Nữ tử trong giáo phường ti thân phận thấp kém, dù có thấp kém cũng chia ra làm dăm bảy đẳng cấp.
Số một là hoa khôi.
Chỉ cần trở thành hoa khôi, thì trong vòng ba năm, việc ăn mặc đi lại đều là loại tốt nhất giáo phường ti, thậm chí còn có nha hoàn hầu cận.
Quan trọng hơn, hoa khôi có quyền chọn khách, nếu không muốn tiếp khách thì ma ma của giáo phường ti cũng chỉ biết bên cạnh dỗ dành nịnh nọt.
Tốt số, thì gặp được quý nhân giúp nàng chuộc thân, thoát khỏi hố lửa.
Triệu Diệc Thời im lặng nhìn Vương Hiển quỳ trên mặt đất: “Vương đại nhân thông qua Trương gia, đến chỗ Cô cầu xin, theo lý mà nói thì Cô không nên khước từ, chỉ là...”
“Điện hạ!”
Vương Hiển ngẩng đầu, lết gối mấy bước bò đến dưới chân Triệu Diệc Thời, dập đầu nói: “Thần, nguyện dốc lòng vì điện hạ.”
Triệu Diệc Thời khẽ cười gằn, chỉ về phía bên kia hồ: “Ngươi có biết trong thủy tạ sáng đèn kia, là ai đang ngồi không?”
Vương Hiển đứng thẳng dậy nhìn, lắc lắc đầu.
“Là Hán Vương.”
“......”
“Hoàng thúc của Cô có một sở thích, đó là lâm hạnh hoa khôi vẫn còn trong trắng.”
Trong mắt Triệu Diệc Thời lóe lên ánh sáng sắc lạnh: “Vương đại nhân, một câu dốc lòng phụng sự chưa đủ để Cô đắc tội hắn vì ngươi đâu.”
Cái giá vẫn chưa đủ!
......
Trong thủy tạ.
Hán Vương Triệu Ngạn Tấn mặc một bộ y phục có ống tay thêu hoa văn hắc xà, trông rất khí phách.
Hôm nay hắn vội vã từ trang viên về kinh, chính vì cuộc thi hoa khôi do giáo phường ti tổ chức ba năm một lần này.
Nữ nhân, hắn có rất nhiều.
Nhưng hoa khôi, thì ngoài được nếm mùi vị tươi mới non mềm ra, còn có một điểm tuyệt diệu mà người khác không biết...
Đó là mượn tai mắt của những nữ nhân này nghe ngóng động thái của văn võ bá quan trong triều giúp hắn.
Hoàng tử Hoa quốc khi được phong vương, sẽ đến các vùng đất phong sinh sống, mọi biến động trong kinh đều được gửi từ mạng lưới tai mắt bố trí trong kinh thành.
Mạng lưới này, trong triều, trong quân, trong dân đều có, nơi phong hoa tuyết nguyệt này cũng phải có.
Nữ nhân càng đẹp, càng khiến nhiều nam nhân mở miệng.
Gần chục năm qua, hắn hạ lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm những nữ tử đặc sắc đưa đến giáo phường ti bồi dưỡng, nâng đỡ người đó để trở thành tai mắt của hắn trong kinh.
“Lần này, bổn vương nên nâng vị tiểu nương tử nào đây?”
“Bẩm vương gia.”
Người lên tiếng là Sử lệnh giáo phường ti Tôn Phù: “Tiểu nương tử tên Lan Hinh, vừa thông minh lại xinh đẹp, trong số những người được đưa đến có nàng xuất chúng nhất, lát nữa Vương gia nhìn kỹ một chút.”
“Lên giường hẵng ngắm!”
Triệu Ngạn Tấn phất tay: “Muốn trúng được trúng mà vô dụng thì ta sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Đám quan viên tâm phúc nghe lời này đều cười ha hả.
Tôn Phù thấy Triệu Ngạn Tấn vui vẻ, nói tiếp: “Vương gia, hôm nay phía bên kia thủy tạ có một vị quý nhân đến.”
“Ai”
“Thái Tôn điện hạ.”
“Hắn ư?” Triệu Ngạn Tấn không khỏi giật mình: “Hiền Thái Tôn điện hạ của chúng ta nghe nói không bao giờ chạm vào nữ nhân, sao lại tới nơi này thế?”
Tôn Phù cười nói: “Thái Tôn quả thực rất ít tới, không biết có phải là tới xem náo nhiệt hay không.”
Lời ít ý nhiều, những người ngồi đây có ai không phải là người không thông minh.
Náo nhiệt, hai từ này nhắm đến dân thường, người có địa vị cao, dù có đánh rắm ngươi cũng phải cố tìm xem cái mông nào thả ra quả rắm đó.
“Để mắt.”
“Dạ!”
Tôn Phù đóng cửa lại rồi rời đi.
Lúc này, tham mưu Đổng Tiêu mới nói: “Vương gia, trong thủy tạ hơi nhàm chán, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?”
Triệu Ngạn Tấn nhìn hắn, cười: “Vẫn là Bá Nhân hiểu lòng ta.”
Hai người đi ra ngoài.
Đổng Tiêu thấp giọng: “Vương gia cuối năm ngoái vào kinh, đến nay đã tròn nửa năm, cũng nên về đất phong rồi.”
Triệu Ngạn Tấn: “Ngươi sợ chuyện Nghiêm Như Hiền liên lụy đến bổn vương ư?”
Đổng Bác Nhân nhìn mặt nước tối tăm: “Trời vừa mưa, nước rất đục, không nhìn rõ thứ gì ẩn sâu phía dưới, vẫn nên đợi trời quang rồi hẳn trở về.”
Tại sao Lục Thời đột nhiên buộc tội Nghiêm Như Hiền...
Mục đích thực sự là gì...
Lục Thời lấy đâu ra lá gan lớn như vậy...
Sau lưng có ai sai khiến...
Chẳng ai đoán ra được...
Triệu Ngạn Tấn đồng ý gật đầu: “Bá Nhân nói đúng, bổn vương quả thực đi hơi lâu rồi. Đúng rồi, phía bên Tạ Đạo Chi có điều tra được gì không?”
Đổng Tiếu: “Tạ Đạo Chi gần đây ru rú trong nhà, ngoại trừ vào triều, lên nha môn, thì bình thường cũng không ra ngoài.”
Triệu Ngạn Tấn: “Con trai hắn thì sao?”
Đổng Tiếu: “Ở nhà dưỡng bệnh.”
Triệu Ngạn Tấn cười gằn: “Xem ra, Tạ đại nhân của chúng ta rất có bản lĩnh đây!”
Dứt lời, chợt tiếng chiêng trống vang lên rất lớn.
Đổng Bá Nhân nhìn Triệu Ngạn Tấn, sâu xa nói: “Vương gia nhìn xem, náo nhiệt này nói bắt đầu thì bắt đầu ngay, chẳng để cho người ta kịp đề phòng gì cả!”
Triệu Ngạn Tấn thoáng khựng lại, rồi nhanh chóng ngộ ra thâm ý trong lời này.
Ngự Sử mặc phi bào, chỉ mong một điều là điều tra ra manh mối.
Sức ảnh hưởng của chuyện lão thái giám Nghiêm Như Hiền này chắc chắn sẽ rất lớn, bệ hạ hiện tại không mở miệng, không có nghĩa là mặc kệ.
Dù sao cũng phải cho một câu trả lời thỏa đáng, nếu không thì làm sao bịt miệng thiên hạ được.
“Mấy ngày nữa ta sẽ đệ đơn từ chức lên bệ hạ, Bá Nhân thấy thế nào?”
Đổng Tiếu tán thưởng nhìn Hán vương: “Vậy thì Vương gia chẳng cần đếm xỉa đến, cứ ngồi xem náo nhiệt cho đã đời thôi.”
......
Lúc tiếng chiêng trống vang lên, mấy chục tỳ nữ lập tức mang theo đèn lồng đỏ, bước từng bước nhỏ lên sân khấu kịch.
Trên sân khấu, thoáng cái còn sáng hơn cả ban ngày.
Các thư sinh bắt đầu ngồi không yên, người vỗ bàn người tru lên, toàn bộ giáo phường ti đều sôi trào.
Trong tiếng gào thét, ba vị mỹ nhân trang điểm lộng lẫy, da thịt trắng như tuyết từ sau rèm bước ra.
Mỹ nhân lần lượt mặc ba bộ đồ màu đỏ, xanh, trắng, tư thế hết sức xinh đẹp yêu kiều.
Ba người đứng lại, tiếng trống cũng đột nhiên dừng lại, tiếng kêu của các thư sinh cũng im bặt.
Ngoại trừ tướng mạo câu hồn câu phách ra, thì điểm hấp dẫn nhất đó là xiêm y trên người các nàng.
Một tầng váy lụa mỏng manh, như ẩn như hiện.
Thật kích thích!
Thật hương diễm!
Nữ tử áo đỏ sóng mắt liên miên, môi hồng răng trắng, đến giọng nói cũng run rẩy như mèo: “Tiểu nương tử tên là Băng Thanh, năm nay mười bảy tuổi.”
Có thư sinh ôm ngực hô to: “Không xong rồi, chỉ nghe giọng này thôi ta đã mềm nhũn rồi.”
“Huynh đệ là chân mềm, hay là cái gì khác mềm thế?”
“Ha ha ha!”
Phía dưới vang lên một trận cười.
Nữ tử áo lục có gương mặt trái xoan, mặt phiếm đỏ ửng, eo nhỏ dịu dàng, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp được búi lên bằng một cây trâm ngọc bích, càng lộ ra vẻ quyến rũ.
“Tiểu nương tử tên là Lan Hinh, mười sáu tuổi.”
Một thư sinh khác kêu: “Thắt lưng này, ta hơi dùng sức một chút thôi thì gãy mất!”
Thư Sinh bên cạnh mắng hắn một cái: “Tới phiên ngươi bóp chắc?”
Thư Sinh trả lời: “Cũng không tới phiên ngươi.”
Mọi người lại cười to một hồi
Cuối cùng nữ tử áo trắng, tướng mạo như nụ hoa, tản ra vẻ đẹp như đang chờ được nở, điều đòi mạng là trong mắt người này còn vương nước mắt, không biết là bởi vì sợ, hay là xấu hổ.
“Tiểu nương tử tên là Trúc Hương, mười tám tuổi.”
“Mỹ nhân, đừng khóc, lát nữa ta sẽ lau nước mắt cho nàng.”
“Mỹ nhân, còn chưa tới lúc khóc, lát nữa... đau đã rồi khóc.”
Lý Bất Ngôn vốn xem đến chảy nướng miếng, nhưng vừa nghe đám thư sinh bên cạnh nói tục, thì chợt thấy nổi giận, lạnh mặt dựng thẳng ngón giữa lên.
Bùi Tiếu nhìn lướt qua, tò mò hỏi một câu: “Đây là ý gì?”
Lý Bất Ngôn: “Nương ta nói như thế này nghĩa là đang mắng người.”
Tạ Tri Phi: “Mắng thế nào?”
Lý Bất Ngôn bèn dùng đầu ngón tay kia chấm chút nước trà, viết một chữ to: Nhật!*