Xếp hàng hết thời gian uống một chung trà, mới đến lượt Chu Thanh.
Chu Thanh lấy lệnh bài đưa qua.
Thị vệ vừa nhìn thấy lệnh bài, thì liếc nhìn về phía đám người Tạ Tri Phi, hỏi: “Hai vị đại nhân đã đặt chỗ chưa?”
Chu Thanh lắc đầu.
Vẻ mặt Thị vệ có lỗi: “Hôm nay tuyển hoa khôi, các phòng bao trong lầu đều đã ngồi kín rồi, chỉ còn chỗ trống ở bàn trước sân khấu, không biết hai vị đại nhân...”
Tạ Tri Phi thính tai, quát một câu với thị vệ: “Không thành vấn đề.”
Người càng đông, mấy người bọn hắn càng tiện hành động.
Trời giúp ta và Tam Hợp rồi!
Một hàng người được tỳ nữ dẫn đầu tiến vào trong. Lý Bất Ngôn vừa nhìn vừa kinh ngạc.
Từ ngoài nhìn vào, hai cánh cửa son của giáo phường ti có vẻ không bắt mắt, trước cửa chỉ treo nhiều đèn lồng đỏ, hương thơm bên trong thoang thoảng bay ra.
Nhưng đi vào bên trong, chưa nói đến đình đài lầu các, thiên động độc đáo, chỉ kể đến gạch ngọc xanh trắng lát đường, thảm đỏ trải dài hai bên và những chiếc đèn cung đình tinh xảo thì đã đủ... Xa hoa lộng lẫy rồi!
Chớp mắt đã đến trước một tiểu lâu lộng lẫy.
Tòa lầu có ba tầng, bên trong tràn ngập tiếng cười đùa, thi thoảng xen lẫn vài lời thô tục khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Tỳ nữ dẫn bọn hắn đi vòng ra sau lầu, đập vào mắt là một sân khấu khổng lồ, phía trước sân khấu và hậu trường treo các tấm rèm tơ lụa giao tiêu*.
*Giao tiêu: chất liệu từ da cá mập trong truyền thuyết
Các vũ công nhảy múa trên sân khấu, các nhạc công chơi ở hậu trường.
Đối diện với sân khấu là hơn chục chiếc bàn bát tiên hầu như đã được ngồi kín, ngồi đó đều là những thư sinh đang hùng hồn đàm luận.
Tỳ nữ thướt tha đi đi lại lại bưng trà, rót rượu, hết sức náo nhiệt.
Tạ Tri Phi chọn một chiếc bàn không bắt mắt nhất, kéo Bùi Tiếu ngồi xuống.
Lý Bất Ngôn, Chu Thanh, Hoàng Kỳ ba người đứng phía sau.
Thân phận hôm nay của Lý Bất Ngôn là thị vệ thân cận của Tam gia, nàng phải bó ngực và dán ria mép.
Nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra nàng là nữ cải trang nam.
Lý Bất Ngôn quay đầu nhìn một màn náo nhiệt này, hết sức tò mò, đi đến phía sau Tam gia thấp tiếng hỏi.
“Tam gia mau nói xem hoa khôi sẽ tuyển như nào.”
Tạ Tri Phi quay đầu nhìn nàng một cái, không thèm đếm xỉa.
Trên bàn có hai người lại cứ hỏi hắn, đã giải thích bao nhiêu lần rồi, mấy nơi như này hắn không hay đến, có đến cũng chỉ gặp dịp mua vui mà thôi.
Bị điếc chắc?
“Có ba vòng. Vòng một thi múa, vòng hai đấu đàn, vòng ba tỷ thơ.”
Tiểu Bùi gia từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ nào có nhiều kiên nhẫn như vậy, vì câu “cảm ơn” đó nên nhìn Lý Bất Ngôn thấy thiện cảm hơn rất nhiều.
“Tất cả khách của giáo phường ti đều có một phiếu bầu, cô nương nào được nhiều phiếu nhất sẽ trở thành hoa khôi.
“Thành hoa khôi rồi thì sao?”
“Thì chuyển sang hoa khôi chọn khách.”
Lý Bất Ngôn lại tò mò: “Hoa khôi chọn khách như thế nào?”
Tiểu Bùi gia: “Tất cả khách đến cạnh tranh công bằng, không bàn đến vàng bạc hay quyền cao chức trọng, chỉ bàn luận hoa tiền nguyệt hạ*.”
*Hoa tiền nguyệt hạ: trước kia chỉ nơi giải trí và nghỉ ngơi, sau được dùng để chỉ nơi nam nữ hẹn hò.
Lý Bất Ngôn: “Hoa tiền nguyệt hạ thì thi gì?”
“Đối thơ.”
Tiểu Bùi gia vừa nhắc đến hai chữ này cảm thấy thật buốt răng.
Con bà nó, sao không thi kinh Kim Cang các kiểu, nếu vậy thì khắp thành Tứ Cửu này làm gì có ai là đối thủ của tiểu Bùi gia hắn.
“Thơ của ai lọt vào mắt xanh của hoa khôi, hoa khôi sẽ dẫn người đó vào phòng, phòng đó không phải là phòng bình thường, mà được xây trên mặt nước, phải đi thuyền mới tới.”
“Tên tốt số đó sẽ được hưởng trọn đêm xuân trên nước.”
Lý Bất Ngôn trên mặt cảm thán: “Chậc, thú vui cũng thật tao nhã.”
“Còn có cái tao nhã hơn nữa kìa.” Tiểu Bùi gia: “Hai người vào trong phòng, phẩm trà, bình thơ, đàm luận ước mơ cuộc đời, nếu hoa khôi không hài lòng với khách, còn có thể dâng trà tiễn khách.”
“Chắc chắn là khách xấu như heo, không hợp mắt rồi.”
Lý Bất Ngôn liếc Tạ Tri Phi: “Chẳng giống như Tam gia anh tuấn của chúng ta, hoa khôi gì cũng bằng lòng thôi!”
Tam gia phớt lờ ngươi.
Tam gia nhìn ngươi một cái, thì coi như tam gia thua!
Tạ Tri Phi nhướng mày nhìn Chu Thanh và Hoàng Kỳ ở phía sau.
Chu Thanh, Hoàng Kỳ nhận lệnh của Tam gia, im lặng rời đi.
Manh mối hiện tại có được, một là chữ viết sấu kim thể, hai là đôi giày thêu hoa mặt trăng, liệu có thể dựa vào hai thứ này để tìm ra thân phận của Tĩnh Trần hay không.
Người trẻ bỏ qua, Tam gia đã nói, phải tìm người tuổi cao một chút, phải tốn nhiều bạc cũng không sao.
Nhưng ngay khi quay lại trước tiểu lâu, Chu Thanh và Hoàng Kỳ vừa ngẩng đầu lên đã da đầu tê rần.
Cách đó vài trượng, có một người nhướng mày, nhếch mép cười khinh bỉ, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ.
Đại gia?
Ngài ấy sao cũng đến sao?
Tạ Nhi Lập thì thầm vài câu với mấy vị đồng liêu phía sau, đợi họ đi vào trong lầu, mới nghiêm mặt hỏi: “Người đâu?”
“Ta dẫn đại gia đi.” Chu Thanh ném cho Hoàng Kỳ một ánh mắt “Ngươi ở đây đợi ta”, rồi mau chóng lên trước dẫn đường.
Trên bàn.
Tam gia vừa muốn gác hai chân lên, thì đột nhiên trước mặt xuất hiện bóng người, vừa ngẩng đầu lên, đã sợ đến mức vội vàng đặt chân xuống.
Mắt Bùi Tiếu giật không ngừng, nhịn lúc lâu mới nói: “Đại ca, trùng hợp quá!”
“Trùng hợp thật!”
Mỗi năm giáo phường ti tuyển hoa khôi, Hàn Lâm Viện đều cử người đến, vừa để khích lệ cho giáo phường ti, vừa để xem trình độ của hoa khôi giới này như thế nào.
Không ngờ có thể gặp bọn lão tam ở đây.
Tạ Nhi Lập vén áo ngồi xuống, quét nhìn người phía sau lão tam, cảm thấy người này có hơi quen mắt.
Nhìn kỹ hơn, thì máu huyết muốn xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Hóa ra là nha hoàn Lý Bất Ngôn.
Tạ Nhi Lập nghiến răng, ánh mắt găm trên người lão tam như con dao khoét ra một lỗ.
Tạ lão tam nào có xấu hổ, coi như không có chuyện gì nhìn đại ca nở nụ cười vô hại: “Đại tẩu có biết không?”
Súc vật!
Còn đâm ca ca mình một đao!
Tạ Nhi Lập tức giận đứng dậy, vung tay áo bỏ đi.
Lão tam và Minh Đình rất ít khi đến những nơi này, hôm nay tới đây, còn mang theo một Lý Bất Ngôn cải nam trang...
Tám chín phần là giúp Yến cô nương điều tra chuyện của ni cô am Thủy Nguyệt.
Thôi bỏ đi, tốt nhất không quan tâm.
Ai ngờ hắn vừa đi được hai bước, đã thấy vài trượng bên ngoài lầu, Hoàng Kỳ rầu rĩ dẫn một người tới.
Ba người trên bàn nhìn động tác khựng lại của Tạ lão đại, đồng loạt nhìn theo ánh mắt của hắn.
Tam gia: “...” Sao hắn lại tới đây?
Tiểu Bùi gia: “...” Con bà nó có phải hôm nay ra ngoài không xem giờ hoàng đạo sao?
Lý Bất Ngôn: “...” Ba huynh đệ cùng đến câu lan nghe khúc, chà chà, đủ bộ luôn!
Tạ Bất Hoặc tiến lại gần, khẽ gật đầu với Tạ Nhi Lập.
“Đại ca, ta đi cùng với thế tử Vũ An Hầu tới, không ngờ lại gặp Hoàng Kỳ trước cửa, đoán rằng tiểu Bùi gia cũng ở đây nên đi qua chào hỏi.”
Tất cả đều được giải thích rõ ràng trong một câu, không hề loạn.
Thế tử Vũ An Hầu tên gọi là Hách Vân, tự Ôn Ngọc, nhỏ hơn Tạ Bất Hoặc hai tuổi. Bảy năm trước, hai người kết bạn vì một cái nghiên mực, quan hệ luôn rất tốt.
“Tam đệ cũng ở đây à!”
Ánh mắt Tạ Bất Hoặc liếc sang Lý Bất Ngôn, hơi dừng lại, thở dài đầy ẩn ý.
“Nơi này hôm nay náo nhiệt thật!”
***Xin được flex một chút chị yểng của em, chị em dịch quá xịn xò bá cháy luôn...