Triệu Diệc Thời ôn hòa nói: “Mộ Bạch không cần đa lễ, mau ngồi đi.”
Mộ Bạch là tự Tạ Nhi Lập, người biết rất ít, Thái Tôn điện hạ lại nói ra, điều này làm cho Tạ Nhi Lập thấy ấm áp trong lòng, thần sắc càng cung kính.
“Thực hiện hạ sách này thật sự là hành động bất đắc dĩ, mong Mộ Bạch chớ trách.”
“Điện hạ sao lại nói thế?” Tạ Nhi Lập quay đầu nhìn lão tam một cái: “Chỉ sợ ta tài sơ học cạn, thơ từ viết ra không giúp được gì lớn, lại còn làm hỏng đại sự của điện hạ thôi.”
“Mộ Bạch khiêm tốn rồi, cứ làm hết sức mình, nghe số trời, chỉ coi xem tiểu nương tử kia có phúc phận này hay không thôi.”
“Điện hạ nói rất đúng.” Tạ Nhi Lập mặc dù nói như vậy, nhưng thực ra rất thả lỏng.
Tuy rằng hắn học đạo Khổng Mạnh, khoa cử khảo thí cũng không làm thi từ ca phú, nhưng thời niên thiếu được phụ thân hun đúc, cũng từng nghiên cứu phương diện này, trong lòng vẫn sẽ có bảy tám phần nắm chắc.
Huống chi, chỉ là giúp đỡ tranh hoa khôi.
Thơ của nữ tử có viết hay hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là chút tình cảm trong khuê các, oán trong khuê phòng mà thôi.
Trong lòng Triệu Diệc Thời cũng nghĩ như vậy.
Hắn từ nhỏ theo học bên cạnh bệ hạ, học đạo làm quân vương, học đạo trị nước, thi từ ca phú đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi học đòi văn vẻ của thư sinh mà thôi.
Nhưng Thái Phó lại là một người toàn tài, tứ thư ngũ kinh rất giỏi, thi từ ca phú cũng tinh thông, hắn học không được năm sáu phần, thì ít nhất cũng được một hai phần.
Một hai phần dùng để tranh hoa khôi là đủ rồi.
Thẩm Trùng đẩy cửa đi vào: “Điện hạ, hỏi thăm được rồi, đề ra là dùng bốn mùa làm thơ hoặc phú.”
Triệu Diệc Thời trầm ngâm một lát: “Cũng không khó, Mộ Bạch cho rằng thế nào?”
“Quả thật không khó!”
Hai người không nói gì nữa, đều nhíu mày trầm tư.
Bên cạnh, Tạ Tri Phi thấy hai người đều đã tính trước, trong lòng an tâm.
Hắn miễn cưỡng dựa vào cửa sổ, đưa tay vẫy vẫy Thẩm Trùng: “Phái người đi hỏi thăm thử xem, vòng thứ hai ai hơn ai đi.”
Thẩm Trùng: “Tam gia, đã phái người đi rồi.”
......
Phía bên kia nhà thủy tạ.
“Vương gia, vòng đấu đầu tiên, Lan Hinh đứng đầu. Cầm kỹ vừa mới kết thúc, Lan Hinh không phân cao thấp với một cô nương tên Trúc Hương.”
Tôn Phù cười nói: “Vòng thi từ cuối cùng, mấy ngày trước tiểu nhân cũng đã báo cho Lan Hinh biết đề trước, nàng đã chuẩn bị từ sớm, thơ nàng làm ta cũng đã xem rồi, khá là xuất sắc, xin vương gia cứ yên tâm.”
Triệu Ngạn Tấn: “Ngươi làm việc bổn vương yên tâm.”
Tôn Phù lấy trong ngực ra một tờ giấy: “Đây là thơ tiểu nhân chuẩn bị cho Vương gia, Lan Hinh chỉ cần nhìn thấy bài thơ này, sẽ mời Vương gia vào phòng.”
Triệu Ngạn Tấn ném tờ giấy cho người bên cạnh: “Sao chép lại lần nữa cho ta, viết chữ đẹp vào.”
Tôn Phù ôm quyền: “Tiểu nhân chúc mừng Vương gia trước, chúc mừng Vương gia ôm được mỹ nhân về.”
Nam nhân mà, cả đời chỉ đơn giản theo đuổi hai thứ:
Một là thiên hạ.
Hai là mỹ nhân.
“Đi, bảo bọn họ mau lên, đừng lề mề lãng phí thời gian của bổn vương.”
“Vâng!”
......
Tạ Tri Phi đi ra khỏi thủy tạ, đi thẳng đến sân khấu.
Bùi Tiếu thấy y trở về thì mới yên tâm.
Hai người vô cùng ăn ý đưa tay xuống dưới bàn, một người đưa, một người nhận.
Bùi Tiếu nhận được, chẳng dám chậm trễ đi thẳng đến nhà xí.
Tạ Tri Phi lo lắng đề phòng cả một buổi tối, lúc này mới có tâm tư ngồi xuống uống ngụm trà, trong hoàn cảnh ồn ào như thế, hắn đột nhiên rất nhớ Yến Tam Hợp.
Nha đầu kia đang ở nhà làm gì nhỉ?
Có phải đang chống đầu, ngóng trông bọn họ trở về hay không?
