Mũi tên đồng loạt bay tới, Lý Bất Ngôn thấy Bùi Tiếu không có động tĩnh gì, đành phải tung người nhảy lên, vung tay đánh hơn phân nửa mũi tên xuống đất.
Có hai mũi tên sượt qua mặt Bùi Tiếu, bắn vào bánh xe.
Nàng đáp xuống đất, đồng thời nắm lấy cổ áo sau của Bùi Tiếu ném về phía Tam gia, sau lại lộn nhào lên xe ngựa, đạp người lái xe xuống.
"Điện hạ, ngồi vững vào."
Lý Bất Ngôn rút dây cương, bánh xe cán qua xác chết, chạy như bay trong mưa.
Bùi Tiếu đứng dậy khỏi mặt đất, không kịp suy nghĩ gì đã hét to: "Lý Bất Ngôn, nương nó ngươi cẩn thận cho ta."
Lý Bất Ngôn lái xe xuyên qua hai ngõ nhỏ, lập tức phát hiện có điều không đúng.
Trên mặt đất ngoại trừ một đống thi thể, thì chẳng có thân vệ và Cẩm Y vệ nào.
Người đâu?
Người chết đi đâu hết rồi?
Nàng nào biết được, tầng sát cơ thứ hai của Hán vương là dùng thân vệ của hắn ở thành Tứ Cửu chặt đứt con đường của những người đến giúp đỡ.
Còn có một nhánh thân vệ trực tiếp giết vào cung Đoan Mộc.
Lúc này, nếu đổi lại là người khác thì đã sợ đến thất thần vô chủ, nhưng Lý Bất Ngôn lại không hề hoảng hốt chút nào.
Tam gia từng nói với nàng, Hán vương ám sát lần này là có ý đánh trong một kích.
Nếu một kích kia không đánh trúng thì chỉ cần chống đỡ qua non nửa thời gian uống một chén trà thì thân vệ của thiên tử và thái tử sẽ nghe tin mà đến.
Hơn nữa, Cẩm Y Vệ sẽ tới sớm hơn.
Nàng quay đầu nhìn vào trong xe.
"Điện hạ, lát nữa bên ngoài có động tĩnh, người ngoan ngoãn ở trong xe, đếm từ một đến một trăm, đếm hết một trăm thì chúng ta sẽ được cứu."
"Lý Bất Ngôn, ngươi..."
"Câm miệng, người tới rồi."
Lại là mười mấy người áo đen từ đầu tường nhảy xuống.
Lý Bất Ngôn siết chặt dây cương, dừng xe ngựa, rút nhuyễn kiếm ra, tung người nhảy ra nghênh đón.
Bình tĩnh, không vội, phải kéo dài thời gian.
"Lý cô nương, ngươi trước, ta sau."
Giọng Thẩm Trùng vang lên lúc Lý Bất Ngôn vừa vung ra một kiếm, cười nói với người trong xe ngựa: "Điện hạ, cứu tinh này không tính, ngươi bắt đầu đếm đi."
Trong xe.
Đôi mắt đen của Triệu Diệc Thời nhìn chằm chằm vào bóng người mỏng manh bên ngoài rèm.
Một, hai, ba, bốn...
Lúc đếm tới mười tám, bên ngoài lại vang lên một giọng nói quen thuộc: "Lý cô nương, ta tới đây."
Chu Thanh là người một nhà, cũng không tính là cứu tinh, tiếp tục đếm tiếp.
Lý Bất Ngôn trở tay đâm ra một kiếm xuyên qua cổ họng người áo đen phía sau.
Máu phun tung tóe, Lý Bất Ngôn lau mặt, nhuyễn kiếm trong tay vung nhanh hơn.
Ám vệ của Hán vương hoàn toàn không ngờ bên cạnh Thái Tôn ngoại trừ một Thẩm Trùng ra, lại đột nhiên xuất hiện hai cao thủ.
Bọn họ không chỉ không chiếm được thế thượng phong còn mất đi bốn huynh đệ.
Trễ rồi.
Hai người áo đen dẫn đầu nhìn nhau, hai người giả vờ đi thẳng đến xe ngựa.
Bắt giặc bắt vua trước.
Nhiệm vụ của bọn họ hôm nay, là giết người trong xe.
Mà lúc này, Thẩm Trùng lấy một địch sáu, Chu Thanh lấy một địch bốn, hai người đều bị quấn lấy, căn bản không phân thân được.
Lý Bất Ngôn đảo mắt, đường kiếm nhanh lên nhào về phía xe ngựa.
Nhuyễn kiếm trong tay nàng ném về phía ngực một người áo đen, còn chân thì quét về phía một người khác.
"Điện hạ, mau nằm sấp xuống..." Lời nói, đột nhiên dừng lại.
Lý Bất Ngôn nghe thấy một tiếng "phập", chỉ thấy một đoạn mũi kiếm máu tươi đầm đìa, chui ra từ bụng mình.
Chu Thanh và Thẩm Trùng quay đầu nhìn, mắt đỏ lên.
Đúng lúc này, trên không vang lên tiếng xé gió, mũi tên bay thẳng tới người áo đen trước mặt Lý Bất Ngôn.
Phập...
Một mũi tên xuyên tim!
Cứu viện cuối cùng cũng tới.
Lý Bất Ngôn cong chân, quỳ rạp xuống đất, đưa tay đè máu không ngừng tuôn ra từ bụng.
Rèm xe bị xốc lên, Triệu Diệc Thời mặc một bộ áo đỏ nhảy xuống xe.
"Lý Bất Ngôn?"
Lý Bất Ngôn thở hổn hển vài tiếng, sau đó ngẩng đầu khẽ cười với hắn: "Đếm tới mấy rồi?"
Triệu Diệc Thời đỡ lấy lưng nàng, run giọng nói: "Chín mươi chín."
"Ta nói không sai chứ, cứu tinh tới rồi."
Sắc mặt nàng vì mất máu mà trắng bệch, nhìn thấy mà giật mình, giọng cũng yếu đi, ý cười lại sâu hơn."
"Chúc mừng ngươi, Triệu Diệc Thời."
Tim Triệu Diệc Thời bỗng nhói lên.
Mọi thứ xung quanh hắn dường như đã biến mất, chỉ còn lại mỗi nữ tử trước mặt này, vả cả bụng dưới đang không ngừng chảy máu của nàng.
...
Phủ Hán vương trong cơn mưa nhỏ, trông có vẻ cực kỳ an tĩnh.
Hắn gói rất cẩn thận, không chừa ra một góc, đau đó đeo đàn trên lưng từ từ rời đi.
Khi còn bé, hắn thường đeo đàn sau lưng, đi theo sư phụ vừa chăn thả, vừa học đàn.
Khi đó, trời rất xanh, mây rất trắng, hắn còn rất nhỏ.
Đàn cao hơn hắn nửa cái đầu.
Sư phụ thường nói, đàn có bảy dây, một dây, một âm, nối liền với nhau, thì sẽ thành khúc.
Khúc do tâm sinh;
Khúc tùy tâm động.
Khi ngươi hạnh phúc, thì bản nhạc sẽ hạnh phúc; Khi ngươi buồn, tiếng đàn cũng buồn, cho nên mỗi tiếng đàn ngươi gảy, thực ra đều đang thể hiện trái tim ngươi.
Đáng tiếc, đa số người thế gian đều chỉ nghe được nhạc, chẳng nghe được tiếng lòng.
Người có thể nghe được tiếng lòng người, là tri âm.
Tri âm chó má!
Đổng Tiếu lẩm bẩm một tiếng, tự giễu mỉm cười, sải bước đi ra ngoài.
Chỗ bảo vệ yếu nhất của phủ Hán vương là một cánh cửa nhỏ bên tay phải.
Cửa này quanh năm đóng kín, chỉ có ngày lễ ngày tết, thỉnh thoảng mở ra.
Người trông cửa là một ông lão lớn tuổi, họ Lưu tên Nghĩa, người này cả ngày không thể rời khỏi rượu, nốc rượu xong đã ngủ say, sét đánh cũng không tỉnh.
Lưu Nghĩa có thể giữ cửa là vì hắn âm thầm sắp xếp, để một ngày có thể nghênh ngang đi ra tòa cung điện này.
Ước chừng là ông trời phù hộ, trời đổ mưa, trên đường đi hắn không gặp bất cứ ai.
Đi tới cổng, hắn lại lấy chìa khóa trong túi quần của tên say rượu, sau khi mở khóa cửa, thì lại đặt chìa khóa lại.
Đi ra cửa nhỏ, Đổng Tiếu quẹo trái, bước chân nhanh lên.
Rẽ trái, rẽ phải, đi đến ngõ nhỏ cuối cùng, ở đó có một gian trạch viện, không có ai biết, viện này hắn đã mua từ nhiều năm trước.
Mà hắn mua ngôi nhà này, là bởi vì ngôi nhà ở bên cạnh con sông đào bảo vệ thành, cách kênh ngầm dưới lòng đất thành Tứ Cửu rất gần.
Hắn chỉ cần đi vào viện, nhảy xuống một cái giếng cạn, theo mật đạo của giếng cạn kia đi tới bờ sông ngoài thành, chờ lúc không có người đi vào kênh ngầm, lại men theo kênh ngầm đi ra hơn mười dặm, thì đã có thể an toàn ra ngoài thành Tứ Cửu.
Đây là đường lui của hắn.
Mà trời mưa, khiến đường lui của hắn lại càng thêm an toàn.
Đổng Tiếu thầm đắc ý, không nhịn được huýt sáo một cái, thổi xong, lại cảm thấy không đúng, phía sau hình như có thứ gì đó đi theo.
Hắn đột nhiên nghiêng đầu, nhưng còn chưa nhìn thấy gì thì sau gáy đã bị đánh một cái, mất đi tri giác.
"Tới tay rồi."
Đinh Nhất và Hoàng Kỳ liếc nhau.
Hai người một người cõng người, một người cầm đàn, chạy như bay trên con đường đá xanh.
Cuối ngõ nhỏ, một chiếc xe ngựa đang đỗ ở đó, trong xe ngựa là nhị gia Chu phủ Chu Viễn Chiêu.
Đinh Nhất thả người vào trong xe, Hoàng Kỳ ném đàn, Chu Viễn Chiêu thuận thế đắp chăn đệm đã chuẩn bị sẵn lên.
Che một người một đàn kia kín mít.
Gã sai vặt bên cạnh nhị gia - Trần Nghiêm, giơ roi ngựa, xe ngựa chạy về phía nam cửa thành.
Tất cả những chuyện này phải làm cực kỳ nhanh.
Nửa canh giờ sau, xe ngựa tới cửa thành phía nam.
Giờ phút này cửa thành vẫn còn mở, hẳn là vì động tĩnh bên phìa Hoàng thái tôn vẫn chưa truyền tới nơi này.
Không ai ngăn cản, xe ngựa lập tức ra khỏi thành.
Ra ngoài thành mười lăm dặm, Chu Viễn Chiêu vén rèm kêu: "Tìm một chỗ yên tĩnh, gia muốn đi tiểu một chút."
Xe ngựa theo đường dốc chạy vào rừng rậm, đã thấy sâu trong rừng rậm có một chiếc xe ngựa dừng sẵn ở đó.