Quỷ Dị Buông Xuống Ta Ngồi Ôm Tỷ Vạn Minh Tệ Phong Thần

Chương 7

Trước Sau

break

Chương 7
Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Tống Văn Kỳ nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn trên bàn, bàn tay bà ấy siết chặt lấy vai Tống Mang, cả người Tống Văn Kỳ cứng đờ tại chỗ.

Trên bàn toàn là những thứ như nhãn cầu, ngón tay đứt lìa, cả đoạn tay cụt… nhìn thôi thì cũng đã nổi cả da gà. Ai mà có thể ăn mấy thứ như thế này kiểu gì được chứ?

Điều khiến cho người ta rợn người hơn, chính là nơi này tràn ngập cảm giác bất thường. Ai mà biết nếu như ăn rồi, thì có xảy ra chuyện gì hay không?

“Các cháu còn chưa ăn nữa à?”

Bà cụ lại tiếp tục lên tiếng, giọng bà ta đã bắt đầu lạnh đi thấy rõ. Bà ta cúi người nhặt lấy con dao vừa đặt dưới sàn.

“Bà biết ngay mà, các cháu vẫn coi thường bà.”

Vừa dứt lời, bà cụ giơ cao con dao lên, chỉ thoáng một cái đã đứng ngay sau lưng của Tống Văn Kỳ.

“Lũ trẻ bây giờ chẳng có đứa nào biết hiếu thảo cả. Cả năm chẳng thấy đứa nào về thăm bà lấy một lần. Bà nấu nướng cực khổ cũng không buồn ăn. Bà ghét nhất là cái loại vô ơn. Nếu như đứa nào không biết hiếu thuận, vậy thì chỉ có thể trở thành thức ăn mà thôi.”

Tống Văn Kỳ nghe thấy tiếng động ở sau lưng, bà vừa quay đầu thì đã thấy lưỡi dao đang chực chém xuống phía mình và Tống Mang.

Bà không kịp nghĩ gì, bản năng vùng lên ôm chặt lấy Tống Mang, cả người chắn trước mặt con gái.

“Bà già kia, muốn ăn thì ăn tôi đây! Đừng có hòng động vào con gái tôi!”

“Thế thì hay quá, lại có thêm bữa nữa rồi…”

Tống Văn Kỳ nhắm chặt mắt, tưởng rằng mình sắp bị chém làm đôi. Nhưng cảm giác đau đớn lại không hề xuất hiện.

Một giọng nói trầm tĩnh vang lên bên tai bà.

“Không phải tụi con không ăn, là vì tụi con tiếc không dám ăn. Mấy món này chắc chắn là bà đã cất giữ rất lâu rồi, mới có được những món ngon như thế này! Nếu như bây giờ mà ăn hết, sau này bà biết lấy thức ăn đâu sống?”

Tống Mang đưa tay ra, trong lòng bàn tay cô là một tờ tiền minh tệ.

“Bà ăn đi, tụi con không đói. Mà nếu như chỉ ăn thôi, không có đồ uống sẽ dễ bị mắc nghẹn lắm. Tờ tiền này bà cầm lấy, đi mua ly trà sữa uống nha!”

Tống Văn Kỳ từ từ mở mắt, chỉ thấy Tống Mang bình tĩnh đứng trước mặt, tay cô đang đưa tờ tiền âm phủ ra trước mặt bà cụ, nhẹ nhàng mà rất dứt khoát.

Tờ minh tệ trong tay cô có mệnh giá một trăm đồng.

Bà Lão vừa nhìn thấy tờ tiền, thì đôi mắt lập tức trở nên sáng rực, không nói thêm một lời liền buông con dao xuống đất, vươn tay ra nhận lấy tờ tiền.

Trên gương mặt nhăn nheo bỗng dưng nở nụ cười hiền hậu.

“Cháu ngoan, cháu đúng là đứa cháu hiếu thảo của bà.”

Bà lão cẩn thận cất tờ tiền, sau đó quay lại bàn ngồi xuống, tiếp tục cắn móng tay như lúc trước, không còn cản trở Tống Văn Kỳ và Tống Mang, bắt họ phải dùng bữa nữa.

Tống Mang nhìn thấy cảnh ấy, âm thầm suy nghĩ. Có vẻ như trong cái không gian an toàn này, điều kiện khiến cho bà lão có thể trở nên nguy hiểm chính là hành vi “bất hiếu”. Chỉ cần không phạm vào cái điều cấm ấy, thì cơ chế của căn phòng này sẽ kiềm hãm bà ta, không cho phép bà ta tấn công người chơi. Nói cách khác, ở trong này, họ sẽ tạm thời được an toàn.

Nhưng vấn đề là, cái phó bản một sao này không hề cung cấp bất cứ manh mối nào để vượt qua. Vậy rốt cuộc phải làm gì mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ?

Tống Mang nghĩ một lát, rồi mở lời:

“Bà ơi, con đã tốt nghiệp đại học rồi. Con có thể ra ngoài đi làm. Con muốn kiếm thật nhiều tiền để báo hiếu cho bà. Bà có thể cho con ra ngoài làm việc được không ạ?”

Một tiếng rầm vang lên.

Bà lão đập mạnh tay xuống bàn, vẻ mặt đầy giận dữ.

“Con còn có tâm trạng đi làm à? Việc lớn của bà còn chưa giải quyết xong, vậy mà con chẳng thèm quan tâm! Giờ còn định bỏ bà ở lại đây một mình? Con đúng là...”

Tống Mang lập tức lấy thêm một tờ tiền minh tệ một trăm đồng, hai tay đưa tới trước mặt bà.

“Bà nói đúng ạ. Là do con sơ ý quá. Suýt chút nữa quên mất việc lớn của bà vẫn chưa xong. Bà đừng có tức giận, con sẽ ở lại giúp bà giải quyết cho xong trước đã.”

Sự giận dữ của bà lão chợt tắt ngấm. Trên gương mặt liền nở lại một nụ cười rạng rỡ.

“Cháu ngoan, cháu đúng là đứa cháu hiếu thảo nhất của bà.”

Tống Văn Kỳ đứng ở một bên im lặng nhìn, không biết nên nói gì.

Những người khác cũng nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Bà lão tiếp tục yên lặng ăn cơm. Tống Mang lúc này mới để ý thấy cô gái trong cặp đôi trẻ kia rón rén đi về phía cửa căn phòng ở bên trong, nhìn qua khe hở rồi quay trở lại.

Cô ta ghé sát bạn trai, khẽ thì thầm.

“Trần Bình, em nhìn lướt qua bên trong rồi. Có một cái quan tài đặt ở giữa phòng đấy... chỗ này thật sự rất kỳ quái quá. Mình phải làm sao mới có thể thoát ra được đây? Em sợ lắm, em sợ chết…”

Vừa nói, cô ấy vừa bật khóc, nước mắt thi nhau trào ra.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc