Mai Nương “Ừ” một tiếng: “Nghe nói là từ bên kia.”
Yến Tam Hợp lập tức quay đầu: “Tạ Tri Phi, giáo phường ti là nơi nào?”
“Nó khác gì Lệ Xuân viện?”
“Cứ nhắc đến chuyện này là hỏi ta...” Tạ Tri Phi cười lưu manh xấu xa: “Yến Tam Hợp, hình tượng của ta ở trong mắt người hết trở mình được rồi à?”
Yến Tam Hợp hết chỗ nói: “Tam gia, bây giờ là lúc nói chuyện này sao?”
“Đừng lảng sang chủ đề khác, ngươi cứ nói xem có thể trở mình được không?”
“Được được được.” Trên khuôn mặt tái nhợt của Yến Tam Hợp, xuất hiện một chút nóng nảy.
Tạ Tri Phi thấy nàng giận như vậy, trong lòng đắc ý cười: “Thật sự mà nói thì giáo phường ti không chỉ là nơi tầm hoan mua vui.”
“Đó là cái gì?”
“Giáo phường ti chưởng quản Điện đình vũ nhạc, và quản lý nhạc hộ. Nhưng nhạc hộ lại chia làm hai loại người, một là xướng kỹ, loại khác là quan kỹ.”
Hắn vừa nói như vậy, Yến Tam Hợp càng hồ đồ rồi.
“Hiểu âm luật, am hiểu ca múa, biết tạp kỹ... Những người này được gọi là xướng kỹ, đừng xem thường bọn họ, thứ bọn họ ăn là bổng lộc triều đình, xem như là người của quan gia, chỉ bán nghệ không bán thân.”
Tạ Tri Phi rủ rỉ nói: “Mà những người nhà của tội quan, trẻ tuổi xinh đẹp, nữ tù binh bị bắt trong chiến tranh, cả tiểu nương tử xinh đẹp mua được từ bên ngoài, tất cả đều là quan kỹ, mạng quan kỹ thì không tốt như vậy, nói trắng ra là làm việc tìm hoa mua vui cho người khác.”
Yến Tam Hợp: “Vậy Tĩnh Trần...”
Tạ Tri Phi ngẫm nghĩ: “Ta đoán... hơn phân nửa là vế sau.”
Tiền thân là quan kỹ, sau đó là ni cô, tinh thần Yến Tam Hợp lập tức giương lên: “Mai nương, ngươi nói tiếp đi.”
“Yến cô nương, thực ra cũng không có gì để nói.” Mai Nương: “Tỳ nữ của ta sau khi nghe ngóng trở về, thì ta bèn tìm người làm một đôi, còn tốn hết năm lượng bạc của ta.”
“Một đôi giày tốn năm lượng ư?” Yến Tam Hợp: “Sao lại đắt như vậy?”
Mai Nương: “Chủ yếu là chỉ thêu đắt, loại chỉ thêu này chỉ cung cấp cho hoàng thân quý tộc dùng, bách tính bình thường đừng nói mua, dù được thấy một lần cũng khó.”
Yến Tam Hợp: “Sao ngươi mua được chỉ thêu kia?”
Mai Nương mỉm cười: “Cô nương, cá có đường cá, tôm có đường tôm, trong thành Tứ Cửu này thì chỉ cần có bạc, bỏ được tiền vốn thì luôn có người có thể lấy được.”
“Là tiểu thái giám trong cung.” Tạ Tri cũng không che giấu, dứt khoát nói.
“Những tiểu thái giám này quanh năm suốt tháng không tiết kiệm được mấy đồng bạc, nhưng lại muốn hiếu kính lão thái giám, bọn họ sẽ nghĩ cách để kiếm thêm tiền, lấy chỉ thêu trong cung ra bán, chỉ là một kiểu cực kỳ nhỏ.”
“Nơi này thật đúng là nhiều cửa ngõ!” Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi, lại hỏi: “Mai nương, đôi giày này khiến người nổi được bao lâu?”
“Đừng nói nữa, cũng chỉ nổi chưa đầy một tháng thôi.” Mai Nương tự giễu cười.
“Đám cẩu nam nhân kia nói ta là Đông Thị bắt chước, còn không bằng không mang, đôi giày kia chẳng bao lâu đã bị ta ném vào rương.”
Yến Tam Hợp hiểu.
Những người được Quan kỹ tiếp khách thì hoặc là vương hầu tướng quân, hoặc là các loại quan viên.
Những người này phần lớn là người đọc sách, người đọc sách thích chơi chữ nhã nhặn.
Tiểu nương tử trẻ tuổi mặc xiêm y mỏng manh, từng bước đi ra trước bình phong, trong đèn đuốc sáng trưng, đôi giày như ánh trăng như ẩn như hiện.
Khách văn nhân tao nhã thường dùng sự quạnh quẽ, cô tịch, cao nhã để hình dung mặt trăng.
Người đẹp nhất, quyến rũ nhất, dẫm lên ánh trăng quạnh quẽ, cao nhã, điều này đem lại kích thích thị giác đối với nam nhân đến mức nào?
“Mai nương, đôi giày kia của ngươi còn ở đây không?”
“Lúc Tam gia chuộc ta ra khỏi Lệ Xuân viện, ta chỉ đi một mình, chẳng cầm theo gì cả.” Mai Nương khe khẽ thở dài một tiếng: “Đồ trong vũng bùn, cứ để lại trong vũng bùn đi.”
Những thứ trong vũng bùn, cứ để lại trong vũng bùn?
Yến Tam Hợp bị lời này làm trong lòng căng thẳng, niềm vui sướng vừa dâng lên lập tức hòa tan không ít.
Nếu Tĩnh Trần là người của giáo phường ti, nếu như trang phục này là trang phục của giáo phường ti, tại sao nàng còn muốn đưa tới am Thủy Nguyệt?
Trước khi chết còn muốn mặc vào?
Điều này rất mâu thuẫn?
Yến Tam Hợp lắc đầu, nghĩ nhiều cũng vô ích, tra xét trước rồi nói sau.
“Mai Nương, cám ơn ngươi.”
“Cô nương cám ơn ta làm gì, ta chẳng qua chỉ là phụng mệnh làm việc.”
Phụng mệnh ai thì còn phải nói sao?
Không phải là nam tử tùy ý nghiêng người, tay chống đầu, trong mắt lộ vẻ phong lưu bên cạnh đây sao.
Yến Tam Hợp: “Bất Ngôn, tiễn Mai Nương giúp ta.”
“Vâng.” Lý Bất Ngôn đi tới, đưa tay đặt lên vai nàng: “Mai nương, lúc đón nàng cho ta xin lỗi, đi có hơi nhanh. Lúc tiễn nàng chúng ta chậm rãi đi thôi, tranh thủ giẫm chết mấy con kiến trên đường.”
“......”
Mai Nương nhìn bàn tay trên vai, chẳng biết vì sao trong cổ họng giống như bị nhét một cục bông, chẳng thế nói gì được.
......
Đâu chỉ Mai Nương như thế, cổ họng Yến Tam Hợp lúc này cũng nghẹn ngào.
Không nói đến cái chân bị thương này của nàng, muốn di chuyển nửa bước cũng khó, dù có đi lại nhanh nhẹn thì muốn đi vào mấy nơi như giáo phương ti, thì cũng phải có người mang theo mới vào được.
Mở miệng thì lại nợ người này một ân tình.
Không mở miệng thì chẳng lẽ để cho Lý Bất Ngôn xông vào sao?
Nàng liếc nhìn sang bên cạnh một cái, trong lòng tính toán làm sao để người này có thể chủ động giống như việc đưa quải trượng vậy?
Nhưng người này chỉ nhàn nhã uống trà, không hề có ý muốn chủ động.
Yến Tam Hợp im lặng một lát, quyết định mở miệng.
“Khụ khụ...” Cô hắng giọng, vừa định nói, khóe miệng Tạ Tri Phi lại nhếch lên, biểu cảm nửa cười nửa không.
“Cổ họng làm sao vậy? Nào, ta giúp ngươi đổi chén trà mới nhuận giọng.”
“Không cần, ta...”
“Ấy, sao ngươi lại đỏ mặt?” Tạ Tri Phi ngạc nhiên: “Nóng sao?”
Yến Tam Hợp: “...” Ta là sốt ruột.
“Ta lại quên mất, Yến cô nương nhà chúng ta là sợ nóng nhất.” Tạ Tri Phi ngẩng đầu: “Thang Viên, đi gọi Tạ tổng quản thêm mấy chậu nước đá đi.”
“Vâng, Tam gia.”
Thang Viên vừa đi, toàn bộ Tĩnh Tư Cư chỉ còn lại hai người, Yến Tam Hợp quyết định bất cứ giá nào, cứ vứt hết mặt mũi đi.
“Tạ Tri Phi, người có thể đến giáo phường ti...”
“Yến Tam Hợp.”
Tạ Tri Phi lại ngắt lời cô.
“Cây cần da, người cần mặt, Tam gia ta ở trong mắt người ngoài là một tên bùn loãng không trát được tường, nhưng căn bản thì vẫn rất chính trực, ngươi cảm thấy thế nào?”
Yến Tam Hợp: “...”
Nàng xem như đã nghe hiểu, người này còn đang để ý chuyện vừa rồi khi Mai Nương nhắc tới giáo phường ti, cô lập tức nghĩ đến hắn.
“Ừ, ta cũng cảm thấy rất chính trực!” Cô cắn răng.
“Chính trực thế nào?” Tạ Tri Phi cười rất không đứng đắn: “Chính trực ở chỗ người ở bên nhưng trong lòng không loạn sao?”
“Ừ, trong lòng không loạn.” Cô lại cắn răng.
“Không đúng!”
Tạ Tri Phi như khiêu khích: “Là nam nhân thì sao có thể không loạn được chứ?”
“Tam gia có định lực.” Nàng vẫn cắn răng như cũ.
“Có ư? Lời này ngay cả Tam gia nghe cũng không tin, ngươi tin sao?”
“Ta tin.” Cô lại cắn răng một lần nữa.
“Yến Tam Hợp, lỗ tai ngươi đỏ như vậy, là đang nói dối sao?”
“Tạ Tri Phi, ngươi có thôi không hả?” Yến Tam Hợp bị người này chọc điên: “Được thì làm, không thì ta đi tìm người khác.”
“Nhìn ngươi đi, nóng nảy gì thế, ta có nói không được sao?” Tạ Tri Phi nhìn vào mắt cô, vẻ mặt rất ấm ức.
“Đến nơi đó hỏi thăm nữ nhân đi giày thêu này, người ta còn tưởng rằng Tam gia có sở thích đặc biệt gì chứ?”
Yến Tam Hợp: “...”
“Hơn nữa.” Tạ Tri Phi rầm rầm rì rì: “Ta hi sinh sắc tướng là vì ai chứ, lại vì ai mà diễn kịch cơ chứ?”
Răng ta mài lâu như vậy, sao vẫn còn ngứa như vậy chứ?
Yến Tam Hợp hít sâu mấy hơi: “Tạ Tri Phi, ngươi còn nhớ chuyện ở khách điếm không, ngươi nợ ta một ân tình?”
“Chớ, chớ, nhân tình lớn như vậy sao có thể dùng ở việc này, quá lãng phí, ta vẫn nên tiếp tục thiếu nợ ngươi thôi.”
Tạ Tri Phi nhìn thẳng vào mắt cô: “Mấy lời hay ý đẹp, lúc nên nói thì phải nói, Yến Tam Hợp.”
Đáy mắt Yến Tam Hợp như muốn bốc lửa.
“...Không phải.” Tạ Tri Phi khàn giọng: “Muốn ngươi nói một tiếng 'Cảm ơn Thừa Vũ” khó thế sao?”
Bùm!
Lần này, lửa trong lòng Yến Tam Hợp cháy hết cả lên.