Tên phá đám nam không ra nam, nữ không ra nữ, toàn thân có chỗ nào đáng để ta thích? Nàng, nàng, nàng chỉ là một hạ nhân chỉ biết múa đao.
Môi Bùi Tiếu khẽ nhúc nhích, muốn nói ra những lời này, nhưng tiếc là chẳng thể nói nên lời, tim gan hắn bây giờ muốn nứt ra...
Bỏ đi, ông đây không đấu với nữ nhân, ngươi cút đi!"
"Đó là người đấu không lại."
"Ngươi nên thấy may mắn vì mình là nữ nhân đó, Bùi gia ta chẳng thèm đụng một ngón tay vào nữ nhân đâu, xui xẻo, cút đi... Cút đi!"
"Hận nhất mà cả ngày chỉ bô lô ba la không động thủ, chỉ biết đánh võ mồm thôi à?"
Hắn tự nhiên nhớ lại mấy câu mắng của nàng trong lần đầu tiên gặp mặt, không sót một chữ nào.
Có kỳ quái không chứ, sao ta lại nhớ rõ như vậy ta?
Cổ họng Bùi Tiếu phát ra một tiếng nức nở, như là không cam lòng, lại như là đang giãy chết...
Cuối cùng, hắn nhận mệnh nhắm hai mắt lại.
A Di Đà Phật.
Thì ra ta thật sự thích nàng!
...
Mưa lúc lớn, lúc nhỏ.
Xe ngựa đón mưa gió, đi thẳng về phía nam.
Chợt, thân xe xóc lên một cái, Đổng Tiếu giật mình mở đôi mắt sâu kia ra.
Đầu óc của hắn hơi hỗn độn, sửng sốt một hồi lâu, mới phát hiện mình đang nằm trong một chiếc xe ngựa.
"Ngươi tỉnh rồi sao?"
"Ai?" Đổng Tiếu đột nhiên ngồi dậy, ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một thiếu nữ nhỏ bé đang khoanh chân ngồi ở trước mặt hắn, thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, môi mắt đen láy, giống hệt với đôi mắt xuất hiện trong trí nhớ của hắn.
Đồng tử Đổng Tiếu rũ xuống: "Sao lại là ngươi?"
"Chính là ta." Yến Tam Hợp mỉm cười: "Đổng Thừa Phong, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Ba chữ nói ra không hề báo trước, khiến cho Đổng Tiếu cảm giác được sự kinh hãi đã lâu không thấy.
Thừa Phong, là tên sư phụ đặt cho hắn.
Sư phụ luôn nói trong máu của hắn có sự hoang dã, không ai có thể đàn áp được, vả lại còn không coi ai ra gì, nếu muốn thành đại sự, thì phải hùa theo người khác.
Thừa Phong, nghĩa là hùa theo ý của người khác.
Sao nàng lại biết cái tên đó?
Nàng ấy biết khi nào?
Đổng Tiếu xưa nay đa mưu túc trí, chợt cảm nhận được tư vị bị người khác tính kế, kinh ngạc nhìn Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp nhấc ấm trà lên, rót hai chén trà: "Khát không? Muốn uống trà không?" Nàng ngừng một chút, khẽ cười nói: "Dù sao cố hết sức cổ vũ Hán vương giết người tạo phản, cũng là một chuyện rất tốn hơi sức mà."
Đổng Thừa Phong kinh hãi.
Hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Yến Tam Hợp, cứ nhìn chằm chằm như vậy mãi, không chớp mắt.
Yến Tam Hợp hào phóng để mặc hắn đánh giá, thỉnh thoảng cũng sẽ ngước mắt nhìn hắn.
Gọi cái tên Đổng Thừa Phong;
Nói đến chuyện cổ vũ Hán vương giết người tạo phản.
Đây là thừa nhận đầu tiên nàng đưa cho hắn... Ý là Đổng Thừa Phong, ta không có ác ý với ngươi, nếu có, thì bây giờ ngươi đã không ở trong xe ta.
Uống xong một chén trà, hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm.
Yến Tam Hợp tính toán thời gian, nói tiếp: "Sao, mặt ta nở hoa à?"
Đầu ngón tay Đổng Thừa Phong hơi run lên: "Ngươi đưa ta ra ngoài bằng cách nào?"
Yến Tam Hợp ăn ngay nói thật: "Đầu tiên là đánh ngất, sau đó đứa lên xe ngựa ra khỏi thành, sau khi ra khỏi thành lại đổi một chiếc xe ngựa, có một chút trắc trở."
"Cũng không sợ..." ổng Thừa Phong sau khi cười gằn một tiếng, tăng thêm ngữ khí: "... Liên lụy đến ngươi?"
"Sợ!" Yến Tam Hợp: "Nhưng người chết thì sẽ không liên lụy đến người khác."
"..."
Sau một hồi yên tĩnh, Đổng Thừa Phong cười không kiêng nể gì: "Ha ha ha ha..."
Hắn khiến cho mình đột nhiên biến mất.
Nha đầu này còn ác hơn, trực tiếp khiến cho hắn trở thành người chết.
Sau khi nhận được thư của Tạ tam gia, lão gia đã lệnh cho hắn lập tức khởi hành, nhiệm vụ của hắn ngoại trừ lái xe, còn phải bảo vệ tốt Yến cô nương, không được để cho nàng thiếu mất một sợi tóc.
Dám cười ha ha với Yến cô nương, đúng là ngứa da.
Đổng Thừa Phong cười đủ rồi, cầm lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch: "Cái tên Yến Tam Hợp này là ai đặt cho ngươi?"
Yến Tam Hợp bị hắn hỏi đến ngẩn ra.
"Không hay, chẳng hay chút nào." Ngón tay Đổng Thừa Phong đặt lên chung trà, ý bảo Yến Tam Hợp rót cho hắn một ly nữa.
Lần này, đến phiên Yến Tam Hợp không tưởng tượng nổi nhìn hắn.
Trong xe chỉ có hai người.
Hai người, lại xuất hiện hai khí thế khác nhau.
Từ khoảnh khắc Đổng Thừa Phong mở mắt ra nhìn thấy mình, nàng cảm thấy cả người hắn cực kỳ căng thẳng.
Mà sau khi cười to, hắn giống như biến thành một người khác, thả lỏng hơn rất nhiều.
Là bởi vì nghe được chuyện mình là người chết, nên thấy an toàn sao?
"Trưởng bối đặt, không hay cũng phải hay."
Yến Tam Hợp rót trà cho hắn, nói như tán gẫu việc trong nhà: "Đúng rồi, tên giả của ngươi ở phủ Hán vương là gì?"
"Đổng Tiếu." Đổng Thừa Phong bưng chung trà lên, thuận tiện hỏi một câu: "Tên này thế nào?"
Yến Tam Hợp lắc đầu: "Vẫn là hai chữ Thừa Phong tốt hơn."