"Đúng là bị gió thổi xuống đấy." Bùi Tiếu đi qua, biểu cảm cực kỳ chân thành, bình tĩnh nói: "Ta tận mắt nhìn thấy mà, Từ đại nhân."
Từ Lai lạnh lẽo hừ một tiếng: "Ban ngày ban mặt, sao Bùi đại nhân lại trợn tròn mắt nói dối như thế?"
Bùi Tiếu chắp tay trước ngực, nghiêm trang nói: "Tăng Lục Đạo đều là hòa thượng lục căn thanh tịnh, người xuất gia không nói dối, A Di Đà Phật!"
"Ngươi còn A Di Đà Phật với ta sao?" Từ Lai cười gằn: "Bùi đại nhân vẫn nên cầu xin Bồ Tát phù hộ cho nữ quyến Quý gia đi, lần này có thể bảo vệ được sự trong sạch, lần tới vào phường Giáo Ty, không phải vẫn phải bị nam nhân cầm chân lên sao?"
Nói trúng tim đen.
Bùi Tiếu chỉ một giây sau đã biến thành câm điếc, chỉ còn lại lửa giận hừng hực trong mắt.
Lời của Từ Lai không khác gì ném một tiếng sấm đánh lên đầu nữ quyến Quý phủ, mọi người đều khóc nức nở.
Nữ tử thế gian gả gà theo gà, gả chó theo chó, trời đất cả đời đều ở trong mấy tấc hậu viện kia; Bao nhiêu vướng bận đều đặt hết lên người nam nhân và con cái. Ngoài ra thì không còn gì khác.
Hôm nay trời đất thay đổi, nam nhân ngã xuống, bản thân sắp lưu lạc thành đồ chơi dưới quần nam nhân khác, thật thảm thương, trừ khóc ra thì họ còn có thể làm gì khác nữa?
Trong tiếng khóc, Từ Thị Lang đắc ý nhìn Tạ Tri Phi: "Tam gia nói là nghĩa muội mình nên ta đành nể mặt Tam gia, mắt nhắm mắt mở thả người, chỉ là..."
Tạ Tri Phi vẫn mỉm cười: "Nhưng mà cái gì vậy, Từ đại nhân?
Trong mắt Từ Lai có chút nước lã: "Nhưng trước khi nói, Tam gia phải vuốt thẳng cái lưỡi đã."
Tạ Tri Phi ra vào Hoa lầu biết bao nhiêu lần, sao lại không biết họ Từ có ý gì, chỉ là giả ngu giả dại không tiếp lời mà thôi.
Nào biết Trương Phi nghe xong, lập tức hăng hái, chỉ vào Lý Bất Ngôn cười ha ha.
"Nghĩa muội và ***muội cũng chỉ khác nhau có một chữ, Tam gia à, người kiềm chế một chút nhé!"
(*)Chỗ này tục quá em cũng chả muốn giải thích lắm đâu, cơ mà nói cả mn hong hiểu thì không biết cái nết ông này mất dạy thế nào, từ này phiên âm là can muội muội, danh từ thì là em gái nuôi, nà động từ(can) + danh từ (muội muội) thì thành xxx em gái. (tục vãi, giải thích gớm cả tay)
"Kiềm chế muội muội ngươi!" Lý Bất Ngôn thấy Quý gia tiểu thư bị sỉ nhục còn nhịn không được, há có thể để cho hai tên súc sinh kia mắng Yến Tam Hợp.
Nàng tung người bay đến trước mặt Trương Phi, hai tay trái phải giương lên.
Bốp!
Bốp!
"Ta đập chết mười tám đời tổ tông!"
Trương Phi chửi ầm lên, đồng thời rút đao chém về phía Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn mà để cho tên này đụng vào mình thì nàng không phải tên Lý Bất Ngôn nữa, huống chi, nàng còn có một người chưa giải quyết.
Nàng hơi lùi lại, người đã đến trước mặt Từ Lai.
Từ Lai vốn không ngờ thân thủ của cô gái này lại nhanh như vậy, sợ tới mức biến sắc.
Ngay lúc Lý Bất Ngôn chuẩn bị đá một cước thì chợt phát hiện phía sau có vật gì gào thét lao tới.
Ánh mắt nàng chợt nứt ra, vội trở mình, thứ kia lướt qua mặt nàng rồi đâm vào gốc cây.
Đó là một mũi tên dài.
Lý Bất Ngôn xoay người, ngọn lửa trong mắt lóe lên.
Nam tử bắn tên nhìn hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ mạnh khỏe, hắn thu cung trong tay lại, lui sang một bên, nhường ra một đường lát đá xanh.
Cuối con đường lát đá xanh, có một người bước đến chầm chậm.
Trong viện vừa rồi còn khóc lóc ầm ĩ, chỉ trong nháy mắt đã yên tĩnh đến mức chiếc kim rơi có thể nghe thấy, đến tiếng hít thở cũng không còn.
Thời gian dường như cũng dừng lại vào giờ khắc này.
Người đi tới là người như thế nào?
Nho sam trắng thuần, ngọc quan giày đen, nụ cười trên mặt trầm tĩnh lại khiêm tốn, cả người giống như là nước ở khe núi, trúc ở bên rừng, sạch sẽ tinh tươm, ôn hòa thanh quý.
Công tử như ngọc, mạc thế vô song; Như cắt như gọt, như dũa như mài...
Tất cả những từ ngữ đẹp nhất trên thế gian này, đều không đủ để hình dung chính xác.
(mlem, em củm muốn nhìn hử)
Lúc đến gần, hắn dừng bước lại khẽ cười, gương mặt sáng ngời.
"Ở đây sao ồn ào vậy!"
Mọi người lập tức quỳ xuống đất hành lễ, chỉ có Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn giống như hai kẻ ngốc, chỉ lo sững sờ nhìn hắn, không nhúc nhích.
Yến Tam Hợp: Hắn là ai?
Lý Bất Ngôn: Là thần tiên!
Thần tiên chắp hai tay sau lưng, ánh mắt đảo qua hai người, giọng nói dịu dàng: "Cô nương nhà ai mà lạ mặt thế?"
"Bẩm hoàng thái tôn điện hạ!" Tạ Tri Phi quỳ vội ngẩng đầu: "Các nàng là thân thích Tạ gia ta, vừa mới từ Phủ Vân Nam xa xôi tới, chưa từng được học lễ nghi gì."
"Hai người các ngươi, còn không mau quỳ xuống hành lễ với điện hạ."
Hoàng thái tôn?
Yến Tam Hợp cả kinh, không chỉ không quỳ xuống, ánh mắt còn trầm xuống rất nhiều.
Thái tôn chính là con trai trưởng của Đông cung Thái tử, phía trước có thêm chữ hoàng, có nghĩa là người này là thái tử tương lai do Hoàng đế khâm định, tương lai sẽ kế vị.
Quý Lăng Xuyên là người của Thái tử, Quý gia xét nhà, Hoàng đế phái Hoàng thái tôn tới chủ trì đại cục, là cố ý vả mặt Thái tử? Hay là có dụng ý khác đây?
Triệu Diệc Thời nhận ra ánh mắt Yến Tam Hợp, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Không có lễ nghi rồi mà lá gan cũng không nhỏ."
"Mau hành lễ đi!" Hai mắt Tạ Tri Phi suýt nữa thì bốc hỏa, miệng mũi phun khói.
Yến Tam Hợp hoàn hồn, kéo Lý Bất Ngôn ôm quyền với Triệu Diệc Thời.
Đây là hành lễ sao?
Tạ Tri Phi không còn mặt mũi nào nhìn lại, đành phải làm bộ quát lớn: "Quy củ ở nhà chưa học xong, đã chạy ra đây làm mất mặt xấu hổ, ta phải nói các ngươi thế nào đây?"
"Miễn đi." Triệu Diệc Thời khoát tay nói: "Các ngươi cũng đứng lên đi!
"Tạ ơn Hoàng thái tôn điện hạ."
Mọi người đồng loạt đứng lên.
Triệu Diệc Thời nheo mắt, dường như có hơi khó hiểu: "Nếu là nữ quyến Tạ gia, vậy thì vì sao lại ở Quý phủ?"
Yến Tam Hợp đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lý Bất Ngôn, sau đó tiến lên một bước.
"Chúng ta đi ngang qua cửa sau Quý gia, có người cứ nói chúng ta là nữ quyến của Quý gia, rồi dẫn chúng ta vào."
"Ồ?" Một tiếng ồ này của Triệu Diệc Thời, hờ hững đến mức khiến người ta không nhận ra hỉ nộ trong đó.
Lòng Từ Lai hơi chấn động, vội bước lên trước.
Hồi bẩm hoàng thái tôn điện hạ, là vị cô nương này giữa ban ngày cầm trong tay một thanh nhuyễn kiếm, hạ quan mới đưa các nàng tới Quý phủ để hỏi thăm.
Hắn chỉ vào Lý Bất Ngôn.
"Nào ngờ người này vừa bước vào đã đả thương Cẩm Y vệ."
"Ồ?" Lại là một tiếng ồ khiến người ta không nhận ra hương vị trong đó, Từ Lai nghĩ đến thân phận địa vị của vị gia này, tim đập như sấm.
"Hạ quan nể mặt Tạ tam gia, vốn đã tha cho nàng một mạng, nào biết người này lại dám hành hung đả thương người. Hạ quan hối hận không nên nể tình riêng, xin điện hạ trách phạt."
"Ối chà!" Lý Bất Ngôn đột nhiên cười khúc khích: "Từ đại nhân tối qua ăn cái gì, sao miệng há ra toàn mùi phân thế."
"Điện hạ, người nghe đi." Vẻ mặt Từ Lai đầy ấm ức: "Gan lớn, cuồng vọng, không để luật lệ Đại Hoa vào mắt."
"Ta đúng là không để ngươi vào mắt, nhìn khác gì miếng thịt ba chỉ đâu, đem đi chiên xào, nấu nướng, hầm nóng, rồi cho chó ăn cũng không đáng."
Lý Bất Ngôn chống nạnh, nhướng mày: "Ỷ mình làm quan, nên mặc cho con trai mình đi đùa giỡn con gái nhà lành, tiểu thư nhà ta bênh vực kẻ yếu, ngươi còn tiểu thư nhà ta vào đại lao, quan lại của nước Đại Hoa này đều giống như ngươi thì sớm muộn gì cũng diệt vong thôi."
"Càn rỡ!" Mấy vị quan viên đi theo Hoàng thái tôn đi tới hét lên.
Lý Bất Ngôn chỉ vào mặt Từ Lai, không hề sợ hãi: "Thế nào, chỉ cho phép hắn làm, không cho ta nói, trên đời này còn có đạo lý nữa không?"
Triệu Diệc Thời vốn cười khẽ, cuối cùng cũng nghiêm lại.
(chửi hay lắm, cơ mà chị hong sợ sao, em rén giùm chị lun á, huhu)