Tạ Tiểu Hoa vui vẻ chạy đến, lấy quải trượng trong tay ra đưa cho Yến Tam Hợp xem.
“Yến cô nương, cô nhìn xem chạm trổ và màu sắc này đi, đúng là hết chỗ chê mà.”
“Tạ tổng quản, ngươi đây là đang nguyền rủa ta què cả đời phải không?”
“Ta đâu có gan này!” Tạ tổng quản u oán nhìn Tam gia một cái: Tam gia ngươi nói đi, nồi này Tiểu Hoa đội có oan không?
“Không cần ngươi đội!” Tam gia nói tiếp: “Đồ này do ta tặng, chân này nửa tháng sau phải xuống tập đi lại thì mới khỏi nhanh được.”
Yến Tam Hợp sửng sốt.
Tam gia không đợi nàng mở miệng, còn nói: “Nếu thấy cảm động thì nghĩ xem tặng lại gì cho ta đi. Ta gần đây tiêu xài nhiều, thật sự không nghĩ ra, bạc cũng được.”
“Bất Ngôn.” Yến Tam Hợp: “Lấy tám trăm lượng bạc đưa cho Tam gia.”
“Ngươi tặng thật à?”
Lúc này, đến phiên Tạ Tri Phi há hốc mồm.
“Tam gia đã mở miệng rồi, đâu thể không tặng được.”
Yến Tam Hợp cầm quải trượng, đặt ở trong tay nhìn thử: “Không vì thứ này, cũng vì nhân mạch của Tam gia trong chuyện của Tĩnh Trần.”
Tạ Tri Phi nghe cô nói như vậy, hăng hái vươn tay: “Tám trăm lượng kia không đủ đâu, thêm chút nữa cho tròn đi!”
Yến Tam Hợp không chút suy nghĩ, đánh một cái vào lòng bàn tay hắn: “Ngươi mơ đi.”
Tạ Tri Phi: “...”
Tạ Tiểu Hoa: “...”
Yến Tam Hợp cũng bị hành động của bản thân làm cho giật mình.
Sao ta lại đánh vào lòng bàn tay hắn?
Ta bị bệnh à?
“Ừm...” Ánh mắt nàng lóe lên: “Ngại quá, Bất Ngôn mỗi lần đưa tay đòi bạc, ta đều đánh nàng, quen rồi.”
Lý Bất Ngôn bước ra khỏi ngưỡng cửa thì hơi dừng lại.
Tiểu thư quan tâm đến tiện bạc bao giờ sao?
Người nghĩ một người thông minh như Tam gia mà không nghe ra ngươi đang nói dối sao?
“Thì ra Yến cô nương tiếc à!” Đôi mắt Tạ Tri Phi lộ vẻ đắc ý: “Luyến tiếc thì đừng cho, Tam gia thỉnh thoảng làm một vụ mua bán lỗ vốn thế cũng thấy vui vẻ.”
Ta không vui.
Yến Tam Hợp ra hiệu với Lý Bất Ngôn, Lý Bất Ngôn đưa tờ ngân phiếu tám trăm lượng bạc qua: “Tiểu thư rất ít khi chủ động trả tiền, Tam gia cầm đi!”
Tạ Tri Phi coi như không nhìn thấy, đưa tay ra, đặt lên giường trúc của Yến Tam Hợp: “Muốn ta cầm cũng được, người đưa lòng bàn tay cho ta đánh một cái.”
Yến Tam Hợp đỏ bừng mặt: “...”
Đây là có thù tất báo sao?
Tạ Tiểu Hoa: “...”
Trời ơi, nương ơi, đây là thứ Tạ Tiểu Hoa con có thể xem sao?
Đúng lúc này, có gã sai vặt vội vàng đi vào trong viện: “Tam gia, bên ngoài có một người tên Mai Nương đến, nói muốn gặp ngài.”
Tạ Tri Phi thu lại vẻ vui đùa: “Cô ấy có nói chuyện gì không?”
“Cô ấy nói đôi giày thêu kia, cô ấy đã nhìn thấy ở nơi khác.”
“Nhanh, mau mời vào!” Nét đỏ ửng trên mặt Yến Tam Hợp lập tức biến mất, vội la lên: “Bất Ngôn, người đích thân đi mời.”
......
Mai Nương bị Lý Bất Ngôn kéo vào Tĩnh Tư Cư.
“Cô nương à, không thể đi chậm một chút sao, tim muốn nhảy ra ngoài rồi này.” Vừa nói, cô vừa vỗ về bộ ngực to lớn của mình: “Xương cốt người ta già cỗi, sao so sánh được với người trẻ tuổi các ngươi.”
Yến Tam Hợp chỉ vào cái ghế trước mặt: “Mai nương, mau ngồi đi; Thang Viên, rót trà; Bất Ngôn, lấy giày thêu ra; Tạ tổng quản, ngươi đi làm việc của ngươi đi.”
“Vâng!”
Tạ tổng quản đi một bước quay đầu lại ba lần, ánh mắt đều dừng ở trên ngực Mai Nương: Chậc, lớn ghê! Cũng không biết sờ lên thì thế nào!
Cửa kẹt một tiếng đóng lại.
Mai Nương uống xong hai chung trà, chỉ vào giày thêu: “Yến cô nương, có thể cho ta xem lại giày thêu này không?”
“Xem thoải mái.”
Mai Nương cầm lên, lật qua lật lại nhìn vài lần rồi nói: “Ta trở về càng nghĩ càng cảm thấy giày này nhìn quen mắt, chỉ là vẫn mãi không nhớ ra từng thấy ở đâu.”
Yến Tam Hợp thấy nàng nói không đầu không đuôi: “Mai nương, ngươi nói rõ ràng một chút.”
“Trước kia ta cũng có một đôi thế này.” Mai Nương: “Cô nương không hay để ý cách ăn mặc, cho nên không biết hình vẽ trên giày thêu này rất cầu kỳ.”
“Ý ngươi là sao?”
“Nói chung, trên mặt giày thêu có những hình vẽ may mắn như sen sinh quý tử, sầu riêng nở bách tử, song điệp luyến hoa, long phi phượng vũ.”
Mai Nương đặt giày thêu vào tay Yến Tam Hợp: “Cô nương nhìn kỹ hình vẽ trên mặt giày đi, có thể nhìn ra là cái gì không?”
“Một gốc Tịnh Đế Liên nở rộ trong ao.” Mai Nương gật gật đầu: “Chúng ta đi vào sương phòng, cô nương kéo rèm lên, sau đó đốt đèn, đốt thêm vài ngọn.”
“Bất Ngôn!”
“Đến ngay!”
Mọi người lập tức hành động, nhanh chóng đi vào sương phòng, kéo rèm lên rồi đốt đèn.
Mai Nương đặt giày thêu ở dưới đèn: “Cô nương nhìn chỗ này đi, thấy gì nào?”
Yến Tam Hợp chấn động: “Trong hồ nước này lại có một vầng trăng tròn phản chiếu trong nước.”
“Để ta xem.”
Tạ Tri Phi cầm lấy giày thêu: “Ơ, đúng là vậy.”
“Mai Nương, sao làm được như vậy?”
“Chỉ thêu không giống nhau.” Mai Nương: “Loại thêu này nhất định phải nhìn dưới đèn, mới có thể nhìn thấy, ngày đó ta sơ suất, tuy rằng cũng ở dưới đèn, nhưng không nhìn kỹ như vậy.”
Yến Tam Hợp: “Mai nương, ngươi nói ngươi cũng có một đôi giày như vậy sao?”
“Vâng.” Mai Nương thở dài: “Khi đó ta mãi nghĩ làm sao để mời được người đến, nhìn thấy vật hiếm lạ như vậy, nên bản thân cũng nghĩ cách làm một đôi.”
Lời này lại không đầu không đuôi, Yến Tam Hợp nghe mà như lọt vào trong sương mù.
Tạ Tri Phi thấy nàng nhíu mày, vội ho khan một tiếng: “Mai nương trước đây là người đứng đầu Lệ Xuân viện.”
Lệ Xuân viện?
Câu lan?
Hang đêm xuân của nam nhân?
Không khí đột nhiên ngưng lại.
Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn liếc nhau, không biết phải nói gì cho phải.
Mai Nương lại cúi đầu mỉm cười: “Xin lỗi Tam gia, ta làm Yến cô nương kinh ngạc rồi.”
“Đừng nói như vậy!” Yến Tam Hợp đứng trước Tạ Tri Phi nói.
“Trên đời này không có cô nương nào bằng lòng đến nơi đó, đều có nỗi khổ thôi. Là ta nên nói xin lỗi, làm cho ngươi phải nhớ đến chuyện trước kia.”
Mai Nương ngẩn ra, lẳng lặng nhìn Yến Tam Hợp một hồi, lại cười nói: “Haiz, gì mà trước kia bây giờ, ta đã quên sạch rồi, nếu không thì sao phải mấy ngày mới nghĩ đến chuyện giày thêu kia.”
Yến Tam Hợp vươn tay, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Mai Nương: “Vậy chúng ta nói về chuyện giày thêu đi.”
Một luồng khí lạnh thấm vào dưới da.
Trong lòng Mai Nương chợt có cảm xúc khác thường, không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy ấm áp.
“Cô nương cũng biết, ở nơi như Lệ Xuân viện, những tiểu nương tử tuổi trẻ, dung nhan đẹp, dáng người xinh đẹp là nhiều nhất. Ta tuy là người đứng đầu, nhưng hoa không phải lúc nào cũng tươi, rồi cũng phải đến lúc tuổi già sắc suy thôi. Người già đi, da lỏng, thịt cũng lỏng, sẽ không được nam nhân chào đón.”
Mai Nương ngoài miệng nói quên sạch rồi, nhưng thần sắc vẫn dần trở nên ảm đạm.
“Nhưng ở lâu nơi cao thì chẳng muốn xuống bên dưới, cho nên ta bèn nghĩ đủ cách. Thực ra chỉ là đổi mới một chút phong cách ăn mặc.”
“Có một ngày, ta nghe có vị khách nói, có một tiểu nương tử ở giáo phường ti ban đêm mang loại giày thêu này, khiến cho nam nhân vui vẻ, ta bèn bảo tỳ nữ đi hỏi thăm xem chuyện gì.
“Chờ đã!”
“Chờ đã!”
Yến Tam Hợp và Tạ Tri Phi đồng thời kêu lên.
Hai người nhìn nhau, Yến Tam Hợp nói: “Ý của ngươi là, người mang giày này, là tiểu nương tử của giáo phường ti sao?”