Quỷ Dị Buông Xuống Ta Ngồi Ôm Tỷ Vạn Minh Tệ Phong Thần

Chương 8

Trước Sau

break

Chương 8
Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Cô gái kia càng kể, cảm xúc càng vỡ òa. Nói đến cuối cùng, cô ấy không kìm được nữa, bèn ôm lấy bạn trai, cúi đầu khóc nức nở.

Tống Mang khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn.

Ánh mắt cô lộ ra vài phần suy nghĩ.

Tên của phó bản này là Lễ tang của bà Ngoại.

Bà cụ còn nói, bà vẫn chưa lo xong chuyện quan trọng nhất của đời mình.

Chuyện quan trọng… là chỉ lễ tang vẫn chưa hoàn tất?

Tống Mang im lặng vài giây, rồi cô mới nghiêng đầu nhìn bà cụ:

"Bà ơi, nếu chuyện lớn của bà hoàn thành rồi, con có thể rời khỏi đây được không? Con còn phải ra ngoài kiếm việc làm, lo tiền sinh hoạt nữa.”

Bà cụ thở dài:

"Đứa nhỏ hiếu thảo, bà cũng muốn để con đi làm, nhưng mà bà chẳng có cách nào làm lễ tang cho trọn vẹn cả. Ở đây thì không có gì hết."

Tống Mang đứng dậy, bước vào căn phòng phía trong nhìn thử. Quả thật, ngoài cỗ quan tài ra thì chẳng còn thứ gì.

Quay lại, cô nhẹ nhàng nói với bà:

"Bà ơi, những gì bà cần, con đều có chuẩn bị đầy đủ hết. Con đã chuẩn bị sẵn một bộ đồ tang thật đẹp cho bà, còn có hình nhân bằng giấy nữa, để ở bên cạnh bà luôn có người cùng bầu bạn, bà thấy như vậy có được không?"

"Thật không?"

Bà cụ xúc động đứng phắt dậy:

"Nếu như cháu có đầy đủ những thứ ấy, thì chuyện lớn của bà coi như đã xong! Cháu mau mang hết ra đây đi, bà sẽ đưa cháu ra ngoài làm việc."

"Dạ được."

Trong đầu Tống Mang nghĩ, chẳng qua chỉ là một ít đồ tang lễ, mà cô thì mang theo cả đống. Phó bản một sao này cứ như thể được thiết kế riêng cho chính cô vậy.

Suy nghĩ ấy vừa lóe lên, biểu cảm trên mặt cô bỗng chốc khựng lại.

Lúc ấy cô mới nhớ ra, mình vừa trọng sinh về, chưa từng thông qua phó bản nào. Tinh thần lực hiện tại còn quá yếu, không thể lấy đồ trong không gian ra được.

Qua một lúc lâu vẫn không thấy Tống Mang lấy ra thứ gì, bà cụ bắt đầu tỏ ra thiếu kiên nhẫn:

"Cháu ngoan, mấy thứ đó đâu rồi? Mau đưa cho bà đi chứ."

Tống Mang ho nhẹ một tiếng rồi nói:

"Bà ơi, mấy thứ đó phải ra tiệm bên ngoài mua. Bà đưa con ra trước được không? Con hứa mua xong là đốt cho bà liền."

Ánh mắt bà cụ dần tối sầm trở lại.

Bà ta cúi xuống nhặt lấy con dao phay rơi dưới đất, nhìn chằm chằm vào Tống Mang bằng ánh mắt lạnh lẽo:

"Con biết rõ bà phải lo đại sự, vậy mà quay về tay trắng? Con đang giỡn mặt với bà sao? Bà tưởng con là đứa cháu hiếu thảo, hóa ra ngay từ đầu đến cuối, cháu chỉ là lừa gạt bà mà thôi."

Tống Văn Kỳ đứng bên cạnh chứng kiến từ đầu đến giờ, đến lúc này thì bà ấy cũng đoán ra ý đồ của bà cụ.

Vừa nghĩ đến đó, tay bà khẽ động, bất ngờ xuất hiện năm tờ minh tệ mệnh giá một trăm đồng.

Bà cảm nhận được rõ ràng luồng ác ý mà bà cụ đang hướng về phía Tống Mang, liền vội vàng đưa cả xấp tiền cho bà cụ:

"Con bé không có lừa bà đâu. Bà gọi bất ngờ thế thì chúng con lấy đâu ra thời gian mà chuẩn bị đầy đủ cho bà chứ! Số tiền này là con với Tiểu Mang dâng lên để hiếu kính bà. Bà nhận trước nhé, rồi cho chúng con ra ngoài mua đồ, sẽ đốt đầy đủ cho bà sau."

Một tiếng bốp vang lên.

Bà cụ quăng con dao xuống đất, lập tức cười tươi rói nhận lấy số tiền mà Tống Văn Kỳ đưa qua:

"Đúng là đứa trẻ ngoan. Cháu cũng là người cháu hiếu thảo. Bà sẽ tìm cách để đưa các cháu ra ngoài."

Bà cụ lấy từ tay áo ra một mảnh giấy, đưa cho Tống Mang:

"Đây là tên và ngày tháng năm sinh của bà. Nhất định cháu phải nhớ cho kỹ, khi ra ngoài rồi đừng quên đốt đồ cho bà. Đại sự mà không lo chu toàn, bà sẽ nổi giận đó."

Mọi người nghe bà cụ nói vậy, lại thấy hy vọng được rời khỏi nơi này, ai nấy đều nhìn nhau bằng ánh mắt rạng rỡ hơn.

Cô gái kia kích động hét lên:

"Khi ra ngoài cháu sẽ đốt minh tệ cho bà, còn nhiều hơn mấy người kia nữa! Một trăm triệu! Cháu đốt cho bà cả trăm triệu, bà mau đưa cháu ra ngoài đi!"

Bạn trai cô, Trần Bình, cũng lên tiếng:

"Bà ơi, chỉ khi tụi cháu ra ngoài rồi mới mua được đồ. Bà cần gì, cháu sẽ đốt hết cho bà! Gì cũng được!"

Tống Mang lập tức quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng nhìn hai người:

"Hai người chắc chắn có thể chuẩn bị đủ những thứ đó không? Đừng tùy tiện hứa hẹn với quỷ dị trong phó bản. Nếu đã hứa thì nhất định phải thực hiện. Không làm được, các người sẽ phải trả giá."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc