Quỷ Dị Buông Xuống Ta Ngồi Ôm Tỷ Vạn Minh Tệ Phong Thần

Chương 6

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Tống Mang đưa tay nắm lấy một tay của Tống Văn Kỳ, lúc này mới lên tiếng:
"Chỗ này có dao động từ trường rất mạnh, có lẽ là đã xuất hiện phó bản quỷ dị rồi. Lát nữa mẹ phải cẩn thận một chút."
Lời vừa dứt, khói xám liền bao phủ khắp căn phòng. Cả hai đã không còn nhìn rõ mặt nhau.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lẽo nhưng cũng đầy quen thuộc vang lên bên tai họ:
【Chào mừng đã đến với phó bản quỷ dị. Nhiệm vụ của phó bản, người chơi phải tự mình khám phá. Hoàn thành phó bản sẽ nhận được phần thưởng phong phú.】
【Tên phó bản: Đám tang của bà ngoại.
Số người tham gia: 8 người.
Độ khó: 1 sao.】
Khi tiếng nói biến mất, thì màn sương xám dày đặc cũng dần tan đi, nhưng cảnh vật xung quanh họ đang đứng đã hoàn toàn thay đổi.
Tống Mang quan sát một vòng, thì cô nhận ra cả hai người đang đứng trong một căn nhà gỗ cũ kỹ. Bên ngoài cửa còn treo một chiếc đèn lồng vàng nhạt, hắt ánh sáng leo lét lên rừng cây âm u bên ngoài. Những thân cây vặn vẹo, rậm rạp và đầy quái dị bao quanh lấy ngôi nhà, không hề có lối đi, phía xa xa còn phủ nguyên một tầng sương mỏng mờ ảo.
Bên trong nhà có hai phòng, họ đang đứng ở gian ngoài. Ngoài Tống Mang và Tống Văn Kỳ, thì còn có sáu người chơi khác  nữa, có vẻ như họ đều là những cư dân sống quanh căn hộ cho thuê mà Tống Mang đang ở.
Tổng cộng có tám người, ngoài hai mẹ con cô, còn có một cặp đôi trẻ, một gia đình ba người, và một thanh niên im lặng, trông khá kiệm lời.
"Đây là đâu vậy?"
"Lúc nãy tôi còn ở nhà mà. Rõ ràng là tôi nghe thấy có tiếng người gõ cửa, nhưng mà tôi sợ quá không dám mở..."
"Còn tôi thì cứ nghe ai đó lặp đi lặp lại câu 'quỷ dị giáng lâm, quỷ dị giáng lâm' bên tai,  rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán, không ai hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Thì đúng lúc đó, cánh cửa phòng bên trong bỗng nhiên mở ra.
Một bà lão tóc bạc, có gương mặt hiền hậu bước ra từ trong phòng, nở nụ cười hiền hòa nhìn mọi người. Trên tay bà là một cái khay đầy đồ ăn, bà đặt cái khay lên bàn rồi mới nhẹ giọng nói:
"Mấy đứa à, lại đây ăn cơm đi."
Ngay khoảnh khắc bà ta xuất hiện, thì sắc mặt ai nấy ở đây đều thay đổi. Tất cả mọi người đều nhớ lại tiếng gõ cửa trước khi bị kéo vào phó bản.
Không chỉ có tiếng gõ cửa, mà ai cũng từng nghe thấy một giọng hét thảm thiết, cái giọng đó giống hệt giọng bà lão này.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng từng người.
Cô gái trong cặp đôi trẻ ôm chặt lấy tay bạn trai, giọng cô ấy trở nên run rẩy:
"A Bình, hồi nãy có phải là… là bà ta gõ cửa nhà chúng ta phải không? Nhưng mà anh đã nhìn qua mắt mèo rồi mà, bên ngoài rõ ràng không có ai cả! Bà ta… bà ta là cái gì vậy?"
Trần Bình còn chưa kịp trả lời thì người phụ nữ trong gia đình ba người đã hét toáng lên. Đứa bé nhỏ trong lòng bà ta cũng bật khóc.
"A! Trên khay toàn là… ngón tay người!"
"Với cả… nhãn cầu nữa!"
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía bàn ăn. Khi nhìn thấy rõ món ăn trong khay, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, trên đó đầy những mẩu cơ thể người còn bê bết máu.
Tiếng hét của họ khiến gương mặt bà lão đột ngột trở nên lạnh tanh. Bà ta nhìn chằm chằm vào mấy người bọn họ, cất giọng lạnh lẽo:
"Ta đã dùng những nguyên liệu tốt nhất để chiêu đãi các con. Sao vậy? Mấy đứa không thích thức ăn ta đã chuẩn bị à?"
Nụ cười của bà ta biến mất. Gương mặt bà ta bây giờ không còn chút cảm xúc nào, chỉ còn một giọng nói rợn người vang lên đều đều:
"Mau ăn đi. Ăn xong là có thể ở lại đây với ta rồi."
"Cứu tôi với! Là ma đó!"
"Chạy đi, mau chạy!"
Mọi người hoảng loạn, chẳng còn tâm trí đâu để mà nghĩ ngợi, lập tức chạy thẳng về phía cửa như một bầy ong vỡ tổ.
Cạch một tiếng.
Tống Mang khép cửa lại.
Cô bình tĩnh nhìn đám người đang hoảng loạn:
"Bây giờ mọi người không thể ra ngoài. Đây chính là khu vực an toàn. Mà ở trong khu vực an toàn thì sẽ có khả năng khống chế được quỷ dị. Ở lại hoàn thành nhiệm vụ thì mọi người mới có thể rời đi. Còn nếu như bây giờ mà ra ngoài, thì mọi người chắc chắn là sẽ chết."
"Cô đang nói cái quái gì vậy? Rõ ràng trong căn nhà này có ma, làm sao mà gọi là an toàn được chứ! Cô muốn hại chết tất cả chúng tôi à!"
Người đàn ông trong gia đình ba người tức giận hét lên, đẩy mạnh Tống Mang sang một bên rồi hấp tấp mở cửa lao ra ngoài. Người vợ ôm chặt đứa con cũng vội vàng chạy theo ông ta.
Những người còn lại thấy cửa đã được mở cũng lập tức muốn bỏ chạy. Nhưng khi họ vừa định lao ra ngoài, thì người đàn ông chạy đầu tiên đột nhiên đứng khựng lại.
"Anh ơi, anh làm sao vậy? Mau chạy tiếp đi, chúng ta phải thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này!"
Người phụ nữ còn chưa nói dứt câu thì đầu của người đàn ông đã rơi bịch xuống đất, máu tuôn ra xối xả.
Trước mặt họ, bà lão với nụ cười hiền từ chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào, trong tay bà ta còn đang cầm một con dao phay đầy máu. Bà ta nhìn bọn họ, cười rạng rỡ:
"Lại được thêm một bữa nữa rồi, thật tốt quá..."
Nụ cười trên gương mặt bà ngày càng rộng, rộng đến mức miệng của bà ta rách toạc ra cả hai bên mang tai, bên trong là một hàng răng nhọn hoắt mọc san sát nhau.
Chưa kịp để cho ai phản ứng, bà ta đã lao vụt tới bên cạnh người phụ nữ đang ôm đứa con, há miệng ra cắn thẳng vào cổ họ.
"Aaaaaa!!!"
Những người đang định chạy theo đều bị cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, dọa cho hồn bay phách lạc, lập tức quay đầu, chen chúc chạy ngược trở lại.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng dao phay chém lên xác người vọng lại từ bên ngoài. Trong căn nhà gỗ, không ai dám lên tiếng, tất cả đều run rẩy nép vào tường.
Tống Mang vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh bàn, lặng lẽ nhìn mấy “món ăn” ghê rợn.
Tống Văn Kỳ thì ôm lấy đầu Tống Mang, run run che mặt con gái:
"Tiểu Mang đừng nhìn, không sao đâu… mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ con."
"Mẹ, thật ra là mẹ đang sợ đúng không?"
"..."
Biểu cảm trên gương mặt bà thoáng cứng lại, còn chưa kịp lên tiếng phản bác, thì người vừa mới còn ở ngoài chém xác, lại bất ngờ xuất hiện bên trong căn phòng, cười hiền lành ngồi xuống bàn nhìn họ.
Tống Văn Kỳ suýt chút nữa là đã hét toáng lên, nhưng vẫn cố nén lại, vội bịt chặt miệng mình.
Bà lão nhẹ nhàng cất giọng:
"Các cháu ngoan, sao không ăn đi? Đây là đồ ăn ta đã nấu riêng cho các cháu đấy."
Lạch cạch, lạch cạch.
Tiếng nhai nhóp nhép vang lên.
Bà lão chậm rãi vớt một ngón tay từ trong tô canh lên, vừa nhai rôm rốp vừa nghiêng đầu nhìn họ:
"Các cháu không thích à? Hơ hơ hơ… Giờ mấy đứa trẻ không còn thương ta nữa. Chê ta già, chê ta bẩn, không ai chịu ở lại bên ta…"
Bà quay sang nhìn Tống Văn Kỳ chằm chằm, khiến bà cảm thấy cả người như đông cứng lại. Bà run rẩy lắp bắp:
"Không… không phải vậy đâu..."
"Vậy sao còn chưa ăn?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc