Chương 5
Bà đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi:
“Trời ơi Tiểu Mang! Sao mẹ lại có tận một trăm triệu?!”
Gần năm mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy con số lớn đến vậy.
Những điều Tống Mang vừa nói lúc nãy… lẽ nào là thật? Quỷ dị thật sự sắp giáng lâm sao?
Tống Mang giữ bình tĩnh, giọng nhẹ đi một chút:
“Nếu như mẹ mà chịu tin con, thì ban ngày mẹ nên đi vay thêm tiền để mua minh tệ. Như vậy bây giờ mình đã có được nhiều hơn.”
Ban sáng, cô đã cố gắng khuyên mẹ đi vay tiền để gom thêm minh tệ, kết quả là bị bà lôi ra mắng cho một trận ra trò.
Tống Văn Kỳ nhíu mày, bán tín bán nghi:
“Ý con là, cái một trăm triệu này là vì hôm qua mẹ đốt minh tệ cho chính mình? Số tiền này… có thể dùng được trong thế giới hiện tại luôn à?”
“Đương nhiên là có thể.”
Tống Văn Kỳ vẫn chưa hoàn toàn tin, lật ngược thẻ ngân hàng trong tay nhìn kỹ:
“Thật không đó? Trong này ghi rõ là minh tệ mà. Mẹ mà đem cái thẻ này ra quán ăn khuya trả tiền, người ta sẽ không đuổi thẳng mẹ ra khỏi quán à?”
“Mẹ trả được đấy. Nhưng người nhận tiền chưa chắc là người. Giờ mẹ đừng ra ngoài nữa.”
Nghe đến đây, Tống Văn Kỳ cau mày, tay vẫn cầm chặt chiếc thẻ:
“Ý con là… trên đời này thật sự có ma quỷ?”
Với tư cách là một nữ doanh nhân, lại từng học qua đại học chính quy, bà luôn tin vào khoa học. Trước nay bà vốn chẳng hề tin vào những chuyện thần quái, nên những lời Tống Mang nói trước đó, bà chỉ cho là nói vớ vẩn.
Nhưng khi chứng kiến cảnh thẻ ngân hàng từ không trung bay xuống trước mắt mình, bà bắt đầu thấy thế giới này thật sự không còn giống như trước nữa.
Ngay lúc ấy.
Cửa phòng trọ đột ngột vang lên những tiếng đập dữ dội.
Bùm! Bùm! Bùm!
“Mở cửa, mở cửa ra đi.”
Một giọng nói khàn khàn, già nua vang lên từ bên ngoài:
“Có ai ở trong không? Có thể ra chơi với tôi một lát không? Tôi cô đơn lắm… ai đó ra với tôi đi… mở cửa… mở cửa…”
Giọng nói bỗng nhiên vút cao, the thé, xen lẫn sự cáu kỉnh. Tiếng gõ cửa cũng càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng gấp gáp.
Tống Văn Kỳ nghe thấy tiếng động lạ, sắc mặt hơi trầm xuống. Bà lập tức kéo Tống Mang ra sau lưng, rồi bước tới gần cửa, dán mắt vào lỗ quan sát.
Kết quả là bên ngoài không có ai cả.
Bịch bịch bịch bịch!
Tiếng đập cửa vang dội vẫn không ngừng vang lên. Giọng nói khàn khàn của ai đó bên ngoài càng lúc càng sắc nhọn.
“Mở cửa, mau mở cửa cho ta! Mở hết ra cho ta! Tất cả đều phải đến với ta, đến với ta đi…”
Tiếng gõ như muốn phá tung cánh cửa. Không chỉ trước cửa phòng họ, mà từ khắp mọi hướng trong hành lang cũng vọng lại âm thanh tương tự.
Như thể mỗi căn hộ trên tầng này, đều đang có một người già đập cửa một cách điên cuồng.
Tống Văn Kỳ lấy hết can đảm, lại cúi người nhìn qua mắt mèo một lần nữa. Nhưng ngoài hành lang, vẫn không có ai, trống rỗng một cách quái dị.
Chân bà hơi lảo đảo, giọng lạc đi vì hoảng hốt.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tống Văn Kỳ sắc mặt tái đi, lùi lại mấy bước, tránh xa khỏi cửa, rồi quay đầu nhìn về phía Tống Mang.
Căn hộ này kiếp trước Tống Mang chưa từng ở qua, nên cô cũng không rõ tình hình cụ thể bên ngoài là gì. Nhưng có một điều cô dám khẳng định cái thứ đang đập cửa kia, tuyệt đối không phải người.
Cô bình tĩnh lên tiếng giải thích.
“Mẹ đừng mở cửa. Thứ bên ngoài rất có thể là quỷ dị. Nếu nó có thể xông vào, thì đã vào từ lâu rồi, chứ không cần phải gõ cửa.”
“Ừ…”
Từng nhịp tim của Tống Văn Kỳ đập ngày một dồn dập. Bà cuối cùng cũng nhận ra thế giới này, thực sự đã thay đổi.
Ánh mắt bà phức tạp nhìn về phía cánh cửa. Đang định quay lại phòng ngủ thì bất chợt dừng lại. Từ khe cửa, từng làn khói xám mờ nhạt bắt đầu len lỏi bò vào trong phòng.
Đầu mũi bà thoáng ngửi thấy một mùi khét nhẹ của nhang cháy. Bên ngoài còn văng vẳng vọng vào tiếng tụng kinh, từng hồi u trầm kéo dài, giống hệt loại âm thanh cúng siêu độ linh hồn ở những buổi lễ tang.
Giọng bà run lên, quay sang hỏi cô:
“Tiểu Mang… chuyện này lại là sao nữa đây?”