Lý Bất Ngôn cột tóc lên, thay bộ nam trang lên rồi đeo nhuyễn kiếm bên hông chuẩn bị ra ngoài. Vừa cúi xuống đã thấy Yến Tam Hợp nhìn mình đầy mong đợi, không khỏi mỉm cười.
“Thang Viên, ngươi cấm có được đi đâu, ở đây trông nom tiểu thư cho tốt.”
“Cô nương cứ yên tâm.”
Lý Bất Ngôn đi tới, ngồi xổm nói: “Ai đi, nhìn đôi mắt tủi thân này xem.”
“Biết ta bị tủi thân thì nghe cẩn thận, một chữ cũng không được bỏ sót cho ta.”
“Yên tâm đi, Tam gia hắn có lén thả rắm thì ta cũng sẽ căng tai ra mà nghe.”
“Nghiêm túc đi!”
“Ta đang rất nghiêm túc.”
Lý Bất Ngôn thu lại ý cười: “Ngươi đó, cũng đừng có rảnh rỗi, quan sát lại chữ viết của Tĩnh Trần xem có nghĩ ra thêm được gì khác không đi.”
Yến Tam Hợp biết nàng lo mình rảnh rỗi sinh nông nỗi, nói: “Ngươi yên tâm đi.”
“Còn nữa, ai tìm đến cửa ngươi cứ nói không khỏe, không gặp.”
“Ta dễ bị bắt nạt vậy sao?”
“Ừ!” Lý Bất Ngôn vừa nhổm dậy đã lại ngồi xuống: “Đúng rồi, vậy người có nói “lời hay ý đẹp” đó chưa thế?”
“Nói rồi!” Yến Tam Hợp: “Như nương ngươi đã nói, làm người phải biết co biết duỗi, long môn có thể nhảy mà hang chó cũng biết đào.”
“Ngươi đó...” Lý Bất Ngôn dí tay vào trán nàng: “ Vẫn chưa thông suốt!”
Bốn chữ này, khiến Yến Tam Hợp thất thần. Cả lúc Thang Viên tháo tóc ra cho nàng, nàng cũng không phát hiện ra.
Ta thông minh như này, có gì chưa thông suốt chứ?
“Tiểu thư đi tắm thôi, đã chuẩn bị xong nước nóng rồi.”
“Ừm!”
Bởi vì chân bị thương nên việc tắm gội cũng khó khăn, Yến Tam Hợp nghĩ đến những đau khổ mà mình phải chịu đựng trong những ngày này, thì lại thấy hối hận ngày đó không nên vì Tạ phong lưu mà không màng đến đôi chân của mình.
Nghĩ đến đây, mặt Yến Tam Hợp lại đỏ lên.
Khi nàng nói xong lời hay đó, hắn mỉm cười hài lòng nhìn mình: “Yến cô nương nhà ta đã lớn rồi, đã biết nói lời hay ý đẹp rồi.”
Nhà người, nhà người, ai là của nhà ngươi hả?
Không biết xấu hổ!
Yến Tam Hợp giật mình, định thần lại.
Lúc này miệng mình chẳng phải trơn tru sắc bén lắm ư, sao lúc đó lại như bị khâu mồm vào vậy?
......
Trong xe ngựa của Tạ phủ.
Tạ Tri Phi nghiêm túc nhìn Lý Bất Ngôn.
“Lý đại hiệp, giáo phường ti cũng giống những nơi khác, mắt phải nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng. Lát nữa ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó, không cho làm gì, thì không được làm.”
“Tam gia, người vẫn không yên tâm về ta à?”
“Đúng!”
Lý Bất Ngôn: “...”
Tạ Tri Phi chỉ tay vào nàng, giọng điệu gay gắt hơn.
“Có thể vào được giáo phường ti, đều không phải là người bình thường, một khi có rượu vào thì khó tránh khỏi bốc đồng nóng nảy. Ngươi đừng có động tí là rút kiếm ra, gây phiền toái cho ta.”
Lý Bất Ngôn khịt mũi: “Vậy làm phiền Tam gia mau điều tra án, đừng có vừa uống rượu vào là lộ bản chân, chăm chăm thu hút ong bướm, quên hết mọi chuyện khác.”
Tạ Tri Phi ngây ra: “Lý Bất Ngôn, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta thu ong hút bướm hả?”
“Tam gia, người thông minh không nói lời mờ ám.” Lý Bất Ngôn cười: “Tiểu thư không thông, không có nghĩa là nha hoàn cũng không thông.”
Tạ Tri Phi nhìn chằm chằm Lý Bất Ngôn.
Con bà nó cô ta đúng là đồ phá đám, là con khỉ nhảy ra từ trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, mọc ra một đôi hỏa nhãn kim tinh à!
Muốn đập gạch vô mặt ghê nơi.
Rất lâu.
Rất lâu sau.
Hắn khẽ mỉm cười, nói: “Có vẻ như đầu óc của Lý đại hiệp không tốt lắm, nhưng mắt lại rất tinh nhỉ.”
“Nói đúng rồi đó.” Lý Bất Ngôn lại cười: “Cho nên người nào đó đừng có đi ăn hiếp tiểu thư da mặt mỏng, mồm miệng không lanh nhà ta, nếu thật sự có tâm tư gì thì hãy nói thẳng như tiểu Bùi gia đi.”
Ngươi hiểu cái rắm.
Ta mà nói thẳng ra như tiểu Bùi gia thì còn gì là thú vị nữa!
Việc gì cũng phải lập mưu trước hành động sau, ngươi từng nghe đến chưa hả?
Đừng có đánh trận khi không có chuẩn bị, ngươi đã từng nghe chưa?
Tạ Tri Phi xoa cái đầu đau nhức, vẻ mặt chán ghét nói: “Được rồi, Lý đại hiệp, ngươi ngậm miệng lại đi, ta vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.”
......
Xe chạy đến một con hẻm, thì đột nhiên dừng lại.
Chu Thanh: “Gia, phía trước bị chặn rồi.”
Tạ Tri Phi vén rèm lên: “Đi nghe ngóng xem đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta đi”
Lý Bất Ngôn nhảy xuống xe, rất nhanh đã quay lại: “Nghe nói hôm nay giáo phường ti tuyển hoa khôi, một nửa quan viên thành Tứ Cửu đều đến cả.”
Tạ Tri Phi: “Hôm nay ngày bao nhiêu.”
Lý Bất Ngôn: “Mồng một tháng bảy.”
Tạ Tri Phi vỗ trán.
Vận khí gì đây trời?
Mồng một tháng bảy, giáo phường ti tuyển hoa khôi.
Hoa khôi ba năm tuyển một lần.
Vào ngày này những năm trước, hắn sẽ dẫn huynh đệ của Binh Mã Ti đi tuần tra, đề phòng đám học trò của Quốc Tử Giám uống rượu say gây chuyện.
Ở Giáo phường ti này, trừ quan viên được đến ra, thì cống sinh* của Quốc Tử Giám hay các thư sinh có công danh cũng có thể vào.
*Cống sinh: Học trò giỏi ở địa phương được cử lên theo học ở kinh thành.
Đám học trò này ai ai cũng đều trẻ trung sung mãn, lúc có tí men trong người, nhìn thấy các cô nương xinh đẹp thì chẳng biết đông tây nam bắc gì nữa cả.
Năm nay hắn ở nhà dưỡng thương, ngày tháng mơ mơ hồ hồ, ngay đến ngày quan trọng như thế này mà cũng quên mất tiêu.
Thật sự đáng chết.
“Chu Thanh, dừng xe bên đường đợi Minh Đình đến, rồi chúng ta hẵng đi vào trong.”
“Vâng, Tam gia.”
Chu Thanh vừa dừng xe ngựa, từ xa đã thấy Hoàng Kỳ đánh xe về phía bọn hắn.
Bùi Tiếu xuống xe.
Tạ Tri Phi đối mặt với hắn, cười gian xảo: “Ai da, Bùi đại nhân là vì tương tư nên héo úa thân gầy!”
“Làm sao, không được hả!”
Bùi đại nhân không chỉ râu tóc xồm xoàm, hốc mắt thâm đen, mà đến cằm cũng nhọn cả ra, chỉ tay vào Lý Bất Ngôn, giọng điệu khó chịu nói: “Sao nàng ta lại tới?”
“Phụng mệnh Yến Tam Hợp nhà ta đến.”
Bùi đại nhân vừa nghe thấy ba tiếng “Yến Tam Hợp”, lồng ngực chợt thắt lại.
“Tiểu Bùi gia!”
Lý Bất Ngôn đến trước mặt hắn, cung kính hành lễ rồi lấy ra ngân phiếu tám trăm lượng bạc mà Tạ tam gia chưa cầm, đặt vào tay hắn.
“Tiểu thư nói, không thể để các ngươi bỏ cả sức và người ra rồi còn bỏ tiền nữa, tiểu Bùi gia hãy nhận lấy đi!”
Nhìn xem!
Oan gia của ta quan tâm ta biết bao!
Đáng tiếc, ông trời không có mắt, chia rẽ uyên ương!
Bùi Tiếu cất ngân phiếu vào trong ngực, gật đầu với Tạ Tri Phi, chính khí cuồn cuồn vọt thẳng lên trời xanh.
“Lát nữa phải hỏi cho được tin tức, mắt bớt nhìn các tiểu nương tử lại, chúng ta không thể phụ tấm lòng này của nàng, nhất định phải tìm được thứ gì đó cho nàng.”
Tạ Tri Phi: “...” Xem ngươi làm được gì?
Chu Thanh đi tới: “Hai vị gia, mau đi thôi, muộn quá sợ không còn chỗ.”
“Đi!”
“Đi!”
Tạ Tri Phi phất tay, một hàng năm người xuất phát về phía giáo phường ti.
Lúc đến cửa, ngay cả người bình tĩnh như Chu Thanh cũng hơi kinh ngạc, trước hai cánh cửa đỏ rực của giáo phường ti là một hàng người xếp hàng dài, đông đúc chen chúc nhau.
Lý Bất Ngôn nhìn thấy chỉ cám thán: “Không ngờ bỏ tiền đi xem câu lan cũng phải xếp hàng. Nương ta nói không sai, mấy tên nam nhân ấy mà, chỉ cần là cục cứt ở bên ngoài thì cũng đều thấy tươi mới.”
Tiểu Bùi gia: “...”
Tạ Tri Phi: “...”
Tạ Tri Phi tháo lệnh bài ở thắt lưng, giao cho Chu Thanh: “Minh Đình, ngươi cũng tháo ra đi.”
Chu Thanh nhận lệnh bài của hai vị gia, đi đến phía cuối hàng thành thật xếp hàng.
Lý Bất Ngôn nhịn nửa ngày, hỏi: “Tam gia, người có thân phận là con trai cưng của đại thần nội các cũng không thể chen hàng được sao?”
“Bất Ngôn cô nương.” Tạ Tri Phi cười lạnh: “Thân phận đại hiệp của ngươi, có thể tùy tiện giết người không?”
Lý Bất Ngôn: “...” Người này hôm nay sao tính khí lại nóng nảy thế?
Đương nhiên!
Ngươi vạch trần hết tâm tư của Tam gia, lại còn mượn lời nương ngươi mắng Tam gia, ta có thể tốt tính với người sao?