Chương 11
Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Tống Mang giật mình mở choàng mắt. Tiếng khóc và tiếng kêu gào thét bên tai bỗng chốc biến mất. Thế giới trở nên yên tĩnh.
Nhưng lại quá mức yên tĩnh.
Không có lấy một tiếng động thừa thãi nào quanh cô. Tống Mang quay đầu nhìn sang bên giường. Chỗ bên kia vốn là nơi Tống Văn Kỳ nằm ngủ tối qua, giờ đã không còn ai. Trong phòng ngủ, chỉ còn lại một mình cô.
“Mẹ!”
Cô vội vàng bật dậy đi khắp nhà tìm người. Phòng ngủ, phòng tắm, bếp, phòng khách… chẳng nơi nào có bóng dáng của Tống Văn Kỳ. Tống Mang gọi tên bà mấy lần, nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
“Không ở nhà? Chẳng lẽ ra ngoài rồi?”
Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài. Một giọng nam vọng vào:
“Xin hỏi có phải Tống tiểu thư ở đây không ạ? Đồ ăn đã được giao đến rồi đây.”
Tống Mang nghĩ ngợi trong chốc lát, lấy điện thoại nhắn tin cho Tống Văn Kỳ, hỏi bà đã đi đâu và có phải bà là người đã đặt món không.
Bà nhanh chóng trả lời: [Mẹ có đặt một tô bún bò.]
Nhận được xác nhận, cô mới yên tâm mở cửa.
“Của tôi.”
Cô vừa định đưa tay nhận lấy hộp đồ ăn, thì người giao hàng bất ngờ dùng lực đẩy mạnh cửa, bước vào trong nhà.
Nhưng hắn ta chỉ đi vài bước rồi dừng lại, tay nâng một chiếc hộp giữ nhiệt màu vàng.
“Tống tiểu thư, đồ ăn của cô đang nằm trong hộp này. Tôi không được phép chạm vào, phiền cô tự tới lấy.”
Tống Mang cúi xuống, đưa tay định mở hộp. Nhưng ngay khoảnh khắc tay cô vừa chạm vào, hộp giữ nhiệt bỗng nhiên rơi xuống đất.
Tô bún bò bên trong đổ tràn ra sàn, nước dùng văng tung tóe.
“Anh…”
Cô ngẩng đầu, vừa định lên tiếng, thì phát hiện khuôn mặt người giao hàng trước mặt đang không ngừng rách toạc ra từng vết máu dài như bị dao chém. Máu tươi tuôn xối xả, khuôn mặt nhanh chóng trở nên méo mó và tan nát.
Phịch! Một tiếng nặng nề vang lên.
Đầu của người giao hàng rơi thẳng xuống sàn. Tay chân hắn ta cũng đứt lìa, thân mình ngã nhào xuống đất. Cái đầu bê bết máu trừng trừng nhìn chằm chằm về phía cô, từ trong miệng hắn ta phát ra tiếng nói quen thuộc:
“Con khốn… là mày! Chính mày đã hại chết bọn tao!”
Tống Mang lập tức nhận ra giọng nói đó.
Là Trần Bình.
Chính là Trần Bình sống ở căn hộ sát vách với cô nhà cô, đây là một trong hai người của cặp đôi trẻ hàng xóm.
Tống Mang chợt nhớ lại, khi cô còn mơ màng trong giấc ngủ đêm qua, cô đã lờ mờ nghe thấy tiếng gì đó. Gương mặt cô khẽ biến sắc.
Như vậy có lẽ họ đã chết?
Chắc là do đêm qua sau khi thoát khỏi phó bản, hai người họ không chịu đốt đồ cúng cho bà lão kia nên đã bị giết. Quái vật trong phó bản đúng là không thể rời khỏi đó. Nhưng mà chỉ cần có ai đó vô tình thiết lập kết nối với quỷ dị, thì nó hoàn toàn có thể bước ra ngoài để đi tìm người!
Nhưng… chuyện đó thì có liên quan gì đến cô? Chính họ đã hứa hẹn với bà lão mà không thực hiện. Cái chết là do họ tự chuốc lấy!
Tại sao Trần Bình lại tìm đến cô?
Chưa kịp nghĩ rõ, Tống Mang bỗng cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo từ sau lưng phả đến. Ngay sau đó, cổ cô bị bóp chặt lại.
Một sức mạnh ghì lấy cổ từ phía sau, nhấc cả người cô lên khỏi mặt đất.
“Mày thấy chết mà không cứu, là chính mày đã hại bọn tao phải chết. Cho nên mày cũng phải chết theo bọn tao!”
Tống Mang cố gắng mở miệng:
“Tôi… tôi cũng đã nhắc nhở rồi. Chính hai người đã tự hứa với bà ấy nhưng rồi không làm…”
“Ha, mày còn nói được à? Vậy thì mày xuống địa ngục đi!”
Trần Bình chẳng hề có ý định nghe cô giải thích. Tống Mang giơ tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một xấp minh tệ.
“Thả tôi ra... những tờ tiền này đều là cho anh.”
Cảm giác nghẹt thở mỗi lúc một rõ rệt. Tống Mang vùng vẫy, dùng tay đập vào thứ đang siết cổ mình, giọng gấp gáp:
“Ở đây có mười nghìn minh tệ. Anh thả tôi ra đi! Nếu không đủ, tôi đưa thêm mười nghìn nữa!”
Cuối cùng, bàn tay đang siết cổ cô cũng buông ra.
Trần Bình cướp lấy xấp minh tệ, ném cô xuống đất. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng:
“Tại sao tài khoản của mày lại có nhiều minh tệ như vậy, còn bọn tao thì chẳng có gì?”
“Khụ… khụ khụ...”
Tống Mang nằm trên sàn, ôm cổ thở dốc.
“Tôi thường xuyên đốt minh tệ cho tổ tiên. Là ông bà tổ tiên cho đấy.”
Trong mắt Trần Bình hiện lên một tia tham lam.
“Tổ tiên đã cho mày bao nhiêu? Trong tài khoản mày còn lại bao nhiêu nữa?”
Tống Mang ngập ngừng trong giây lát rồi đáp:
“Còn… mười vạn.”
“Đưa hết đây! Tất cả!”