Lý Bất Ngôn không ở bên cạnh nàng, nàng có quen hay không?
Vòng thi đấu thứ ba hôm nay là thơ phú, ý chính là bốn mùa, trong thời gian một chén trà, ba vị tiểu nương tử ai viết xong trước thì mời đến trước đài.
Quy tắc tuyên bố xong, các thư sinh bên dưới bắt đầu nghị luận.
“Bốn mùa là xuân hạ thu đông, từ xưa đến nay mấy loại thơ phú này quá nhiều, không biết ba vị tiểu nương tử có thể viết ra ý tưởng mới hay không.”
“Ta thấy khó đấy!”
“Mùa xuân là hoa, mùa hè là trăng, mùa thu là mưa, mùa đông là tuyết, hai mùa tốt nhất để viết, một là mùa xuân, hai là mùa thu.”
“Bởi vì cái gọi là xuân thương thu bi, các tiểu nương tử chỉ cần nắm bắt được hai chữ bi thương là thẳng được một nửa rồi.”
“Theo ta thì người ra đề này thật chẳng hay ho gì, không thì lấy đề trường phù dung cho các nàng viết đi, để các nương tử viết mấy chuyện mây mưa ở vu sơn.”
“Ha ha ha ha...”
Chúng thư sinh lại cười to.
......
Tiểu Bùi gia cả đời này chữ bao giờ cảm thấy thời gian qua lâu như thế?
Người đâu rồi?
Sao còn chưa tới?
Đang đợi đến lòng như lửa đốt, thì người nọ vung hai cánh tay đi tới, mặt mũi còn đầy tò mò.
Nhìn bên này liếc bên kia, chỉ còn thiếu nói một tiếng “Mới mẻ thật, hóa ra nhà xí nam lớn như vậy.”
“Được rồi, Lý đại hiệp, đừng nhìn nữa.” Tiểu Bùi gia vội nhét hai tờ giấy trên tay qua: “Mau đưa cho người tên Hương gì đó đi, nhớ kỹ, học thuộc không sót một chữ nào.”
“Vội gì?” Lý đại hiệp đi tới bên ánh nến: “Ta xem trước đã.”
Nàng còn muốn xem nữa?
Tiểu Bùi gia tức muốn chết: “Được rồi, bà cô ơi, ngươi có nhìn cũng không hiểu, đừng làm lỡ thời gian nữa.”
Bà cô không để ý đến hắn, đầu tiên là mở một tờ giấy, sau đó lại mở một tờ khác...
Sau đó, nàng nhíu nhíu mày, từ trong miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Chỉ thế thôi sao?”
Chỉ thế thôi sao?”
Ta không nghe nhầm chứ?
Không.
Ta hẳn là nghe lầm rồi.
Nàng chỉ là một cô ngốc biết đánh đánh giết giết, không thể nào nói được mấy chữ này.
“Xem xong chưa?”
“Đi đây!”
Lý Bất Ngôn cất tờ giấy vào, chẳng nói gì mà chạy như bay rời đi.
Đây mới là thái độ làm việc nên có!
Tiểu Bùi gia sửa sang lại xiêm y, lúc này mới ra khỏi nhà xí.
Trở lại bàn vuông, Tạ Tri Phi nhướng mày với hắn: Ổn thỏa chưa?
Bùi đại nhân đưa cái biểu cảm “Tạ Ngũ Thập, ngươi con mẹ nó sao lại không tin ta” cho hắn
Tạ Tri Phi đưa chung trà qua: “Không phải không tin ngươi, mà không tin vị Lý đại hiệp kia.”
Bùi Tiếu nghe hắn nói thế thì trong lòng đột nhiên hơi bất ổn: Đúng là anh hùng thì đều có suy nghĩ như nhau!
“Mau xem kia, có tiểu nương tử đi ra.”
“Là Lan Hinh.”
“Mới được bao lâu đâu chứ?”
“Cô nương này múa cũng được, cầm cũng được, nếu thơ mà hơn một bậc, thì chức danh hoa khôi năm nay sẽ rơi vào tay nàng rồi.”
“Theo ta thấy, danh xứng với thực.”
“Mau nhìn đi, nàng ta cầm bút rồi.”
Trên sân khấu, Lan Hinh cầm bút lên, tay phải viết nhanh trên cuộn trục dài, gần như không dừng lại, liền mạch lưu loát.
Hai tỳ nữ chờ mực khô, thì đặt cuộn trục ngang trước người, có một thư sinh đến gần, đọc từng câu từng chữ...
“Một nữ tử lại có thể viết ra bài thơ tinh diệu tuyệt luân như thế, thật giỏi giang!”
“Cực kỳ kinh khí!”
“Đúng là một tác phẩm xuất sắc!”
“Thật giỏi giang!”
“Không có gì phải lo lắng, thắng chắc rồi.”
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng thời mặt ủ mày chau: Không lo lắng, thua chắc rồi.
Tuy rằng bọn họ đều dốt đặc cán mai đối với thơ phú, nhưng vẫn có thể nghe ra được thơ dở thơ hay.
Quả thực không thể tin được, bài thơ của Lan Hinh rõ ràng vượt qua tiêu chuẩn của Hoài Nhân và đại ca hắn, dù là đặt trong đám thư sinh này thì cũng là nhân tài kiệt xuất.