Quy Dã

Chương 6

Trước Sau

break

 

Màn hình điện thoại sáng lên trong đêm mưa, khung mã QR rõ ràng hiện ra trước mắt anh.

 

Thẩm Thanh Đường giơ điện thoại lên, giọng nói vừa nhỏ vừa nhẹ:

 

“Cậu quét mã đi.”

 

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Hứa Kim Dã khựng lại.

 

Một giây sau, anh bật cười.

 

Giương mắt nhìn cô, bắt gặp đôi mắt hạnh trong suốt, sạch sẽ.

 

Ý tứ bên trong rõ ràng đến mức khiến người ta không thể hiểu lầm: Cô không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh.

 

Hứa Kim Dã chống lưỡi lên vòm răng trên, chậm rãi bật ra một tiếng cười nhạo:

 

“Hay, khá lắm.”

 

-

 

Xe buýt của trường dừng lại trước bảng hiệu của thư viện.

 

Bên ngoài, cơn mưa phùn vẫn chưa tạnh hẳn, những hạt mưa li ti rơi xuống tạo thành một màn hơi nước mỏng phủ lên cảnh vật. Cả khuôn viên trường chìm trong làn sương ẩm ướt, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt đất loang loáng nước, khiến mọi thứ như chìm vào một bức tranh màu lạnh kéo dài bất tận.

 

Thẩm Thanh Đường đứng trước bậc thềm đá, bàn tay thanh mảnh trắng mịn cầm chuôi ô, nhẹ nhàng gấp lại. Những giọt nước mưa bám trên vải dù theo động tác của cô mà rơi xuống, vỡ tan thành những chấm nhỏ li ti trên nền đá.

 

Cô mở túi che dù dùng một lần, cẩn thận bọc chiếc ô lại, tránh để nước nhỏ xuống sàn thư viện.

 

Cửa thư viện mở ra, một luồng hơi ấm phả vào mặt cô, xen lẫn mùi gỗ và giấy cũ. Bên trong đã có rất nhiều sinh viên, tiếng lật sách, tiếng gõ bàn phím, thậm chí cả những tiếng bút lướt trên giấy đều hoà vào không gian yên tĩnh.

 

Chỗ ngồi trong thư viện phải tranh thủ mới có. Lúc cô quét mã đặt chỗ, danh sách ghế trống chỉ còn lác đác vài chỗ, đa số đều là vị trí sát cửa ra vào hoặc gần lối đi, không thích hợp để ngồi lâu.

 

Cô chọn một góc khuất.

 

Ngồi xuống, cô lấy danh sách các tựa sách giáo viên đề cử ra, lần lượt tìm trên kệ sách.

 

Tháng này thư viện đã nhập thêm nhiều sách mới, các hàng kệ chất đầy những cuốn sách dày cộp với nhiều lĩnh vực khác nhau. Ngón tay cô lướt qua từng gáy sách, dừng lại trước một cuốn có bìa hơi sờn.

 

Đó là tập thơ 《另一个,同一个》(*) của Borges – tác giả được ca ngợi là nhà thơ của chủ nghĩa hiện thực huyền ảo.

 

Trong số các bản gốc bằng tiếng Tây Ban Nha, đây là một trong những bản hiếm hoi được dịch sang tiếng Anh.

 

Giáo viên từng khuyến khích sinh viên nên tập dịch thơ cổ điển, vì đây là một cách giúp cảm thụ ngôn ngữ sâu sắc hơn. So sánh bản dịch của mình với những bản dịch xuất sắc đi trước có thể học được rất nhiều điều.

 

Dịch giả của cuốn này là Vương Viễn Niên.

 

Thẩm Thanh Đường lật mở trang đầu tiên, chưa kịp đọc thì màn hình điện thoại đặt bên cạnh sáng lên.

 

Một tin nhắn từ nhóm Giám định và Thưởng thức Du lịch.

 

Cô nhấc điện thoại lên xem, người gửi là Ngụy Chí.

 

[ Ngụy Chí ]: Mọi người muốn chọn quốc gia nào?

 

Thẩm Thanh Đường suy nghĩ một chút.

 

Trong đầu cô theo bản năng hiện lên hình ảnh những đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, bầu trời trong vắt phản chiếu trên những hồ nước xanh thẳm.

 

Cô gõ trả lời: Thụy Sĩ thế nào?

 

[ Ngụy Chí ]: Được, Thụy Sĩ rất đẹp. Đời này tớ nhất định phải đến đó một lần.

 

[ Tưởng Thanh ]: Goodgood, tớ đồng ý!

 

[ Tống Nguyên ]: Phải bỏ phiếu.

 

 

Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn ấy, ánh mắt Thẩm Thanh Đường dừng lại một chút.

 

Ảnh đại diện của anh là một màu đen đơn giản, không có hình ảnh gì, nhưng không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy có chút thất thần.

 

Trong đầu cô bỗng hiện lên giọng nói trầm thấp lười biếng của anh ban nãy.

 

“Hay, khá lắm.”

 

Câu nói ấy, đi kèm với tiếng cười nhạo nhẹ vang lên từ cổ họng anh, như một dấu vết mờ nhạt nhưng lại khắc sâu trong trí nhớ cô.

 

Lúc đó, xe buýt của trường đã chạy đến, dừng lại ngay sau lưng anh.

 

Cửa xe mở ra, có sinh viên lần lượt xuống xe.

 

Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Xe đến rồi.”

 

Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cổ tay cầm điện thoại của cô bắt đầu tê dại.

 

Chỉ một giây ngắn ngủi, nhưng cảm giác căng thẳng lại kéo dài đến vô tận.

 

Hứa Kim Dã lười biếng nhấc tay quét mã.

 

Tiếng "ding" vang lên báo hiệu giao dịch thành công.

 

Nhưng còn chưa kịp đợi thông báo chuyển khoản hiện ra, Thẩm Thanh Đường đã nhanh chóng thu điện thoại lại, bỏ lại một câu tạm biệt rồi bước vội lên xe, bước chân gấp gáp như thể phía sau có người đang đuổi theo.

 

Cửa xe đóng lại.

 

Khi cô đã ngồi xuống, màn hình điện thoại mới rung lên, thông báo tiền đã được chuyển đến.

 

Thẩm Thanh Đường dựa vào cửa sổ, ngón tay vô thức lướt qua màn hình.

 

Phía sau có tiếng gọi vọng đến:

 

"Anh Dã, làm gì thế, đi thôi!"

 

Cô mím môi, sống lưng vì căng thẳng mà cứng đờ.

 

Khoảnh khắc xe buýt chuyển bánh, Thẩm Thanh Đường theo bản năng quay đầu lại.

 

Cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hứa Kim Dã đang xoay người, bước về phía trước, hòa vào dòng người đông đúc.

 

Bờ vai anh rộng lớn, trên lưng khoác một chiếc áo màu đen cá tính.

 

Hình vẽ trên áo nổi bật giữa màn mưa lất phất—một đôi cánh chim rực lửa, ngọn lửa đỏ bùng cháy lan đến phần giao nhau giữa hai vai, phô trương mà tùy ý.

 

Giống như thế giới của anh vậy, náo nhiệt, rực rỡ và rộng lớn.

 

Một tay Thẩm Thanh Đường chống cằm, một tay lật mở tập thơ trong tay.

 

Trang sách dừng lại đúng một câu thơ.

 

"What can I hold you with?"

 

Cô rũ mắt, chậm rãi đọc thầm trong lòng.

 

Dịch giả đã chọn một cách dịch rất hay.


 

"Tôi lấy gì để giữ bạn ở lại?

 

Tôi tặng bạn một con đường cằn cỗi, ánh hoàng hôn tuyệt vọng, ánh trăng lặng lẽ của vùng ngoại ô hoang vắng.

 

Tôi tặng bạn nỗi đau đớn của một người đàn ông, người đã nhìn ánh trăng cô đơn thật lâu."

 

Bài tập nhóm phải hoàn thành trước tuần tới. Sau đó, mọi người sẽ nộp PPT cho giáo viên, rồi từng người sẽ được phân công thuyết trình trên lớp. Điểm của bài thuyết trình này sẽ được tính vào điểm cuối kỳ.

 

Ngụy Chí là người đầu tiên nộp phần của mình. Những thành viên khác cũng lần lượt gửi tài liệu, chỉ còn duy nhất một người vẫn chưa có tin tức—Hứa Kim Dã.

 

Tưởng Thanh đành phải hỏi Tống Nguyên.

 

Tống Nguyên không chút giấu giếm, thẳng thắn nói:

 

“Mấy hôm nay Hứa Kim Dã không có ở trường, vì phải luyện tập thi đấu cường độ cao. Mỗi lần đến thời điểm này, anh ấy đều rơi vào trạng thái bế quan.”

 

Tưởng Thanh hơi nhướn mày.

 

“Nhưng yên tâm, đầu tuần tới anh ấy sẽ về trường, chắc chắn kịp nộp bài.”

 

Hạn chót nộp bài chưa đến mức gấp gáp, nhưng điều làm Tưởng Thanh tò mò hơn lại là cuộc thi đấu mà Hứa Kim Dã đang tham gia.

 

[ Tưởng Thanh ]: Ừ, không gấp, dù sao anh ta cũng phụ trách phần cuối, có thể thêm vào sau.

 

[ Tưởng Thanh ]: Mà thi đấu gì vậy? Nghe có vẻ quan trọng.

 

[ Tống Nguyên ]: MOTOGP, giải đua xe quốc tế hàng đầu. Anh Dã ngầu lắm, rất có thể năm nay cũng sẽ giành chức vô địch.

 

[ Tưởng Thanh ]: Đua xe á? Nghe ngầu nhỉ! Thi đấu ở đâu, lúc nào?

 

[ Tống Nguyên ]: Trạm tiếp theo ở Úc, cuối tháng này.

 

[ Ngụy Chí ]: Huấn luyện phải mất mấy ngày, còn làm chậm trễ chuyện học tập, đại đa số đều không kham nổi.

 

[ Tống Nguyên ]: Người bình thường có tư cách đi chắc?

 

 

Tin nhắn trong nhóm nhảy liên tục.

 

Ánh mắt Thẩm Thanh Đường bất giác dừng lại trên dòng chữ MOTOGP.

 

Tay cô còn nhanh hơn cả suy nghĩ, ngón trỏ lướt trên màn hình, nhập từng ký tự vào thanh tìm kiếm.

 

Ngập ngừng một chút, rồi ấn xác nhận.

 

Đối với Thẩm Thanh Đường, thế giới này hoàn toàn xa lạ.

 

MOTOGP—giải đua xe tốc độ cao bậc nhất, nơi những chiếc xe được mệnh danh là "quái thú trên đường đua" gầm rú lao đi với tốc độ lên đến 350 km/h.

 

Môn thể thao này không chỉ đốt tiền, mà còn đốt cả mạng sống.

 

Một chiếc MotoGP có giá hàng chục triệu, nhưng tiền không phải là rào cản duy nhất—bạn còn phải có đủ kỹ năng để kiểm soát tốc độ, đủ bản lĩnh để đối mặt với những khúc cua tử thần, và đủ dũng cảm để chấp nhận rủi ro mỗi khi ra đường đua.

 

21 trạm đua.

 

Tính điểm tích lũy.

 

Người có tổng điểm cao nhất sẽ giành chức vô địch.

 

Giải đấu kéo dài từ tháng Ba đến tháng Mười Một—gần như chiếm trọn cả một năm.

 

Thẩm Thanh Đường kéo xuống, mở một video.

 

[ Trạm ở Pháp – Trận chiến phong thần của thiếu niên thiên tài! ]

 

Mở đầu video là khung cảnh sân đua trước khi thi đấu.

 

Ống kính lia nhanh qua từng tuyển thủ, hầu hết đều là người nước ngoài, cho đến khi máy quay di chuyển từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại ở một bóng dáng màu đỏ.

 

Hứa Kim Dã.

 

Anh mặc bộ đồ thi đấu màu đỏ rực, nổi bật giữa dàn áo đua tối màu xung quanh.

 

Anh không đội mũ bảo hiểm, mái tóc ngắn đen nhánh như lông quạ, từng lọn tóc khẽ lay động trong làn gió nhẹ.

 

Anh ngồi trên một chiếc ghế thấp, chân dài vắt vẻo, đầu gối nhô lên tạo thành một đường cong sắc nét.

 

Cúi người về phía trước, ánh mắt của anh dừng lại ở kỹ thuật viên đang kiểm tra bộ máy ở đầu xe.

 

Biểu cảm của anh lười biếng, đôi mắt nửa khép nửa hờ, trông như vừa mới tỉnh ngủ.

 

Không có sự tập trung căng thẳng.

 

Không có sự lo lắng hay hồi hộp trước trận đấu.

 

Chỉ có một sự điềm tĩnh đến mức vô cảm.

 

Nhân viên quay phim gọi anh.

 

Anh ngước mắt lên, đôi mắt sắc bén nhưng lại có chút uể oải.

 

Khoé môi hơi nhếch lên, mang theo chút bất cần.

 

Dáng vẻ vô lại, không để tâm.

 

Nhưng chỉ riêng khoảnh khắc ấy thôi, tim Thẩm Thanh Đường lại bất giác lỡ một nhịp.

 

Cô chạm tay lên ngực mình, cảm nhận nhịp đập hỗn loạn trong lồng ngực.

 

Mãi đến khi hơi thở dần ổn định lại, cô mới chậm rãi buông tay.

 

Cuộc đua chính thức bắt đầu.

 

Trong trận chiến tốc độ như chớp giật này, ánh mắt Thẩm Thanh Đường chỉ có thể bám theo con số 17—biểu tượng duy nhất giúp cô nhận ra Hứa Kim Dã giữa hàng loạt tay đua lao vun vút trên đường. Cô nín thở theo dõi, mỗi khi ống kính rời khỏi đường đua, cô mới nhận ra lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.

 

Trên màn hình, một tay đua bất ngờ mất kiểm soát, cả người bị hất văng ra khỏi xe. Chiếc mô tô trượt dài trên mặt đường, những mảnh linh kiện văng tứ phía, tạo thành một chuỗi tia lửa bắn tung tóe. Cơ thể tay đua đập mạnh xuống đường, lăn đi mấy vòng rồi mới dừng lại.

 

Thẩm Thanh Đường vô thức cau mày.

 

Hứa Kim Dã cũng từng gặp tai nạn như thế sao?

 

Ngay giây tiếp theo, số 17 lại xuất hiện trong ống kính.

 

Hứa Kim Dã cong người, thân hình nghiêng một góc sắc bén đến đáng sợ. Khi lao vào khúc cua hẹp, khuỷu tay anh gần như chạm sát mặt đường, để lại một đường cắt hoàn hảo trong không khí.

 

Tiếng động cơ gầm rú vang vọng.

 

Một ngọn lửa đỏ rực bùng lên trên đường đua, mang theo khí thế mạnh mẽ như muốn nghiền nát tất cả. Sự xâm lược hung tợn, ngạo nghễ của anh lan tràn qua màn hình, cuốn phăng mọi thứ trong một cơn lốc tốc độ.

 

Trong chớp mắt, anh đã vượt qua khúc cua.

 

Sạch sẽ, gọn gàng.

 

Bình luận viên kích động gào lên:

 

"Đây tuyệt đối là đòn sát thủ!"

 

Chiếc xe lao qua vạch đích.

 

Thiếu niên bừng bừng khí thế, cúi người rồi đứng thẳng dậy, dang rộng hai tay đón lấy cơn gió mạnh quét qua.

 

Sự kiêu ngạo tuổi trẻ tung bay cùng ngọn lửa đỏ trên đường đua.

 

Bình luận viên gần như hét lên:

 

"Vua của các vị Vua – hoàn toàn xứng đáng!"

 

Trái tim Thẩm Thanh Đường nảy lên một nhịp dữ dội.

 

Cảm giác run rẩy chưa từng có truyền từ đầu ngón tay vào điện thoại, từng chút, từng chút một, mãnh liệt đến mức không thể kiểm soát.

 

Cô vô thức nín thở, rồi thở phào một hơi thật dài.

 

Giờ cô mới hiểu—Hứa Kim Dã ở ngoài trường học, là một sự tồn tại rực rỡ hơn bất cứ thứ gì.

 

Bên cạnh, điện thoại vẫn không ngừng rung lên vì những tin nhắn trong nhóm.

 

Giọng Tưởng Thanh đột nhiên vang lên, mang theo vẻ tức giận không che giấu:

 

"Đường Đường, tớ tức chết mất! Cái tên Ngụy Chí đó thật sự có vấn đề!"

 

Thẩm Thanh Đường hoàn hồn, quay đầu nhìn cô ấy.

 

“Hả?”

 

Cô vừa rồi chỉ tập trung xem video, hoàn toàn không chú ý đến cuộc trò chuyện.

 

Tưởng Thanh chống tay lên bàn, đẩy ghế ra phía sau, nghiêng đầu qua, vẫn chưa nguôi giận:

 

"Anh ta rõ ràng chẳng liên quan gì đến Hứa Kim Dã, vậy mà câu nào câu nấy cũng cay nghiệt! Khi thì nói nhà mình không so được với mấy kẻ giàu có, khi thì bảo đua xe kiểu này không cần mạng, anh ta tiếc mạng mình nên có muốn cũng chẳng dám thử!"

 

Nói đến đây, cô ấy hừ lạnh một tiếng.

 

"May mà Tống Nguyên sáng suốt, chặn họng anh ta đến cứng họng luôn! Đúng là đáng đời!"

 

Thẩm Thanh Đường vô thức siết chặt điện thoại.

 

Cô nhớ lại khoảnh khắc chiếc xe văng ra khỏi đường đua, nhớ lại những vết sẹo hằn trên cánh tay của Hứa Kim Dã.

 

Không cần mạng?

 

Cô khẽ nhíu mày.

 

Sau một lúc lâu, cô mới bình tĩnh thốt ra một câu:

 

“Anh ta thậm chí còn không có tư cách bình luận.”

 

Tưởng Thanh lập tức quay đầu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.

 

Thẩm Thanh Đường chớp mắt: “Sao thế?”

 

Cô theo phản xạ sờ lên mặt, tưởng rằng có gì đó dính trên đó.

 

Tưởng Thanh đột nhiên cười rạng rỡ, vẻ mặt phấn khích như vừa phát hiện ra điều gì vĩ đại:

 

"Bảo bối, cậu mà cũng biết phán xét người khác á?"

 

Cô ấy kích động đến mức cầm ngay quyển lịch trên bàn lên, khoa trương hét lớn:

 

"Trời ạ! Hôm nay là ngày gì vậy? Tớ phải đánh dấu lại!"

 

Cái kiểu khoa trương như thể chứng kiến đứa trẻ lần đầu học nói khiến khóe môi Thẩm Thanh Đường giật nhẹ.

 

"....."

 

Cuối tuần.

 

Mưa phùn rả rích suốt hai ngày cuối cùng cũng tạnh, nhưng bầu trời vẫn u ám, không có chút ánh nắng nào. Những đám mây nặng nề treo lơ lửng, tạo thành một lớp màn xám xịt phía trên đầu.

 

Như thường lệ, chú Tề lái xe đến cổng trường.

 

Thẩm Thanh Đường chào hỏi lễ phép, mở cửa xe bước vào.

 

Chiếc xe lướt qua cổng trường, hòa vào dòng xe trên đường lớn. Vì an toàn, chú Tề luôn duy trì tốc độ khoảng 50km/h.

 

Nhưng hôm nay, bỗng nhiên, trong lòng cô trào lên một cảm xúc khó diễn tả.

 

Cô nghiêng đầu, nhìn con số nhảy nhót trên đồng hồ tốc độ, rồi nhẹ giọng nói:

 

"Chú Tề, chú có thể lái nhanh một chút không ạ?"

 

Chú Tề nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.

 

"Sao thế? Có việc gấp à?"

 

Thẩm Thanh Đường khẽ mím môi, rồi gật đầu.

 

"Dạ."

 

Cô nói dối.

 

Chú Tề cười xòa:

 

"Được, vậy con ngồi vững nhé. Chú chạy xe mấy chục năm nay, yên tâm nhất là lái nhanh!"

 

Nói xong, ông đạp chân ga.

 

Kim đồng hồ tốc độ bắt đầu nhích lên.

 

Dưới bầu trời xám xịt, những làn đường trong nước dù tăng tốc vẫn chỉ giữ ở mức giới hạn, không hơn gì tốc độ của những chiếc xe thông thường khác.

 

Thẩm Thanh Đường hạ cửa sổ xe.

 

Cơn gió lạnh lùa vào, khiến mái tóc đen dài của cô bay lên rối tung. Cô chẳng bận tâm, chỉ khẽ nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận từng cơn gió ùa qua. Giữa không gian tĩnh lặng ấy, thoáng có mùi hương gỗ lạnh lẽo len vào hơi thở.

 

Cô bỗng nghĩ—Hứa Kim Dã cũng sẽ cảm nhận được mùi hương này chứ?

 

Sáng thứ bảy.

 

Mẹ Thẩm luôn đúng giờ hơn cả chuông báo thức. Bà gõ cửa phòng Thẩm Thanh Đường, giọng điệu không cho phép từ chối. Hôm nay hai mẹ con phải đi chọn quà, vì chiều nay sẽ có bữa cơm cùng nhà họ Hứa.

 

Thẩm Thanh Đường rời giường, đôi mắt còn ngái ngủ.

 

Mẹ Thẩm ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài hơi rối của cô. Bàn tay ấm áp truyền đến cảm giác dịu dàng khiến cô lưu luyến.

 

"Công chúa bé bỏng của mẹ," bà khẽ cười. "Dậy thôi nào."

 

Cô chớp mắt, khẽ đáp: "Dạ."

 

Món quà được lựa chọn cẩn thận suốt buổi sáng, đến chiều thì được mang đến nhà họ Hứa.

 

Thẩm Thanh Đường xách một phần, ngoan ngoãn theo sau bố mẹ. Dáng vẻ lễ phép, ngoan hiền như một khúc gỗ. Cô luôn giữ nụ cười đúng mực, không dư thừa, cũng không gượng ép.

 

Hứa Tri Hành mặc quần áo ở nhà, trông có phần gần gũi hơn so với vẻ nghiêm túc khi khoác lên mình bộ âu phục. Anh ấy nhận lấy đồ từ tay cô, nhẹ giọng:

 

"Nặng thế này, em vất vả rồi."

 

Mẹ Hứa đứng bên cạnh trêu chọc: "Mẹ cầm bao nhiêu thứ cũng chưa thấy con quan tâm như vậy, đúng là đối xử khác biệt mà."

 

Mẹ Thẩm bật cười tiếp lời: "Là do Tri Hành biết chăm sóc người khác thôi."

 

Thẩm Thanh Đường chỉ khẽ mỉm cười.

 

"Vẫn còn sớm," mẹ Hứa nói. "Tri Hành, con đưa Đường Đường đi dạo một lát đi. Đến giờ ăn tối mẹ gọi."

 

Mẹ Thẩm vỗ nhẹ tay cô, dịu dàng: "Đi đi con."

 

Hứa Tri Hành đưa túi đồ cho người giúp việc, chỉnh lại gọng kính, sau đó quay sang cô, vươn tay ra, gợi ý:

 

"Chúng ta đi bên này nhé?"

 

Cô gật đầu: "Vâng."

 

Khuôn viên nhà họ Hứa rất rộng. Trong sân có một hồ bơi riêng, nhưng vì trời đã chuyển lạnh nên nước đã được rút cạn, chỉ còn lại không gian trống trải, sạch sẽ.

 

Hai người tản bộ, Hứa Tri Hành hỏi cô về kế hoạch tương lai, sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm hay tiếp tục học lên. Cô chỉ đáp ngắn gọn:

 

"Em vẫn chưa nghĩ xong."

 

Hứa Tri Hành gật đầu, sau đó nói học cao hơn cũng tốt, con gái có học thức sẽ không bao giờ chịu thiệt.

 

Cô không tranh luận, chỉ nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

 

Câu chuyện nhàm chán kéo dài cho đến khi tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên.

 

Hứa Tri Hành không né tránh, bắt máy ngay trước mặt cô. Khi cuộc trò chuyện tiếp diễn, sắc mặt anh ấy dần nghiêm túc.

 

"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay."

 

Anh ấy cúp máy, quay sang cô: "Công ty có chút chuyện, anh phải đi gấp. Em vào nhà trước giúp anh nói với mẹ và dì một tiếng nhé. Anh sẽ cố gắng về kịp bữa tối."

 

"Vâng."

 

Cô khẽ gật đầu, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Hứa Tri Hành bước đi hai bước, chợt quay đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng dao động, nhưng chỉ trong giây lát, anh ấy xoay người rời đi.

 

Đến giờ cơm tối, Hứa Tri Hành vẫn chưa trở về.

 

Mẹ Hứa sốt ruột gọi mấy cuộc điện thoại nhưng chỉ nhận được câu trả lời: "Vẫn chưa xong việc."

 

Gương mặt bà càng lúc càng khó coi.

 

"Không sao đâu, công việc quan trọng hơn," mẹ Thẩm dịu dàng an ủi.

 

Mẹ Hứa thở dài, lắc đầu, cuối cùng buông xuôi:

 

"Thôi vậy, đàn ông ai cũng vậy, lúc nào cũng đặt công việc lên hàng đầu. Mà như thế cũng tốt, nếu chỉ biết chơi bời thì càng đau đầu hơn."

 

Bà khẽ cười, bữa cơm chính thức bắt đầu.

Vừa dứt lời, cánh cửa chợt mở ra.

 

Người vừa bị nhắc đến ung dung bước vào, trong tay xách theo một chiếc mũ bảo hiểm màu đen. Hứa Kim Dã lười biếng sải bước, dáng vẻ tùy tiện, ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng.

 

Thẩm Thanh Đường theo bản năng ngẩng đầu.

 

Giữa không gian quen thuộc, ánh mắt hai người bất chợt giao nhau—một người yên tĩnh, một người thờ ơ.

 

Cô chớp mắt, lặng lẽ cụp mi, tránh đi ánh nhìn đối diện. Dưới mặt bàn, những ngón tay cô vô thức đan vào nhau, siết chặt rồi lại buông lỏng, bộc lộ sự mất tự nhiên khó che giấu.

 

Mẹ Hứa vui vẻ đứng dậy, giọng điệu trách yêu:

 

“Sao hôm nay về mà không báo trước một tiếng?”

 

Hứa Kim Dã nhún vai, hờ hững đáp:

 

“Thế bây giờ con báo rồi mai quay lại nhé?”

 

“Lúc nào con mới nghiêm túc được đây? Đã ăn gì chưa?”

 

“Chưa.”

 

“Đúng lúc, rửa tay rồi ra ăn cơm đi.”

 

“Được.”

 

Anh đáp gọn một tiếng, xoay người đi vào nhà vệ sinh.

 

Một lát sau, khi quay trở lại, chiếc áo khoác màu đen đã được cởi ra, chỉ còn lại lớp áo thun trắng đơn giản, để lộ cánh tay rắn chắc, gân cốt hiện rõ.

 

Mẹ Hứa chỉ về phía mẹ Thẩm, lên tiếng giới thiệu:

 

“Gọi dì đi con.”

 

“Dì.”

 

Mẹ Thẩm gật đầu cười.

 

Mẹ Hứa lại chỉ sang Thẩm Thanh Đường, nhiệt tình nói:

 

“Đây là Đường Đường, cùng tuổi con đấy, nhưng nhỏ hơn bảy tháng.”

 

Cô chậm rãi đứng dậy, như thể cam chịu số phận mà làm theo phép lịch sự. Ngước mắt lên, cô bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm, khẽ gật đầu, mỉm cười lấy lệ.

 

Hứa Kim Dã khẽ nhướng mày:

 

“Nhỏ hơn bảy tháng… Vậy là sinh vào tháng Mười?”

 

Một người mùa xuân, một người mùa thu.

 

Cô khẽ đáp: “Ừm.”

 

“Tên đầy đủ thì sao?”

 

Thẩm Thanh Đường thoáng do dự, rồi nhẹ giọng:

 

“…Thẩm Thanh Đường.”

 

Hứa Kim Dã cong môi: “Hứa Kim Dã.”

 

“Xin chào.”

 

Một màn chào hỏi xã giao, như thể thật sự là lần đầu gặp mặt.

 

Mẹ Hứa có chút tò mò:

 

“Hai đứa học cùng trường mà chưa từng gặp nhau à? Chưa từng nghe tên nhau luôn sao?”

 

Bà biết rõ con trai mình “nổi tiếng” đến mức nào.

 

Mẹ Thẩm cũng liếc mắt nhìn sang, ánh mắt lướt qua giữa hai người.

 

Thẩm Thanh Đường mím môi, nhẹ giọng đáp: “Không có.”

 

“Thật sự không?”

 

Cô gật đầu: “Dạ.”

 

Hứa Kim Dã nhìn cô, cười khẽ, ánh mắt mang theo chút ý vị khó đoán.

 

Anh dừng lại vài giây, giọng điệu lười nhác hơn cả lúc nãy:

 

“Quả thực là chưa.”


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc