Chương 12
Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Tống Mang ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người mờ nhòe màu đỏ đang bay lơ lửng giữa không trung.
Trên mặt và người của Trần Bình chi chít những vết máu loang lổ, trông như vừa chết trong cảnh tượng vô cùng thê thảm. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ hưng phấn và tham lam đến mức rợn người.
“Tiền nhiều như vậy… giàu to rồi! Đưa đây, toàn bộ! Nếu như mày không đưa thì tao sẽ ăn thịt mày!”
Nói đến đây, Trần Bình bật cười khe khẽ, giọng điệu còn mang theo vẻ bệnh hoạn:
“Người sống ngon lắm đó… nếu không phải vì mày có tiền, tao đã xơi tái mày từ lâu rồi.”
Nghe đến câu này, Tống Mang lập tức hiểu ra. Hồn phách của Trần Bình sau khi chết đã bị ô nhiễm nặng nề, chắc chắn hắn đã từng ăn người. Hắn đã trở thành một phần của quỷ dị, không nằm trong phó bản mà xuất hiện thẳng ở thế giới thật.
Tống Mang bình thản nhìn hắn, không có ý định lấy minh tệ ra.
Cô chậm rãi mở miệng:
“Ba.”
Vẻ khó chịu thoáng qua trong mắt Trần Bình:
“Mày nói cái gì? Còn không mau đưa tiền đây cho tao!”
Cô không đáp.
“Hai.”
“Một.”
Một tiếng nổ đinh tai chợt vang lên.
Trần Bình chưa kịp kêu một tiếng thì hồn phách đã nổ tung ngay tại chỗ. Một luồng năng lượng cực mạnh bùng lên từ bên trong, xé tan hắn thành từng mảnh bụi quỷ, hoàn toàn tiêu tán.
Không gian lập tức trở lại yên ắng, nhưng căn phòng thì tan hoang. Trên nền nhà là những vệt máu nhầy nhụa, còn sót lại vài mảnh vụn tứ chi. Minh tệ văng tung tóe khắp nơi.
Tống Mang cúi xuống nhặt lại mấy tờ minh tệ, vung tay một cái, trên không trung hiện lên một tấm bài màu vàng đó chính là [Kim thêu của bà].
Lúc nãy Trần Bình bóp cổ cô, khi cô vung tay phản kháng đã lén sử dụng lá bài này, cắm thẳng kim thêu vào hồn phách hắn.
Tất cả những gì cô nói với hắn vừa rồi chỉ để kéo dài thời gian.
Ầm ầm ầm!
Âm thanh dữ dội từ trong phòng ngủ vang lên. Cánh cửa bị đẩy bật ra bằng một lực rất mạnh.
“Tiểu Mang!”
Tống Văn Kỳ lao ra khỏi phòng, ánh mắt hoảng loạn khi thấy căn phòng bừa bộn và dáng vẻ tả tơi của con gái. Bà lập tức ôm chầm lấy cô.
Vừa nãy khi mọi chuyện xảy ra, bà có nghe thấy tiếng động từ ngoài phòng khách. Nhưng không hiểu vì sao cửa phòng ngủ bị một sức mạnh kỳ lạ ngăn lại, có đẩy cách nào cũng không mở nổi.
“Con không sao.”
Tống Mang khẽ vỗ lên vai mẹ, nhẹ giọng trấn an.
Sáng nay khi cô tỉnh dậy không thấy mẹ đâu, giờ nghĩ lại mới biết là lúc đó từ trường của Trần Bình đã ảnh hưởng đến bà.
Tống Văn Kỳ vẫn còn run, ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn:
“Tiểu Mang… những con quỷ đó không chỉ có trong phó bản đúng không? Chúng có thể tấn công bất cứ lúc nào sao?”
“Đúng vậy.”
Tống Mang gật đầu.
“Có một số quỷ dị thuộc về phó bản, nếu vượt qua được sẽ nhận được phần thưởng. Nhưng vẫn còn rất nhiều loại tồn tại ngoài phó bản, trong thế giới thật. Muốn sống sót, chỉ có cách không ngừng vượt ải, tăng cường thực lực, và thu thập các lá bài cấp cao.”
Tuy cô đã đốt rất nhiều minh tệ cho mình từ trước, cũng coi như có lá bài phòng thân. Nhưng Tống Mang hiểu rõ, nếu không nhanh chóng nâng cao sức mạnh, chỗ minh tệ đó sớm muộn cũng sẽ trở thành họa thay vì phúc.
Thấy mẹ mặt mũi trắng bệch, Tống Mang lại nhẹ giọng an ủi bà:
“Mẹ đừng sợ. Có con ở đây mà. Thật ra đã có nhiều người đã sớm phát hiện ra dấu hiệu tận thế nên họ đã chuẩn bị từ trước. Sau khi quỷ dị giáng lâm, mỗi thành phố đều sẽ xuất hiện khu an toàn. Trong đó sẽ không có quỷ tấn công con người. Mình có thể đến khu an toàn của Giang thị trước.”
Tống Văn Kỳ mím môi, giọng trầm xuống:
“Mẹ không sợ. Mẹ chỉ lo… sợ rằng… sẽ không thể bảo vệ con được nữa.”
Tống Mang khẽ mỉm cười:
“Mẹ quên rồi à, con lớn rồi. Con có thể tự bảo vệ cho mình mà.”
Ánh mắt Tống Văn Kỳ lướt qua vết bầm tím trên cổ con gái, môi bà khẽ động nhưng không nói gì. Cuối cùng chỉ siết chặt tay.
Bà cũng phải học cách bảo vệ bản thân. Không thể để con gái phải lo cho mình thêm nữa.
Bất chợt bà nhớ ra sau lần vượt phó bản đầu tiên, mình từng nhận được một pho tượng thần có cánh màu xanh.
Bà lấy bức tượng ra đưa cho con:
“Tiểu Mang, cái này mẹ nhận được sau khi vượt ải. Là tượng của thần Thanh Vũ . Mình có thể thờ phụng tượng này để được bảo vệ không? Phải có cách gì đó kiềm chế được lũ quỷ đó chứ?”