Chương 9
Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
“Đám đồ đó thì có gì mà khó cơ chứ, bây giờ đầy chỗ có bán mà. Một trăm triệu minh tệ thì cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền thật, giờ người ta còn có cả mấy tờ tiền loại mệnh giá mười triệu ấy chứ, vài nghìn là mua được một xấp!”
Tống Mang im lặng.
Số minh tệ đó hoàn toàn không hợp chuẩn của Ngân hàng Thiên Địa, nếu như mà đốt rồi thì cũng là vô dụng mà thôi.
Điều quan trọng nhất chính là… hiện giờ đã không thể đốt minh tệ được nữa.
Cô gái kia chẳng thèm để tâm đến lời nói của Tống Mang, chỉ cúi xuống nói chuyện với bà lão:
“Bà ơi, cháu đảm bảo với bà là cháu sẽ đốt cho bà cái đồ còn tốt hơn nhiều. Bà giúp cháu ra ngoài trước đi ạ!”
Gương mặt bà lão hiện rõ vẻ hài lòng.
“Các cháu đều là những đứa trẻ hiếu thuận.”
Nói xong, ánh mắt bà dừng lại trên hai người chưa hứa hẹn gì với bà ta là: Tống Văn Kỳ và chàng trai trẻ nãy giờ vẫn giữ im lặng từ đầu.
Tống Văn Kỳ mở lời trước.
“Cháu sẽ đốt thêm cho bà năm trăm đồng minh tệ.”
Chàng trai kia nghĩ ngợi một lúc rồi mới lên tiếng:
“Cháu sẽ đốt cho bà tất cả số minh tệ mà cháu có.”
Vừa dứt lời, một làn khói nhang nhẹ nhàng lan ra, mùi hương quen thuộc của hương trầm cũng theo đó dậy lên.
Mọi người đều bắt đầu cảm thấy choáng váng, khung cảnh xung quanh nhanh chóng bị sương mù dày đặc bao phủ.
Đến khi tầm nhìn dần trở nên rõ lại, thì họ phát hiện ra mình đã quay trở về căn hộ mà họ đã thuê ban đầu.
Trong đầu mỗi người cùng lúc vang lên một giọng nói lạnh lùng.
[Chúc mừng người chơi đã vượt qua phó bản một sao: Hoàn thành tang lễ cho bà ngoại. Người chơi thông quan nhận được phần thưởng bao gồm: tượng thần Thanh Vũ và 50 đồng minh tệ.]
Lúc này, Tống Văn Kỳ mới nhận ra, số minh tệ mà bà đã dùng trong phó bản chính là số tiền trong tài khoản ngân hàng của mình. Chỉ cần nghĩ đến, tiền trong thẻ sẽ tự động chuyển hóa thành mấy tờ tiền minh tệ.
Bà nhìn mấy tờ minh tệ hiện lên trong tay mà xót ruột không thôi.
“Thông quan mà chỉ được có năm mươi tệ à? Mẹ đã đưa cho bà lão tận năm trăm minh tệ trong phó bản, còn phải đốt thêm năm trăm minh tệ nữa ở ngoài đời. Gộp lại là cũng mất cả ngàn rồi đấy, lỗ thấy rõ luôn!”
Bà lẩm bẩm thêm một lát rồi mới quay sang hỏi Tống Mang:
“Tiểu Mang, mình thông quan rồi, năm trăm còn lại khỏi đốt luôn được không con?”
“Không được.”
Tống Mang trả lời rất chắc chắn.
“Mẹ đã hứa với quỷ dị trong phó bản, giữa mẹ và nó sẽ sinh ra một sợi dây liên kết đặc biệt. Nếu như mẹ không chịu thực hiện lời hứa, thì mẹ nhất định sẽ phải trả một cái giá cực kì đắt.”
Cô ngừng một chút, rồi mới nói thêm:
“Nếu như đã vào trong phó bản rồi, thì tốt nhất chính là đừng có hứa điều gì mà mình không thể làm được.”
Tống Mang cúi đầu nhìn vào tay mình. Trong lòng bàn tay có một tờ giấy ghi tên và sinh thần bát tự của bà lão, bên cạnh là một bức tượng ngọc hình thần Thanh Vũ( ê tác giả ghi vậy nha, chứ không phải tui dịch sai tên thần đâu à!).
Bức tượng đó…
Cô nhìn một lúc, ánh mắt tối lại, rồi mới đưa tay cất nó vào không gian chứa đồ.
Sau đó, Tống Mang lấy ra một bộ tang phục và một hình nhân bằng giấy, miệng thì thầm tên và sinh bát tự của bà lão, rồi mới đem đốt tất cả.
Thấy vậy, Tống Văn Kỳ cũng lập tức làm theo cô. Chỉ cần nghĩ đến, năm tờ minh tệ mệnh giá một trăm đồng liền hiện lên trong tay.
Bà cẩn thận đốt hết theo lời Tống Mang căn dặn.
Bất chợt, trước mặt Tống Mang xuất hiện một tấm thẻ màu đen. Trên thẻ có hình một cây kim thêu.
[Chúc mừng người chơi nhận được quà tặng từ ác quỷ: Thẻ quỷ “Kim thêu của bà”. Cấp độ: Ác quỷ – thẻ sử dụng một lần.
Hiệu lực với cả con người lẫn quỷ vật.
Công dụng: Kim thêu có thể đâm vào cơ thể đối phương và nó sẽ phát nổ sau mười giây.]
Tống Mang đưa tay chạm vào tấm thẻ, lập tức tấm thẻ biến mất trong không trung. Nhưng chỉ cần cô nghĩ tới nó, thì tấm thẻ ấy sẽ lại hiện ra trong tay.
Tống Văn Kỳ thấy động tác đó, tò mò hỏi:
“Cái này dùng làm gì vậy con?”
“Đây là phần thưởng khi vượt qua phó bản. Mỗi người chơi đều có thể nhận được các loại thẻ quỷ khác nhau. Nó là công cụ giúp con người có được sức mạnh để chống lại quỷ dị.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình rồi mới giải thích tiếp.
“Thẻ quỷ chia thành nhiều cấp bậc: Ác quỷ, Lệ quỷ, Sát quỷ, La Sát, Quỷ Tướng và Quỷ Vương. Bà lão trong phó bản vừa rồi hẳn là một ác quỷ, nên tặng con thẻ cấp Ác quỷ.”
Tống Văn Kỳ thở dài:
“Thế sao mẹ lại không có cái gì hết? Mẹ cho bà ta những một ngàn minh tệ mà, chẳng lẽ không đủ để bà ta có thể tặng cho mẹ một tấm thẻ à?”
Tống Mang suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Có lẽ liên quan đến cách thông quan. Bà ấy có vẻ thích mấy thứ con đốt hơn là việc mẹ cho hơn tiền.”
“Ừm… nghe có vẻ cũng hợp lý.”
Tống Văn Kỳ không thắc mắc gì thêm nữa. Dù sao con gái nhận được cũng vẫn tốt hơn là người khác nhận được.
Tống Mang nhìn vào tấm thẻ trong tay, khẽ nhíu mày.
“Chỉ tiếc là đồ dùng một lần… Nhưng nếu dùng ứng dụng Quỷ Dị, mình có thể dùng minh tệ để mua được thẻ vĩnh viễn. Không biết bây giờ trên app đã có chưa.”
Cô lấy điện thoại ra kiểm tra. Ngay trên màn hình chính, một biểu tượng app màu đen hiện lên, ở giữa là một chữ “Quỷ” đỏ chót rợn người.