Quỷ Dị Buông Xuống Ta Ngồi Ôm Tỷ Vạn Minh Tệ Phong Thần

Chương 10

Trước Sau

break

Chương 10

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Tống Mang gãi gãi đầu, trong lòng có chút khó hiểu.

“Lạ thật… sao con nhớ rõ là trước kia làm gì mà có mấy cái trang quay thưởng này ta?”

Cô bấm vào xem thử.

Mỗi lượt quay mất một trăm minh tệ, nhưng trang này lại không nói rõ sẽ quay ra được món gì.

Dù sao cũng chỉ mất có một trăm minh tệ, mà hiện giờ Tống Mang đâu có thiếu tiền. Cô chẳng có chút do dự gì, mà bấm luôn vào nút quay ngay một lượt.

[Chúc mừng bạn đã nhận được một tấm thẻ “Quỷ Bài cấp Diêm Vương”. Xin vui lòng vào kiểm tra kho đồ của bạn.]

Màn hình điện thoại đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng vàng chói mắt. Một tấm thẻ  bài màu vàng trôi nổi lơ lửng ngay trước mặt cô.

Tống Mang ngơ ngác nhìn:

“Gì vậy…?”

Quỷ Bài cấp Diêm Vương á?

Kiếp trước cô chưa từng nghe qua món đồ này luôn.

Tống Mang đưa tay lên chạm nhẹ vào tấm thẻ bài. Ngay khi thẻ bài vừa được cô hấp thu, trong đầu cô lập tức hiện lên mô tả chức năng của tấm thẻ.

[Quỷ Bài: Chúng Quỷ Thần Phục
Cấp độ: Diêm Vương
Hiệu ứng 1: Trấn nhiếp
Giải thích: Tất cả quỷ dị xung quanh sẽ bị khí tức Diêm Vương của bạn trấn áp, quỳ xuống thần phục trong vòng 3 giây.]

Tống Mang đơ mặt:

“Cái gì vậy trời…?”

Chỉ trấn áp được có ba giây vậy mà cũng dám tự xưng là cấp Diêm Vương? Một cây kim thêu của bà ngoại chắc còn hữu dụng hơn cái tấm thẻ bài quỷ quái này.

Cô chán nản thở dài.

“Biết ngay mà, của rẻ thì không bao giờ là hàng xịn được. Một trăm minh tệ thì đúng là chẳng thể trông mong gì, không quay được thứ gì ngon lành. Con cũng chưa từng nghe tới cái loại thẻ bài Diêm Vương này, có khi là hàng tự chế của cái app ngân hàng luôn rồi.”

Cảm giác như cô vừa mới vứt mất một trăm đồng vậy.

Tống Mang quay lại nhìn điện thoại. Ngay khoảnh khắc đó, trang quay thưởng trong app đột ngột biến mất không dấu vết.

Cô trợn mắt:

“Không phải chứ… quay xong một lượt xong biến luôn à? Chơi gì mà kỳ vậy?”

Tống Mang ôm đầu ngồi ủ rũ một lúc lâu.

Lúc cô nhìn lại đồng hồ, thì cũng đã hơn bốn giờ sáng. Cô không nghĩ thêm nữa, kéo chăn đi ngủ.

Tuy bên Tống Mang không xảy ra chuyện gì kỳ lạ, nhưng bên ngoài cửa sổ suốt đêm vẫn văng vẳng tiếng gào khóc và la hét của con người, khiến cô không thể ngủ yên.

Cô cứ chợp mắt được một lát lại bị đánh thức bởi tiếng động.

Bầu trời dần sáng. Những quỷ dị lang thang ngoài phố cũng lần lượt biến mất. Nhưng từng lớp sương xám kỳ lạ lại bắt đầu tràn ra khắp nơi. Những nơi bị bao phủ bởi sương mù thì vẫn chìm trong bóng tối, mà phạm vi của nó vẫn còn đang không ngừng mở rộng.

Tống Mang đang nằm ngủ mơ màng, thì cô chợt nghe tiếng cãi vã quen thuộc vọng từ bên cạnh sang. Nghe qua thì giống giọng cặp đôi sống ở căn hộ bên cạnh.

“A Bình, đám quỷ ngoài kia đã biến mất rồi. Có khi nào trời sáng thì mọi chuyện sẽ quay về bình thường không?”

“Chưa biết. Sáng nay anh chạy khắp mấy tiệm tang lễ mà tiệm nào cũng đóng cửa. Không mua được đồ gì để đốt cho bà già đó hết.”

“Đúng đó, lạ thiệt luôn. Em còn cạy cả cửa một tiệm tang lễ, định vô trộm ít minh tệ để đốt cho bả, vậy mà trong tiệm trống trơn chẳng có gì luôn.”

“Giờ thì biết làm sao, không có đồ thì không đốt được. Nhưng thôi kệ, dù sao bọn mình cũng thoát khỏi phó bản rồi, có đốt hay không chắc cũng không sao.”

“Ờ ha, anh cũng nghĩ vậy. Theo kinh nghiệm đọc truyện của anh thì mấy kiểu quỷ dị bị nhốt trong phó bản là không thể ra ngoài được đâu, chúng ta không cần phải lo.”

“Hệ thống cũng bảo bọn mình đã vượt ải mà, chắc chắn là sống sót rồi.”

Tống Mang mệt mỏi mở mắt ra, lầm bầm trong miệng:

“Căn nhà này cách âm tệ thiệt… nói chuyện nhỏ một chút không được à, đang ngủ mà cũng không yên. Phiền chết đi được.”

Nói xong, không còn tiếng nào vọng tới nữa. Tống Mang trở mình, định ngủ tiếp.

Nhưng chưa kịp nhắm mắt, trong đầu cô lại vang lên một tiếng hét chói tai, kèm theo đó là tiếng khóc lóc đau đớn của một cô gái.

“Á!!! A Bình… hu hu hu… A Bình, anh đừng chết mà… đừng bỏ em lại… có ai không?  cứu chồng tôi với!!!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc