Ngày hai mươi sau tháng hai năm Vĩnh Hòa thứ mười tám.
Triều sớm.
Lúc này Vĩnh Hòa đế đang dùng bữa sáng dưới sự hầu hạ của nội thị.
Một ngụm cháo vừa cho vào trong miệng, thống lĩnh cấm quân Đường Kha, tổng chỉ Cẩm Y Vệ huy Phùng Trường Tú lần lượt bước tới.
Hai người ngoại trừ không có bội đao, thì gần như trang bị vũ trang đầy đủ.
Vĩnh Hòa đế khẽ nhíu mày: "Chuyện gì thế?"
Đường Kha nhìn sắc mặt hoàng đế, quỳ một gối nói: "Bẩm bệ hạ, giờ Thìn hai khắc, hoàng thái tôn bị tập kích ở phố Lạc Kim, cùng lúc đó cung Đoan Mộc có năm mươi hai thích khách tràn vào."
Choang!
Chiếc thìa sứ trắng rơi xuống đất, vỡ vụn theo tiếng trả lời của hắn.
Vĩnh Hòa Đế rũ mắt nhìn Đường Kha, cười rất cổ quái: "Sau đó thì sao?"
Thân vệ thái tử ra sức hộ chủ, Cẩm Y vệ chạy tới đúng lúc, Thái tử điện hạ chỉ bị thương nhẹ.
Hoàng thái tôn điện hạ thì không tổn hao lông tóc gì, chỉ chậm trễ thời gian đón dâu.
Một hồi ám sát dự mưu đã lâu, một hồi phản kháng liều chết, một hồi tranh đấu máu chảy thành sông... Cuối cũng chỉ quy về một câu nói.
Vĩnh Hòa đế nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Có điều tra rõ, là ai làm không?"
Đồng tử Phùng Trường Tú run run, quỳ xuống nói: "Bẩm bệ hạ, còn... chưa điều tra rõ."
Tay Hoàng đế đặt trên bàn, phút chốc nắm thành nắm đấm: "Điều tra cho ta, đào ba thước đất cũng phải tra ra cho trẫm."
Phùng Trường Tú cắn răng: "Vâng!"
Vừa dứt lời, Ti Lễ Giám theo đường đại thái giám Tần Khởi vội vàng đi tới.
Hắn khom người đi tới trước mặt Hoàng đế, lấy một tờ giấy nhỏ trong ngực ra: "Bệ hạ, mật báo của Bộ gia quân."
Vĩnh Hòa Đế chùng mặt xuống: "Đọc!"
Tần Khởi chịu đựng nhịp tim như đập như sấm, cúi đầu nói: "Trong ngũ ti của Tam Thiên doanh, Dũng tự ti và Phụ ngự ti, phản."
Gân xanh trên trán Vĩnh Hòa Đế bỗng nổi lên, nắm tay vỗ mạnh bàn rống giận: "Rặt một lũ loạn thần tặc tử!"
Tần Khởi sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, cúi đầu không dám nói thêm nửa chữ nữa.
Sự yễn tĩnh trong điện khiến cho người ta hít thở không thông.
Hai vị tướng quân Dũng tự ti và Phụ ngự ti thượng vị nhờ Hán vương, năm đó từng theo Hán vương vào sinh ra tử.
Hai người này đột nhiên làm phản, phải chẳng là...
Mồ hôi lạnh làm ướt đẫm áo ba người trên mặt đất.
Gân xanh trên mặt lão hoàng đế từ từ chìm xuống, thay vào đó là khóe miệng cong lên đầy sát khí.
"Đường Kha!"
"Có Mạt tướng."
"Phong tỏa thành Tứ Cửu, giới nghiêm toàn thành, một con ruồi cũng không được thả ra, người vi phạm giết không tha."
"Thần, tuân chỉ!"
"Phùng đại nhân."
"Có thần."
"Trong vòng ba ngày, Cẩm Y vệ tra rõ ràng tiền căn hậu quả việc này cho trẫm, tra không rõ thì cầm đầu đến gặp trẫm."
"Vâng!"
"Tần Khởi."
"Bệ hạ."
"Ngươi cầm khẩu dụ của trẫm, truyền lệnh cho Bộ tướng quân, ra lệnh cho hắn điều tra rõ Tam Thiên doanh, mấy tên đầu lĩnh kia, tru di cửu tộc!"
"Lão nô, lĩnh mệnh."
Ba người vội vã rời đi, Vĩnh Hòa Đế chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Nội thị nhìn sắc mặt xám xịt của hắn, run giọng nói: "Bệ hạ, bảo trọng long thể."
Vĩnh Hòa đế tựa như không nghe thấy gì, đồng tử trầm xuống.
Giết Thái tử.
Giết Thái Tôn.
Khởi binh;
Tạo phản.
Màn này sao mà quen thuộc thế, quen thuộc như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Trên đời này có ai dám làm càn như thế?
Có ai dám!
Nỗi sợ hãi sâu sắc đã lâu không xuất hiện đột nhiên xông lên, Vĩnh Hòa đế phun ra một ngụm máu, cả người từ từ ngã xuống...
"Bệ hạ, bệ hạ!"
"Người đâu, người đâu mau tới đây!"
...
Đại hôn của Hoàng thái tôn vẫn đang tiếp tục tiến hành, chỉ là không có vui vẻ nữa.
Đội ngũ vốn theo Hoàng thái tôn đến Ngô gia đón dâu, hết thảy đều đổi thành thân vệ của thiên tử, gương mặt mỗi người chẳng còn nụ cười, sắc mặt ai nấy đều nặng nề đặt tay lên bội kiếm trên thắt lưng.
Người Ngô gia vốn còn vui mừng hớn hở, vừa thấy đội ngũ đón dâu như thế thì ai nấy đều sợ tới mức lui về phía sau.
Tình hình gì đây?
Đón dâu chứ đâu phải giết người, sao còn mang theo theo kiếm nữa.
Tân nương từ từ bước ra.
Triệu Diệc Thời nhận lấy lụa đỏ hỉ nương đưa tới, khom lưng hành lễ với Ngô Vinh, mặt không biến sắc đi ra ngoài.
Phần còn lại của tấm lụa đỏ nằm trong tay tân nương.
Tay chân Ngô thị căng thẳng, vội vàng đi theo, có lẽ là hỉ phục quá dài, hoặc là quá căng thẳng, dưới chân nàng lảo đảo một cái, tỳ nữ bên cạnh sợ tới mức vội vàng bước lên đỡ.
Triệu Diệc Thời xoay người, lạnh lùng nhìn Ngô thị, lại tiếp tục đi về phía trước.
Hắn không hề khựng lại.
Trái tim một người chỉ lớn như thế, giang sơn xã tắc chiếm một chút, phụ mẫu trưởng bối chiếm một chút, còn lại đều toàn là người kia.
Làm gì còn vị trí của Ngô thị?
...
Giờ phút này trên đường phố, toàn là vệ binh chuẩn bị vũ trang nặng nề.
Ba mươi ba vệ phủ đô đốc ngũ quân, điều ra hai mươi vệ.
Hai mươi sáu Tân quân vệ thì xuất động mười sáu vệ.
Hơn nữa tất cả Cẩm Y Vệ...
Đừng nói là dân chúng bình thường nhìn mà mềm nhũn cả hai chân, dù là Tạ Tri Phi đã nhìn quen cục diện này thì lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng đế bắt đầu từ ngày đăng cơ đến giờ, tại vị mười tám năm, đừng nói gặp ám sát, tạo phản giữa ban ngày ban mặt, dù là người dám lớn tiếng nói chuyện với Hoàng đế, thì trên đời này cũng không có mấy người!
Xem ra qua ngày hôm nay, thành Tứ Cửu lại có rất nhiều người chết đây.
Lòng bàn tay Tạ Tri Phi đổ mồ hôi lạnh, cũng không riêng gì vì chuyện này.
Đổng Thừa Phong có được thuận lợi mang ra ngoài hay không?
Chu nhị gia đã gặp Yến Tam Hợp chưa?
Tên phá đám đó sao rồi? Có cứu được không?
Từng chuyện, từng chuyện hiện lên, nhưng hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều, vì chỉ nghĩ thôi mà tim đã đập nhanh lên, sẽ phát bệnh nữa mất.
Bồ Tát ơi, xin ngài hãy mở mắt, phù hộ cho Yến Tam Hợp và tên phá đám kia được bình an vô sự đi.
Lúc này, Chu Thanh lặng lẽ đi tới.
Tạ Tri Phi hơi ngửa người ra sau, Chu Thanh tiến về phía trước.
"Gia, hàng đã chuẩn bị xong, đã thương lượng xong, đưa đến nơi cần đến."
Ôi, Bồ Tát mở mắt rồi!
Tạ Tri Phi khẽ thở phào, hai chân mềm nhũn.
Cả chuyện này, thứ không nắm chắc nhất và nguy hiểm nhất, chính là Đổng Thừa Phong.
Hắn là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, nếu phía bên hắn xảy ra sự cố thì tất cả mọi người xong đời, đừng ai hòng sống sót.
Tên phá đám sao rồi?
"Ở Bùi gia, trước mắt không có tin tức truyền đến."
"Phái người đi Bùi gia trông coi."
Tạ Tri Phi nhíu mày xoay người: "Nếu nàng ấy xảy ra chuyện gì, bà đồng sẽ nuốt sống chúng ta đấy."
"Đã phái người trông coi rồi." Chu Thanh dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe thấy, nói: "Gia, Cẩm Y Vệ đã điều tra rõ, nhiều nhất một ngày, sẽ tra được cung Trọng Hoa."
Tra được cung Trọng Hoa, sẽ tra được Đổng Thừa Phong.
Đổng Thừa Phong vô duyên vô cớ biến mất, Cẩm Y Vệ tuyệt đối sẽ không chịu dừng lại, chắc chắn sẽ lùng bắt toàn thành, đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra người.
Bao gồm cả Chu nhị gia, tất cả người rời khỏi thành, không ai có thể thoát được, chắc chắn sẽ bị người của Cẩm Y Vệ thẩm vấn lại.
Tạ Tri Phi nhìn Chu Thanh, nói nhỏ: "Thi thể chuẩn bị xong chưa?"
Chu Thanh gật đầu.
Tạ Tri Phi: "Thông báo cho mọi người, theo kế hoạch ban đầu, lập tức khắc phục hậu quả."