Sau khi ba vị tiểu nương tử tự báo gia môn, thì có hai vị tiểu nương tử lui tới phía sau màn, chỉ để lại Băng Thanh áo đỏ ở trên sân khấu.
Lúc này, nhạc khúc nổi lên, Băng Thanh múa theo nhạc.
Tay áo dài nhẹ nhàng như liễu yếu trong gió, váy bồng bềnh như mây trôi nơi chân trời, như bươm bướm lướt qua khóm hoa, lại như tiên nữ rơi xuống nhân gian.
Lý Bất Ngôn nhìn rất vui vẻ, chẳng hề chớp mắt.
Tam gia và tiểu Bùi gia căn bản không nhìn lên sân khấu, hai người chậm rãi thưởng thức trà, trong lòng đều đang suy nghĩ vì sao Triệu Hoài Nhân lại đến giáo phường ti.
Tam gia không thích tiếng chiêng trống ầm ĩ nên ngồi không yên, ném đậu phộng trong tay đi, đang muốn ra ngoài hít thở một hơi, nhưng vừa đứng dậy, lại ngồi trở về.
Chu Thanh đi tới, ghé vào bên tai Tam gia nói nhỏ gì đó, sau khi nói xong, bèn ngồi xổm bên người Tam gia, không nhúc nhích, chờ hắn lên tiếng.
Bùi Tiếu nhìn sắc mặt Tạ Ngũ Thập, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Tri Phi ghé đầu qua, thấp giọng nói: “Hoài Nhân nói, nghĩ cách nâng Hương Trúc áo trắng lên làm hoa khôi.”
Bùi Tiếu trượt mông, thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Hắn đảo mắt lấy một tấm bùa trong ngực ra, nhét vào trong tay Chu Thanh: “Nói với hắn, thứ này khai quang rồi, niệm thêm vài tiếng A Di Đà Phật, là có thể nghĩ gì được nấy.”
Chu Thanh: “...”
Tạ Tri Phi đột nhiên đứng dậy, vỗ vai Lý Bất Ngôn: “Ngươi ngồi đây đừng nhúc nhích, ta và Minh Đình đi nhà xí một lát.”
Vừa chớp mắt đã chẳng thấy bóng ai.
Lý Bất Ngôn nhìn trái ngó phải, thầm nghĩ: Sao nam nhân đi vệ sinh cũng kết bè kết đội nữa?
......
Trong nhà xí vắng vẻ, đến người hầu trông cửa cũng chạy đi hóng chuyện rồi.
Tạ Tri Phi nắm cằm mình: “Hắn có nói Trúc Hương này có lai lịch gì không?”
Chu Thanh: “Hồi bẩm Tam gia, là con gái của tri phủ phủ Hải Lăng, người tới cửa cầu xin là tri châu Vương Hiển phủ Lâm An.”
Tất cả đều ở phía nam.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu liếc nhau, lập tức hiểu nguyên do Thái Tôn đồng ý việc này.
Quý Lăng Xuyên bị lưu đày, chức vị lang trung Hộ bộ do người Thái tử chịu trách nhiệm sắp xếp, chức vị này chuyên quản lý thủy vận.
Phía nam có nhiều sông, là nơi mà thủy vận phát triển nhất.
Cũng vì phát triển nên trong này có rất nhiều đường dây mối dợ, người vừa lên nếu không tốn thời gian thì không thể biết được nước sâu nước cạn bên trong.
Thái Tôn đây là đang lấy lòng người vì Thái tử sao!
Chu Thanh thấy hai vị gia không nói lời nào, vội nói: “Người nói kêu gia nghĩ cách trong vụ thơ phú?”
“Thơ phú?” Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu lần nữa liếc nhau, lại hiểu được ý tứ trong lời này.
Chuyện chọn hoa khôi, một là dựa vào tướng mạo phụ mẫu cho, hai là dựa vào sự giáo dưỡng của ma ma, ba là dựa vào đầu óc của tiểu nương tử, ba thứ này không làm giả được.
Tướng mạo ba người không phân cao thấp, đơn giản là coi ai ngực lớn một chút, ai eo nhỏ một chút, thứ quan trọng nhất đó chính là tài nghệ.
Tài nghệ có ba loại: Một múa, hai đàn, ba thơ phú.
Có thể làm ứng cử viên hoa khôi, thì hai thứ trước chẳng chắc phải làm rồi, không chênh lệch được bao nhiêu, chỉ có thơ phú là dựa vào thông minh, ngộ tính và thiên phú.
Không liên quan gì đến việc bỏ công sức ra cả.
Điểm quan trọng nhất là... Tối nay, người đến giáo phường ti nhiều nhất, là đám thư sinh nghèo kiết xác kia. Việc chọn hoa khôi, cũng là đám thư sinh hăng say nhất.
Thư sinh có ngạo khí và tự phụ của thư sinh, đừng nhìn đám kia tru lên giống như chó hoang động dục kia như thế, thứ mấy đám này coi trọng thực sự, không phải tướng mạo, không phải đàn mũ, mà là văn chương thi từ.
Chỉ cần nghĩ cách làm ra một bài thơ hay, có thể khiến cho đám thư sinh kia chấn động thì Trúc Hương chắc chắn là hoa khôi thôi!
Bùi Tiếu vuốt tóc, lại móc trong ngực ra một tờ giấy vàng: “Đây là chú do bậc cao tăng viết, cũng đã khai quang, đây là chút sức lực mỏng manh cuối cùng của ta đó.
Thơ hay ư?
Phú hay ư?
Tiểu Bùi gia hắn từ nhỏ đã không có hai từ nay.
Tạ Tri Phi cũng ôm đầu, trong lòng “Ôi chao” hai tiếng.
Để cho hắn múa thương, múa kiếm thì còn đường, kêu hắn làm “Thơ từ ca phú“...
Tam gia lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ chuyện này chẳng phải là vô nghĩa sao!
Đột nhiên, tay dừng lại, trong đầu hắn hiện lên một người.
“Xin đại ca ta giúp một tay, hắn là người đọc sách đó!”
Tiểu Bùi gia cười gằn: “Không phải ta khinh thường đại ca nhà ngươi đâu, nhưng đến ba vị trí đầu bảng hắn còn không vào được, mà còn muốn làm ra thơ hay phú hay thì có khác gì đang nằm mơ đâu.”
Tạ Tri Phi: “Không phải còn có Hoài Nhân sao?”
“Tiên sinh hắn là ai?”
Tiểu Bùi gia: “Thái tử thái phó.”
“Không phải được rồi sao, đây là người có học vấn tốt nhất trên đời này đó.” Tạ Tri Phi càng nói càng cảm thấy khả thi: “Chu Thanh, ta đi tìm đại ca ta, ngươi đi tìm điện hạ, để điện hạ dù thế nào cũng nghĩ cách lấy được ý chính của thơ phú trước.”
Chu Thanh: “Vâng!”
Tiểu Bùi gia: “Ta thì sao?”
“Ngươi quay lại xem bà cô nhỏ kia.” Tạ Tri Phi thở dài: “Nếu cha ta ở đây thì tốt rồi, văn chương thi từ của cha ta là nhất tuyệt.”
Thôi đi ông!
Nếu cha ngươi biết ngươi gian lận giúp hoa khôi thì chẳng đánh chết ngươi rồi?
Tiểu Bùi gia: “Đúng rồi, Hoàng Kỳ nhà ta đâu, sao không thấy người đâu vậy?”
Chu Thanh: “Hắn ở phía sau hỏi thăm chuyện Tĩnh Trần.”
Năm người, ba người bận rộn chuyện khác, một người như tên ngốc ngồi bên kia cười khúc khích, chỉ có hắn còn đang làm chính sự.”
Tiểu Bùi gia vỗ trán thở dài: “Đợi lát nữa quay lại gặp oan gia của ta, ta đúng là chẳng có mặt mũi nào.”
Ta cũng không có mặt mũi nào!
“Minh Đình.” Tạ Tri Phi ôm lấy hắn: “Đừng để tên ngốc cười ngây ngô mãi, ngươi bảo nàng nghĩ cách ra phía sau tìm hiểu, xem làm sao nhét thơ vào tay Trúc Hương đi.”
......
Giáo phường ti, vẫn tiếp tục sự náo nhiệt.
Tiểu Bùi gia trở lại chỗ ngồi, dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Lý Bất Ngôn.
“Đi nhà xí về rồi hả.”
Lý Bất Ngôn vội vàng nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào sân khấu.
Tiểu Bùi gia: “...”
Trên đời này có người nhọc lòng muốn chết, có người thì vô tư đến mức có thể chứa được một chiếc thuyền.
Tiểu Bùi gia lại chọc chọc nàng, mặt trầm xuống.
Lý Bất Ngôn vội đư đầu lại gần: “Làm sao vậy, Tam gia rơi lọt vào hố xí, muốn ta đi cứu à?”
“Ngươi.”
“Được rồi, không đùa nữa. Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Thì ra trong lòng nàng đã biết!
Tiểu Bùi gia cũng không che giấu, vội vàng nói bên tai nàng.
Nghe xong, Lý Bất Ngôn nhíu mày, nói nhỏ: “Ý người là điện hạ bảo chúng ta làm như vậy sao?”
“Nếu không thì sao?”
“Vậy ngươi nói với điện hạ, việc này đơn giản, cứ giao cho ta.”
Lý Bất Ngôn nói xong thì đứng lên, Tiểu Bùi gia dùng sức kéo cô ngồi xuống: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Giúp ngươi gian lận!”
“Ngươi...” Tiểu Bùi gia hít sâu một hơi: “Ngươi nghe ta nói xong đã, ngươi đi ra phía sau màn, nghĩ cách kết nối với Trúc Hương.”
“Ồ!”
Lát nữa Tam gia sẽ đưa thơ phú đã viết xong đến chỗ ta, sau khi ta lấy được đến nhà xí đợi ngươi, chúng ta gặp nhau ở đó.”
“Ừ.”
“Ngươi dùng tốc độ nhanh nhất đưa đồ vào tay Trúc Hương, để nàng chọn một bài hay nhất để nhớ.”
“Được!”
“Đừng có được, đã nhớ hết chưa?”
“Yên tâm.”
Tiểu Bùi gia nhìn nàng vung hai cánh tay, lắc lư rời đi, tức giận đến trợn trắng mắt.
Một chủ một tớ, chủ tử thì tâm tư kín đáo, mọi chuyện đáng tin cậy, chỉ cần có nàng ở đây thì trời sập xuống cũng có thể chống trở về.
Người hầu ư?
Rõ ràng là một tên lưu manh chơi bời lêu lổng trên đường!
Họ Lý kia, nếu ngươi dám làm hỏng việc này, ta sẽ dán bùa và chú lên trán ngươi cho coi.