bảo vệ được chúng ta, thì sẽ không để tên cẩu quan kia mang chúng ta vào từ cửa sau, hắn không phản kháng, chứng minh trong lòng hắn nắm chắc."
Yến Tam Hợp híp mắt: "Nếu hắn đã nắm chắc, như vậy ta còn sợ cái gì?"
"..."
Thật sự vô cùng cẩn thận tinh tế!
Tạ Tri Phi ngoài mặt nhìn vô cùng trấn định, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được co rúm lại.
Minh Đình, ngươi còn có gì muốn nói, dù sao ta đã không còn lời nào để nói nữa rồi.
Bùi Tiếu ho khan một tiếng, hai chân quỳ xuống, vái dài Yến Tam Hợp: "Lời hay ta không biết nói, Cửu muội thân với ta nhất, ngươi cứu nàng chính là cứu ta, cô nương về sau có chuyện gì chỉ cần mở miệng..."
"Bây giờ có..." Yến Tam Hợp lạnh lùng cắt ngang.
Hả?
Nhanh vậy sao?
Bùi Tiếu ho khan một tiếng: "Ngươi nói đi."
Yến Tam Hợp nhìn hắn: "Vì sao hoàng đế phái hoàng thái tôn đến Quý gia xét nhà?"
"Chuyện này..." Bùi Tiếu vội gãi lỗ tai, hiếm khi lộ ra vẻ áy náy: "Việc này ta và Tạ Ngũ Thập cũng muốn biết."
Yến Tam Hợp tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, nhưng không từ bỏ câu hỏi: "Hoàng thái tôn là đang âm thầm bảo vệ Quý gia sao?"
Bùi Tiếu lại gãi tai, lại lộ ra chút áy náy: "..."
Yến Tam Hợp: "Nếu như hắn là đến bảo vệ Quý gia,vậy thì với bản lĩnh của Bùi đại nhân, có thể kéo quan hệ với hoàng thái tôn không?"
Bùi Tiếu đã không còn áy náy để lộ nữa, thầm nói: Hay ta nhảy khỏi xe! Chắc vẫn còn kịp nhỉ!
"Ngươi muốn Minh Đình bắt nối quan hệ với Hoàng thái tôn, là muốn làm gì?" Tạ Tri Phi đột nhiên hỏi.
Yến Tam Hợp nhìn thẳng Tạ Tri Phi.
"Đầu tiên là bảo vệ tốt người Quý gia; thứ hai, ta trở xem xét lại chuyện hai ngày nay nghe được, lúc nào cần gặp ai thì phải chắc chắn phải gặp được!"
Tạ Tri Phi sờ sờ mũi, khó xử: "Yến Tam Hợp, việc này thật sự không dễ làm..."
"Hoàng thái tôn không thể nào tươi cười với tên cẩu quan Hình bộ kia mà nghiêm mặt với hai người được. Dù sao thì Bùi đại nhân cũng phải tìm cách gì đó kéo chút quan hệ với hắn?" Yến Tam khép người lại, đồng tử hơi rụt lại: "Yêu cầu ta đưa ra, hẳn là không khó đối với hai người các ngươi chứ!"
Tạ Tri Phi lập tức lạnh máu, lông tơ dựng đứng sau lưng.
Hắn nhìn Bùi Tiếu cũng kinh hãi như mình, trong lòng chỉ có một ý niệm.
Không xong rồi, ta cũng muốn nhảy khỏi xe!
Phàm là việc trong lòng Tạ tam gia muốn thì là chắc chắn phải làm được.
Hắn muốn nhảy khỏi xe, bèn lập tức nhảy.
Hắn nhảy xong, Bùi đại nhân một mình nào dám đối mặt với hai bà đồng này, sợ tới mức cũng vội bỏ chạy.
Hai người đứng ở trên đường cái người qua kẻ lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có cảm giác ban ngày gặp quỷ.
Bùi Tiếu vuốt mặt một cái: "Ngươi nói cái bà đồng họ Yến kia có phải là Văn Thù Bồ Tát đầu thai chuyển thế hay không?"
(*)Bồ Tát Văn Thù tượng trưng cho trí tuệ ở trong nhà Phật ạ.
Tạ Tri Phi càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể.
Đầu óc của mình cũng coi như tốt rồi, phản ứng của rất nhanh, thế nhưng ở trước mặt nha đầu kia thì cứ cảm thấy mình chẳng đáng nhắc đến đến!
Đúng lúc này, không biết từ nơi nào đột nhiên có một tên ăn mày chạy tới, lúc sắp đến trước mặt Tạ Tri Phi, thì tên ăn mày lảo đảo một cái.
Tạ Tri Phi theo bản năng đưa tay ra đỡ, đồng thời nghe được sáu chữ: